Chương 4: Sóng gió bắt đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mọi chuyện xảy ra vào sáng hôm sau, lúc mà tôi vẫn còn đang ngủ thì đã bị bà Acchan đánh thức dậy và báo là có một đứa tự nhận em gái của tôi tên là Maria đã từ Fukuoka gọi điện thoại lên cho tôi. Tôi đã vội vàng lấy quần áo mặc vào rồi chạy ra ngoài bắt mày.

Khi vừa mới bắt máy lên thì nhỏ em gái của tôi ở đầu dây bên kia đã khóc bù lu bù loa cả lên rồi mới nói với tôi.

– Chị ơi, chị hãy về mau đi, ông nội bị bệnh nặng lắm đang hấp hối trên giường chờ chị về đó.

Nghe tin dữ của đứa em gái, tôi đã vội vàng lúng túng hỏi lại.

– Cái gì? Ông nội bị bệnh gì, có nặng lắm không?

Maria vẫn vừa khóc vừa nói.

– Dạ nặng lắm, theo như lời bác sĩ nói thì ông nội mình chỉ còn sống được khoản ba tháng nữa thôi, chị hãy về nhanh đi.

Nghe những hối thúc đó của em gái mình, tôi suýt chút nữa đã nói là "chị sẽ về ngay", nhưng rồi khi chợt nhớ lại những chuyện lúc trước thì tôi đã lên tiếng nói với một giọng bất cần.

– Về hả, tại sao chị lại phải về cơ chứ? Chẳng phải chính ông nội là người đã đuổi chị ra khỏi nhà sao?

Maria hốt hoàng nói.

– Chị hai, sao chị lại nói như vậy chứ? Lúc chị đi thì ông nội đã rất hối hận, đến nổi mà ngày nào cũng tự trách mình, bởi vậy nên ông mới sinh bệnh đó. Bây giờ chính là lúc ông nội cần chị nhất, xin chị đừng bỏ ông lúc này mà.

Mặc dù đã nghe em gái mình nài nỉ đến mực đó, nhưng tôi vẫn cúp máy điện thoại không một chút động lòng nào, vì tôi dám chắc rằng đó chỉ là những lời nói dối mà thôi.

Thế rồi sau khi đã quay trở lại phòng mình thì Sakura lúc đó cũng đã vừa thức dậy, cô ấy nghe được cuộc nói chuyện của tôi với Maria nên đã liền lên tiếng hỏi.

– Có chuyện gì mà sao trông chị có vẻ không vui, lúc nãy ai đã gọi cho chị vậy hả?

Tôi liền kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra cho vợ mình nghe, nghe xong cô ấy lên tiếng khuyên tôi.

– Nè Haruppi à, ông nội của chị bị bệnh rồi thì chị nên về thăm mới phải chứ, cho dù trước đây ông ấy có làm gì thì ông ấy vẫn là ông nội của chị mà.

Tôi liền bối rối nói.

– Biết là vậy, nhưng mà có nhiều chuyện phức tạp trong gia đình chị em không thể nào hiểu được đâu.

Nghe vậy Sakura liền nói với tôi bằng một giọng kiên quyết.

– Tuy rằng là em không hiểu được chuyện xảy ra trong gia đình của chị như thế nào, nhưng mà em cũng biết được là một người thì không thể bỏ rơi những người thân của họ được, nhất là khi những người thân đó cần đến sự giúp đỡ của họ.

Nghe vợ mình như thế mình nói cũng có lý nên tôi đã gật đầu một cách miễn cưỡng rồi nói.

– Em nói đúng lắm. Thôi được rồi, sáng mai chị sẽ về Fukuoka một chuyến để thăm ông nội và cả nhà của chị một tháng sau sẽ về. Còn bây giờ thì phải đi chị đi chuẩn bị hành lý cái đã. Mà hình như ngày mai là 31tháng 3 rồi thì phải. Đúng là nhanh thật, mới đây mà đã đến cuối tháng rồi.

Rồi khi tôi định đừng lên thì Sakura níu tay áo của tôi lại rồi nói.

– Khoan đã, xin chị hãy cho em về Fukuoka cùng với chị có được không? Dù sao đi nữa em cũng con dâu của nhà chị mà, em phải ra mắt ba mẹ chồng và ông nội mới được.

Tôi tỏ vẻ sửng sờ nhìn vợ mình khi nghe cô ấy nói như vậy, thế rồi tôi liền lúng túng hỏi lại.

– Cái gì? Em muốn về Fukuoka cùng với chị sao?

Cô ấy liền gật đầu rồi hào hứng nói.

– Đúng vậy, em sẽ về Fukuoka để ra mắt ba mẹ, ông nội và các chị em trong nhà. À phải rồi, em còn phải mua quà tặng cho mọi người nữa chứ. Không biết ba mẹ và cả những người nhà của chị thích quà gì nhỉ, em phải chuẩn bị ngay mới được.

Thấy được lòng quyết tâm của Sakura như vậy thì tôi không thể nào từ chối được, tôi gật đầu rồi bối rối nói.

– Thôi được rồi, chị sẽ dẫn em về Fukuoka chơi một chuyến, nhưng mà chị nghĩ em là không cần phải chuẩn bị quà cáp gì đâu, cứ như vậy mà đi là được rồi.

Thế rồi cả hai vợ chồng chúng tôi đã liền chuẩn bị thu xếp hành lí để ngày hôm sau có thể nhanh chóng trở về Fukuoka. Nói vậy chứ cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là vài bộ quần áo của tôi thôi.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chờ cho đến sáng ngày mai là chúng tôi sẽ lên tàu quay về nơi mà mình đã được sinh ra. Nhưng trong chuyến đi lần này có một cái gì khiến cho tôi cảm thấy rất bất an, một cảm giác như là nếu tôi trở về đó thì sẽ xảy một chuyện gì đó rất khủng khiếp với tôi và Sakura. Tôi đã phải cố gắng tự trấn an mình là sẽ không có chuyện gì khủng khiếp như thế xảy đâu, đây chỉ là cảm giác hồi hợp của một người lâu rồi không trở về quê mà thôi.

.

Ngày hôm sau hai người chúng tôi có đã mặt trên chuyến tàu điện từ Tokyo trở về Fukuoka. Ngồi trên tàu điện lúc đang thiu thiu ngủ tôi bỗng nghe được bên tai mình có một giọng nói, một giọng nói đầy đe dọa đã vang lên bên tai tôi.

– Chuyến trở về lần này sẽ là nắm mồ chôn sống mày và tất cả những thứ mà mày yêu quý nhất, chắc chắn tao sẽ làm cho mày còn đau khổ hơn cả cái chết nữa.

Rồi giọng nói ấy liền bật cười, một giọng cười ma quái đã khiến cho tôi giật mình tỉnh giấc, tôi sợ hãi nhìn quanh rồi vội lên tiếng hỏi vợ mình đang ngồi bên cạch ở bên cạnh.

– Sakura à, vừa nãy em có nghe thấy ai đang nói gì không vậy? Em có nghe thấy tiếng gì không?

Trông thấy mặt tôi có vẻ xanh xao, cô ấy tỏ ra hết sức lo lắng nên đã lên tiếng hỏi lại tôi.

– Chị không sao chứ, nhìn mặt chị có vẻ không được khỏe lắm, chị có bị đau ở chỗ nào không? Chị nãy giờ chỉ ngủ thôi mà, sao mặt chị lại tái xanh như vậy chứ? Hay là chị gặp ác mộng hả?

Khi biết đó chỉ là một giấc mơ thì tôi đã ngửa mặt lên tựa đầu vào ghế cao mà thở phào nhẹ nhõm rồi nói bằng một giọng không có hơi.

– Chị không sao, em nói đứng, vừa lúc nãy chắn rằng chị chỉ gặp ác mộng thôi.

Vợ của tôi thấy tôi không sao nên cũng đã yên tâm mà không hỏi gì thêm nữa, còn với tôi thì trong suốt phần còn lại của chuyến bay tôi đã cố giữ cho mình thật tỉnh tào để không ngủ mơ nữa. Thấy tôi ngồi yên một lúc lâu mà chẳng nói gì, vợ của tôi mới lên tiếng hỏi.

– Nè chị Haruppi à, trong nhà của chị có bao nhiêu người vậy? Lúc về đến nơi em muốn tự mình đi chào hỏi từng người một trong nhà của chị cho thật là phải phép.

Tôi liền chậm rãi nói, giọng mỉa mai.

– Gia đình chị không đông người lắm đâu, khi nào về đến nơi chị sẽ giới thiệu em với cả nhà. Nhưng mà không biết họ là có chịu chấp nhận em không nữa. Gì chứ, đó là gia đình của chị, thế nên chị biết rõ họ quá mà.

Sau đó tôi đã nói cho Sakura biết tất cả mọi chuyện về gia đình mình, để cho cô ấy không bị bất ngờ và sốc trước những việc khủng khiếp có thể xảy ra trong gia đình tôi. Bắt đầu là về ông nội của tôi, ông tôi ở trong làng là một người rất giầu có. Ông ấy có tất cả ba người con, hai nam một nữ. Cô hai tôi là con gái lớn trong nhà, do là nữ nên sau khi lấy chồng đã đổi họ thành Yokoyama. Cô của tôi có một người con gái tên là Yui. Ngay từ nhỏ tôi và chị Yui đã chơi chung với nhau rất thân thiết giống như hai chị em ruột vậy.

Lớn lên chị ấy cũng định cãi lời ông nội mà lên dường đến Tokyo để học tiếp đại học, giống như tôi bây giờ vậy. Thế nhưng rồi khi chị ấy gặp được Shimazaki Haruka, mà mọi người vẫn hay gọi chị ấy là Paruru, còn tôi thì chỉ thích gọi chị ấy là Paru thôi.

Chị ấy là một cô giáo trẻ dễ thương từ trên thành phố được chuyển về trường tiểu học ở trong làng của tôi để dạy học cho các em nhỏ. Mới gặp lần đầu đã yêu cô gái ấy đến mức quên ăn quên ngủ, từ ngày hôm đó chị Yui của tôi lúc nào cũng chai mặt mà bám theo chị ấy ở trường học, làm đủ mọi chuyện để cho chị ấy được vui mà mỉm cười.

Để rồi khi chị Haruka đã gật đầu đồng ý hẹn hò cùng với chị Yui của tôi, thì cũng là lúc ông nội biệt chuyện. Khỏi cần nói cũng biết ông nội đã tức giận đến như thế nào. Với tư tưởng cổ hủ cho rằng là hai người con gái thì không thể kết hôn với nhau được, ông nội tôi đã bắt chị Yui phải chia tay với người mình yêu, và sau đó sẽ gã chị ấy cho một tên con trai nào đó trong làng. Chị Yui tất nhiên là kịch liệt phản đối việc này, thế là trong nhà tôi một trận cãi vả long trời lở đất đã xảy ra.

Dĩ nhiên là chị Yui không thể chóng lại quyền lực tuyệt đối của ông nội tôi được. Chẳng còn cách nào khác, cả hai chị Yui và Haruka đã cùng nhau bỏ trốn khỏi làng ngay trước ngày diễn ra lễ cưới. Nghe nói sau đó hai chị ấy đã kết hôn với nhau và có được một cuộc sống thật hạnh phúc, từ đó cho đến giờ tuy sống trên thị trấn không xa làng lắm nhưng tôi vẫn chưa lần nào được gặp lại chị Yui cả.

Nhắc đến chuyện kết hôn tôi bỗng nhớ ra rằng trong làng tôi có một luật lệ rất cổ hủ, đó là những người trong làng không được phép kết hôn với những người ngoài làng. Họ tin rằng nếu kết hôn với những người cùng một làng sẽ được các vị thần ở trong làng phù hộ và họ sẽ gặp được nhiều may mắn, trái lại nếu ai dám kết hôn với những người ngoài làng sẽ bị các vị thần trừng phạt và những gia đình đó cũng sẽ gặp nhiều xui xẻo.

Đó là một trong số những luật lệ mà không biết đã gây nên biết bao nhiêu đau khổ cho những người sống trong làng tôi, một thứ luật lệ mà khi nghe nó tôi chỉ muốn chạy khỏi nơi đó mà thôi.

Những luật lệ cổ hủ đó không biết bao nhiêu đau khổ cho những người người con gái trong làng của tôi, chỉ có bọn con trai là được hưởng lợi bởi từ những luật lệ trong làng mà thôi. Vậy nên tôi rất câm ghét bọn nó, nhất là đứa em họ của tôi. Vì là cháu trai duy nhất trong dòng họ nên Akira rất được ông nội tôi cưng chiếu, muốn gì là phải có cho bằng được thứ ấy. Cũng chính vì vậy nên nó chẳng coi ai ra gì, kể cả đó có là cô chú hay anh chị em gì nó tỏ thái độ bề trên mà ra lệnh.

Đó là chuyện về gia đình của cô hai và người chị họ mà đối với tôi còn thân thiết hơn cả ruột thịt, cũng như là về đứa em họ em mà tôi cầm ghét nhấtt tromg nhà. Còn về cha tôi là con thứ hai của ông nội, kết hôn với mẹ tôi cũng là một người trong làng. Sau đó thì sinh ra tôi, năm năm sau đứa em gái của tôi tên là Maria cũng chào đời.

Cuộc sống của gia đình tôi cũng giống như biết bao nhiêu gia đình khác trong làng, thật sự rất nhàm chán. Thế nên tôi đã cố tự làm cho cuộc sống của riêng mình thú vị hơn một chút bằng sở thích của mình, đó chính là vẽ tranh. Ngay từ nhỏ tôi đã vẽ được rất nhiều tranh, tôi có thể vẽ bất cứ thứ gì mà mình tưởng tượng ra trong đầu.

Rồi vào một ngày kia có người đàn ông là Akimoto-semsai đã phát hiện ra tài năng vẽ tranh của tôi, nhờ có được sự giúp đỡ của ông ấy mà tôi đã vào được một ngôi trường đại học danh tiếng trên Tokyo đúng như những gì mình hằng ao ước bấy lâu nay. Thật sự thì tôi không biết phải càm ơn ông ấy như thế nào nữa, vì cũng nhờ ông ấy cho tôi chuyến đi lên Tokyo lần này nên tôi mới gặp được Sakura, một người mà giờ đây dù chỉ là một giây tôi cũng không thể nào sống thiếu cô ấy được.

Nghe hết những gì mà tôi vừa kể, Sakura đã lên tiếng nói với tôi bằng một giọng buồn buồn.

– Gia đình của chị đông người như vậy, nếu có thể sống hòa thuật với nhau thì tốt biết mấy. Nhưng không sao, về đến nhà chị rồi em sẽ cố gắng hết sức để làm mọi người được cảm thấy vui vẻ mà sống thật hạnh phúc bên nhau.

Giọng nói của Sakura lại tràn đầy hy vọng khi nói ra những điều mà cô ấy muốn đem đến cho mọi người ở nhà của tôi, nhưng còn tôi lúc đó thì lại lắc đầu rồi nói bằng một giọng chán nản.

– Không được đâu Sakura à, cái sự cổ hủ ăn sâu vào trong màu của những người ở đó rồi. Vậy nên rất khó để em có thể làm cho họ thay đổi được, trữ khi có một sự việc kinh thiên động địa xảy ra thì mới mong họ sẽ thay đổi.

Lúc đó Sakura vẫn chưa hiểu những gì mà tôi nói cho lắm, nhưng sớm muộn gì thì cô ấy cũng sẽ hiểu khi chứng kiến mọi thứ ở làng của tôi. Thế rồi tôi đã cố tính nói qua chuyện khác để cho không khí giữa chúng tôi trở nên vui vẻ hơn trong suốt phần còn lại của chuyến đi.

Ngồi trên chuyến tàu điện từ Tokyo về Fukuoka kéo dài khoản năm tiếng đồng hồ, năm tiếng đồng hồ sau chúng tôi đã có mặt ở nhà ga của tỉnh Fukuoka một cách an toàn. Lúc đó tôi thấy được ra tận nhà ga để đón chúng tôi có đứa em gái Maria của tôi.

Vừa trông thấy tôi thì Maria đã mừng rỡ chạy lại nắm lấy tay tôi rồi cười thật tươi và nói.

– Chị hai à, thật mừng quá, chị hai đã về rồi.

Tôi cũng mỉm cười rồi nói.

– Chị cũng rất vui khi thấy em đã lớn và xinh đẹp thế này rồi đó, em gái của chị à.

Maria liền nũng nịu nói.

– Đã lâu không gặp, chị hai dạo này khéo nịnh hơn nhiều rồi, nhưng dù sao cũng cảm ơn chị.

Một lúc sau Maria mới để ý thấy Sakura đang đứng bên cạnh tôi, thế rồi em tôi liền lên tiếng hỏi tôi bằng giọng dò xét.

– Chị hai à, chị gái đang đứng bên cạnh chị là ai vậy hả?

Tôi liền nhìn sang Sakura với vẻ ngượng ngùng một chút trước khi lên tiếng giới thiệu.

– Đây là Sakura, hai chị mới kết hôn với nhau... à mà không phải, là đã kết hôn được một năm rồi mới phải chứ.

Rồi Sakura liền cúi đầu chào em gái tôi một cách thật lịch sự, sau đó thì vui vẻ nói với em ấy.

– Xin chào hai em, chị tên Sakura, là vợ của chị hai em. Có chuyện gì sau này nhờ em giúp đỡ chị nha.

Vừa nghe Sakura nói vậy, Maria đã tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên pha chút sự sợ hãi. Thế rồi nhỏ em tôi đã bằng một chút sự sợ hãi đó mà lớn tiếng trách mắng tôi.

– Cái gì chứ, chị ấy vừa nói cái gì chứ? Chị dám kết hôn với một người ngoài làng, mà lại là với con gái nữa chứ. Chị dám làm vậy thật sao hả chị hai? Trời ơi, chị hai là đồ ngốc mà, sao chị có thể cưới vợ mà không hỏi ý kiến của ông nội trước một tiếng chứ hả? Chị hai đúng thật là đồ ngốc mà, chị gặp rắc rối to rồi đó.

Rồi khi tôi chưa kịp lên tiếng giải thích gì thì Sakura đã vội vàng lên tiếng nói giúp cho tôi.

– Nè, đừng trách chị hai của em như vậy mà. Tất cả là lỗi của chị, chị đã bắt chị hai của em phải cưới...

Maria liền quát lời cắt ngang lời nói của Sakura.

– Chị im đi, đừng nói nữa. Giọng nói của chị đúng là khó nghe chết đi được mà.

Nghe vậy tôi liền tức giận mà lớn tiếng quát lại nó.

– Cái con nhỏ này, mày không được quyền ăn nói chị dâu của mày như vậy, có nghe không hả!

Maria liền tiếc nhìn Sakura bằng một ánh mắt đầy hận thú, thế rồi bằng một giọng đanh đá nhỏ đã lên tiếng nói.

– Em sẽ không bao giờ gọi chị ta bằng chị dâu đâu, dù có bị chị hai đánh chết em không gọi đâu.

Rồi tôi bước lên định làm dữ với nhỏ Maria, nhưng Sakura đã liền vội níu tay ngăn tôi lại. Cô ấy nhẹ nhàng lên tiếng hối thúc tôi.

– Thôi mà hai chị em đã lâu rồi không ta gặp nhau, đừng có cãi nhau như vậy mà. Bây giờ chúng ta hãy mau về nhà thôi, nhanh lên kẻo ông nội của chị đang chờ đó Haruppi.

Nghe vậy Maria cũng chẳng nói gì thêm nữa, nó im lặng nhanh chân đi ra khỏi nhà ga. Tôi và Sakura cũng nhanh chân theo sau nó, vừa mới bước ra ngoài nhà ga tôi đã liền trông thấy một chiếc xe hơi màu đen bóng lưỡng rất sang trọng, tôi liền nhận ra ngay đó là chiếc xe hơi riêng của gia đình mà chỉ được dùng vào những diệp đặc biệt thôi. Maria vội ngồi vào trong xe rồi đóng cửa lại, tôi với Sakura một lần nữa phải theo sau nó mà ngồi ở băng ghế sau của xe. Maria liền bảo với bác tài xế.

– Về nhà...

Chiếc xe liền lăn bánh chạy đi ngay. Từ nhà ga về làng tôi chỉ mất một tiếng đồng hồ thôi, một tiếng đồng hồ sau chiếc xe hơi chở chúng tôi đã dừng lại trước cổng nhà. Chúng tôi mở cửa rồi bước xuống xe, ở trước mắt chúng tôi lúc đó là một căn nhà rất rộng lớn theo đúng kiểu cung điện của các vị lãnh chúa ngày xưa, thấy được căn nhà rộng lớn như vậy thì Sakura liền tỏ vẻ háo hức hỏi nhỏ tôi.

– Đẹp quá đi à... Đó là nhà của chị đó hả?

Tôi khẽ mỉm cười trước sự hồn nhiên của Sakura, rồi bằng giọng đầy chua chát tôi đã nói với cô ấy.

– Ừ đúng rồi, nó đã được xây từ rất lâu rồi, và ông nội chị là chú thật sự của căn nhà này. Đây là nơi chị lớn lên ở đây. Đây là cũng nơi chất chứa biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn của chị, nhưng đây giờ nhìn lại nơi chất chứa đầy ấp kỷ niệm này không hiểu sao chị thấy nó thật là xa lạ quá.

Lúc này cánh cổng trước mặt chúng tôi đã được mở ra, bằng những bước chân nặng trĩu của mình, tôi đã bước đi thật nhanh qua cánh cổng đó. Bước vào trong nhà đến trước cửa phòng khách thì tôi đã ông nội đang trên chiếc ghế ở vị trí đầu tiên quanh cái bàn dài đặc ở giữa phòng, trên tay ông đang cầm một cây gậy chống xuống đất với vẻ đầy nghiêm nghị.

Ngồi ở xung quanh chiếc bàn dài ấy còn có các cô chú và cả ba mẹ của tôi nữa. Tôi tỏ ra hơi ngạc nhiên khi trông thấy ông nội của mình vẫn khỏe mạnh mà ngồi ở đó, tôi liền quay ra phía sau khẽ hỏi em gái mình.

– Nè, sao ngày hôm qua em nói trong điện thoại với chị là ông nội đang bị bệnh nặng lắm mà?

Khi em tôi còn đang lúng túng thì ông nội tôi đã lớn tiếng nói.

– Chính ta bảo nó nói như vậy để kêu mày về đây đó, nếu không làm như vậy thì chắc rằng chỉ có ông trời xuống mới bứng mày về được mà thôi.

Lúc đó trong lòng tôi đang rất bực bội vì mình đã bị gạt, nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh mà lên tiếng hỏi ông nội mình.

– Dạ thưa ông nội, ông gọi con về đây có chuyện gì không ạ?

Ông nội tôi liền nghiêm nghi nói.

– Ta gọi mày về đây là vì muốn làm đám cưới cho mày, khi kết hôn rồi thì mày sẽ phải ở lại mà coi sóc việc trồng trà của ta, chứ không được đi lên Tokyo nữa.

Nghe vậy tôi liền hoảng hốt mà lên tiếng phản đối ngay.

– Kết hôn sao, con xin lỗi nhung chuyện này là không thể được, xin ông nội hãy suy nghĩ lại ạ.

Ông nội liền quát lớn hỏi.

– Tại sao lại không được hả?

Tôi liền quay đầu lại nhìn Sakura đang đứng sau lưng mình, lấy hết can đảm tôi liền nắm lấy tay của cô ấy rồi nói với ông nội mình.

– Tại vì con đã có vợ rồi thưa ông, chúng con đã lấy nhau ở trên Tokyo được một năm rồi.

Nghe vậy thì tất cả mọi người đều nhìn chúng tôi với ánh mắt sửng sốt như không tin đó là sự thật, còn Sakura lúc đó thì vẫn thì hồn nhiên mà cúi đầu chào mọi người rồi vui vẻ nói.

– Xin chào mọi người, cháu tên Sakura là vợ của chị Haruppi, từ nay rất mong mọi người hãy giúp đỡ ạ.

Lúc đó ông nội của tôi đã tỏ ra rất tức giận, ông nội của tôi liền chống gậy đứng lên rồi lớn tiếng quát.

– Mày nói cái gì? Chuyện mày bỏ trốn lên Tokyo tao còn chưa nói tới lời nào, vậy mà còn dắt một đứa con gái về nhà rồi bảo đó là vợ mày sao? Cả hai cùng là con gái mà lại đi kết hôn với nhau là điều trái tự nhiên, khiến cho người và thần linh đều phải phẫn nộ. Hết chị Yui của mày, rồi giờ lại đến máy cải lời tao nữa sao. Rốt cuộc thì hai chị em máy chẳng xem tao ra cái gì cả, có phải hai đứa mày xem lão già này chết rồi có phải không? Còn mày nữa Maria, chẳng phải là ta dặn là phải giám sát chị hai mày cho thật kỷ đó sao?

Nhỏ em tôi liền vội quỳ xuống hốt hoảng nói.

– Nhưng mà lúc cưới vợ chị ấy đang ở trên Tokyo mà, làm sao mà con có thể giám sát được chứ.

Mặc dù lúc đó ông nội của tôi đang rất tức giận, nhưng tôi vẫn quyết định lấy hết can đảm của mình ra để mà thưa chuyện với ông. Thế rồi bằng một giọng nói nghẹn ngào và những lời chân thật, tôi đã cố thuyết phục ông của mình cùng với tất cả mọi người.

– Dạ thưa ông nội, con biết trong chuyện con là người có lỗi khi đã bỏ trốn lên Tokyo và kết hôn với một cô gái mà không xin phép ai. Thế nhưng bây giờ đây tình yêu của hai chúng con dành cho nhau là thật lòng. Vậy nên con cầu xin ông nội và tất cả mọi người hãy đồng ý tác thành cho hai đứa chúng con đi ạ.

Tôi vừa nói vừa từ từ quỳ xuống rồi lại nhẹ nhàng nói với ông nội mình một lần nữa.

– Con cầu xin ông nội hãy tác thành cho con với Sakura đi, suốt đời này chúng con sẽ không bao giờ quên ơn của ông đâu.

Nhưng lúc đó ông nội của tôi đã giận đến tím mặt mày, ông liền vung cây gậy lên quất vào đầu tôi một cái đau điếng. Bị cây gậy đó quất vào đầu đã khiến tôi ngay lập tức ngã xuống và máu đã chảy ra rất nhiều, thế rồi ông nội của tôi lại lớn tiếng quát.

– Ta sẽ tuyệt đối không bao giờ chấp nhận chuyện đó xảy ra trong căn nhà này, sẽ không có chuyện hai đứa con gái lấy nhau trong cái nhà này đâu. Ta đã quyết định rồi, cho dù là có cưới rồi đi nữa thì hai đứa mày cũng phải ly hôn với nhau, một tuần sau mày sẽ phải kết hôn theo ý của tao.

Lúc thấy tôi ngã xuống và chảy máu ở đầu thì mẹ cùng với vợ của tôi đều hoảng hốt chạy đến, mẹ tôi lo lắng hỏi.

– Trời ơi, con gái của tôi, con có sao không? Mà cái con này, sao lúc nào con cũng cải lời ông nội hết vậy hả? Thôi chết rồi, máu của con chảy ra nhiều quá, bây giờ phải làm sao đây?

Còn Sakura đã nhẹ nhàng đỡ tôi lên mà lo lắng nói.

– Haruppi à, chị có sao không? Chị mau đứng lên đi, làm ơn đừng có làm cho em sợ mà.

Lúc này nhỏ em của tôi đã chạy đi lấy hợp cứu thương mang đến để băng bó cho tôi, sau khi đã băng bó vết thương xong thì tôi lại nói với ông nội mình một lần nữa nhưng với cứng rắn hơn.

– Con cũng đã quyết định rồi thưa ông nội, con sẽ không bao giờ chia tay với vợ của mình, và trong vòng một tuần nữa chúng con sẽ trở về trên Tokyo.

Nghe vậy thì tất cả các cô chú của tôi đều đứng lên, người thì phản đối quyết định của tôi, người thì khuyên tôi nên nghe theo lời của ông nội.

Cô hai của tôi là người lên tiếng đầu tiên.

– Ông nội nói đúng đó Haruppi à, hiện nay người ta đang đổ sô đi lấy vợ hoặc chồng ở trên thành phố với sự hy vọng hão huyền rằng họ sẽ được đổi đời giàu trở nên sang phú quý. Thế nhưng thật sự thì rất đau lòng, biết bao nhiêu câu chuyện tan thương cũng đã từng xảy ra với những người có cái suy nghĩ giống như cháu rồi đó.

Chú tư liền lên tiếng tiếp lời bác hai của tôi ngày.

– Đúng vậy đó, cuộc sống ở các thành phố lớn bây giờ phải nói là vô cùng phức tạp. Chú biết điều đó bởi vì chú đã từng một lần sống ở những nơi đó rồi, trộm cướp rồi đến giết người xảy ra rất là thường xuyên, thấy ghê lắm.

Rồi đến lượi mẹ tôi cũng nhanh nhảu nói tiếp.

– Đúng vậy đó, tuần trước mẹ cũng mới đọc báo thấy có một ông chồng người Fukuoka đã bị một cô vợ người Tokyo đâm chết chỉ vì anh ta không chịu đưa tiền cho cô ta đi mua...

Phải liên tục nghe những lời nói dối và sỉ nhục của mọi người về những gì mà mình yêu quý đã khiến cho tôi phát điên lên, tôi liền hét lên giống như một người đã bị mất trí thật sự.

– Thôi đủ rồi, các người nói đủ chưa? Các nguòi nói là bên đó phức tạp sao? Giết người sao? Nhưng mà ít nhất ra ở bên đó họ cũng giúp đỡ tôi thật lòng, cho tôi chỗ ăn, cho tôi chỗ ngủ đàng hoàn. Chứ không như các người, vừa mới bước vào nhà thôi thì các người đã đập cho tôi bể đầu rồi.

Ông nội tôi liền chỉa thẳng cây gây về tôi rồi nói trong sự tức giận đến tột cùng trong lòng.

– Cái con nhỏ bất hiếu này, mày dám ăn nói với cha chú, với ông nội mày như vậy đó hả. Hôm nay đúng là tao không dậy mày một bài học là không được mà.

Nói rồi ông nội liền vung cây gậy lên định đánh tôi, đúng lúc đó có một giọng của một cô gái vang lên từ bên ngoài cửa phòng khách.

– Xin ông nội đó hãy dừng tay lại đi, xin mọi người hãy để cho em ấy tự quyết định tương lai của mình đi mà.

Rồi từ ngoài bước vào trong phòng không ai khác mà chính là chị Yui của tôi, khi vừa trông thấy chị ấy thì ông nội đã tỏ thái độ rất căm ghét mà quay mặt đi, và bằng một giọng cay độc có thể nhốt ra được, ông đã lên tiếng nói với chị.

– Mày về đây làm gì? Tao đã nói với mày rồi, khi nào mày từ bỏ được cái con nhỏ mặt muối kia, và chịu lấy chồng thì lúc đó mới trở về đây gặp tao mà.

Chị Yui liền lớn tiếng cãi lại.

– Sao lúc nào ông cũng chỉ biết nói bao nhiêu đó thôi vậy? Haruka đã làm điều gì hại đến ông cơ chứ, rõ rằng chúng con yêu nhau là thật lòng mà, tại sao ông cứ kiên quyết bất con phải chia tay với em ấy chứ? Đối với Haruppi cũng vậy, em ấy chỉ mới vừa về đến nhà thôi vậy mà ba các cô chú ở đây cứ mọi người một câu khuyến em ấy phải bỏ người vợ đã chung sống hơn một năm trời. Trong khi chúng ta vẫn chưa biết được người ta là xấu hay tốt, các cô chú làm như vậy chẳng phải quá đáng lắm hay sao.

Ông nôi của tôi liền tức tối nói.

– Mày im đi, chẳng phải tao đã nói rồi sao. Có những luật lệ trong làng không được phép phá bỏ, vì nếu làm vậy chúng ta sẽ bị những vị thần trừng phạt. vậy nên nếu vẫn còn sống dù chỉ là một ngày, tao cũng sẽ không bao giờ cho phép những người ngoài làng được kết hôn với con cháu của tao. Tao cũng không bao giờ cho phép hai đứa con gái lấy nhau, trong nhà này dứt khoát sẽ không bao giờ có những chuyện đó xảy ra.

Chị Yui lại một lần nữa lớn tiếng cãi lại ông nội.

– Nhưng mà con với Haruka yêu nhau là thật lòng, vậy mà ông nội lại lấy những luật lệ xưa cũ của để ngăn cấm tình yêu của chúng con là sao chứ.

Ông nội của tôi đã rất tức giận mà vừa vung cây gậy lên cao định đánh luôn cả chị Yui vừa nói.

– Mày là đồ con cháu bất hiếu, dám cãi lời luôn cả ông của mày. Hôm nay tao phải cho mày một bài học mới được, phải cho mày biết là trong nhà này không ai được cãi lời ta.

Nhung đúng lúc đó em họ của tôi là tên Akira đã từ ngoài bước vào trong phòng với vẻ mặt kênh kiệu, rồi nó vui vẻ mà lên tiếng nói với ông nội.

– Ông nội ơi, xin ông đừng nóng giận như vậy mà, nóng giận như vậy sẽ rất có hại cho sức khỏe đó.

Vừa trông thấy Akira, ông nội của tôi đã ngay lập tức thay đổi thái độ mà tỏ ra vui mừng nói.

– Tưởng ai chứ hóa ra là Akira à. Thế nào rồi cháu, cháu du học ở nước ngoài vẫn tốt chứ?

Tên Akira làm ra vẻ rất lễ phép với ông nội, nó liền lên tiếng chậm trãi nói với ông.

– Dạ thưa ông, cháu rất khỏe ạ. Về việc học hành thì cháu cũng đạt được kết quả rất cao, trong mấy tháng nữa cháu có thể sẽ có được bằng tiến sĩ đó ạ.

Nghe vậy ông nội của tôi liền vỗ vai tên Akira một cách đầy tự hào rồi cười khà khà nói.

– Cháu giỏi lắm Akira à, phải như vậy thì mới xứng đáng được là cháu nội của ông chứ.

Thế rồi tên Akira đó đã liếc sang nhìn tôi và Sakura với một ánh mắt sắt lạnh như băng, sau đó vẫn với sự vui mùng giả tạo đó nó liền lên tiếng chào hỏi chúng tôi.

– À chào chị Haruppi, lâu lắm rồi không gặp chị. Chị giao này vẫn khỏe mạnh chứ?

Thế rồi tên Akira liền tiến sát lại gần tôi, rồi sau đó hắn ta đã thì thầm thật nhỏ tiếng vào tai tôi những lời đe dọa cay độc nhất mà không ai có thể nghe thấy được.

– Cái tát của chị dành cho tôi lúc trước, tôi sẽ không bao giờ quên chuyện đó đâu. Nhất định tôi sẽ trả lại cho chị gắp một trăm lần cái sự đau đón đó, tôi sẽ cho chị thấy được bộ mặt thật của những người chị yêu quý là như thế nào.

Nói rồi tên Akira vừa mỉm cười đắc thắng vừa bước lui về phía sau. Lúc nghe được những lời nói đó của tên Akira thì tôi đã đứng chết lặng đi mà chẳng nói được tiếng nào, những lời nói của nó có một cái gì đó khiến cho tôi cảm thấy vô cùng bất an.

Thế rồi tên Akira liền cuối đầu chào rồi lên tiếng chào hỏi Sakura. 

– À đây hình như là chị dâu của em thì phải, em xin chào chị, em rất vui vì được gặp chị ở nơi này.

Thế rồi vợ của tôi cũng cúi đầu chào tên Akira lại một cách rất lịch sự rồi nhẹ nhàng nói.

– Tôi cũng vậy, tôi rất vui được gặp cậu.

Thế rồi bỗng dưng tên Akira làm ra một vẻ mặt kinh ngạc khi cả hai ngước mặt lên nhìn nhau, và sau đó nó đã lên tiếng hỏi bằng một giọng cũng kinh ngạc không kém.

– Sao tôi trông mặt chị rất quen, hình như là tôi đã gặp chị ở đâu đó rồi thì phải?

Vợ của tôi liền lắc đầu rồi chậm rãi nói.

– Tôi chưa từng gặp cậu trước đây, tôi nghĩ chắc là cậu đã nhầm tôi với ai rồi đó.

Thế nhưng bằng một giọng chắc nịt tên Akira đã lên tiếng nói với những người trong nhà tôi rằng.

– À tôi đã nhớ ra là đã gặp cô ở đâu rồi Sakura à, trong một lần đi công tác ở Tokyo tôi đã nhìn thấy chị ta bước ra từ trong khách sạn tình yêu. Mọi người có biết khách sạn tình yêu là gì không? Đó là những nơi dành cho những cặp tình nhân vào trong đó để làm những chuyện người lớn với nhau, và lúc đó con đã thấy chị ta bước ra từ trong khách sạn tình yêu cùng với một người đàn ông khác mà không phải là chị Haruppi của tôi, mà nếu như vậy thì tức là chị ta đã ngoại tình rồi còn gì.

Tất cả mọi người trong nhà tôi đều thật sự bàn hoàng khi nghe tên Akira nói như vậy, còn Sakura đã vội vàng lắc đầu rồi bối rối nói.

– Không, không phải như vậy, tôi chưa từng ra vào những nơi như cậu nói bao giờ cả.

Tôi lúc đó đã rất tức giận khi tên Akira lạng mạ vợ mình, tôi liền nắm lấy cố áo của nó rồi hung hăn nói.

– Cái tên rác rưỡi này, tao không cho phép mày sỉ ngục vợ của tao như vậy. Nghe cho kỳ đây, nếu mày còn mở lời lạng mạ cô ấy thêm một lần nào nữa thì cho dù có là chị em gì tao cũng sẽ không tha đâu, nhớ cho kỷ đó.

Nói rồi tôi liền mạnh tay xô tên Akira ngã xuống đất, đúng lúc đó có giọng nói của một người đàn ông vang lên.

– Ơ kìa Akira, sao chú lại làm cho vợ tương lại của anh tức giận đến như vậy chứ?

Thế rồi lúc này lại có thêm một người nữa bước vào trong phòng, đó là một người đàn ông còn trông khá điển trai mà trước đây tôi chưa từng gặp mặt bao giờ.

Khi vừa bước vào trong phòng và trông thấy tôi là anh ta đã nhanh chân tiến lại ôm lấy tôi rồi nói.

– Chắc em đây là Haruppi rồi, thật không ngờ vợ tương lai của anh lại là người xinh đẹp đến như vậy đó.

Trong lúc tôi chưa phản ứng gì thì anh ta đã buông tôi ra rồi tự nhiên đi khắp phòng chào hỏi mọi người cứ là đang ở nhà mình vậy, còn tất cả mọi người trong nhà thì đổ dồn sự chú ý vào anh ta.

Thấy chướng mắt, tôi liền lên tiếng hỏi anh ta.

– Tôi không nhớ là trong làng mình lại có một người như anh. Nói mau đi, anh rốt cuộc là ai vậy hả?

Đứa em họ của tôi liền nhanh nhảu giới thiệu.

– Anh ấy tên là Suzuki Takashi, hiện nay đang chủ của một chuỗi nhà hàng lớn nhất Nhật Bản này. Tuy không sinh ra trong làng, nhưng cha mẹ của anh ấy được xuất thân từ trong làng này. Như vậy là cũng tiêu chuẩn kết hôn với chị rồi đó Haruppi à.

Thế rồi ông nội của tôi đã lên tiếng gọi rồi hỏi anh ta bằng một giọng rất thân thiện và vui tươi.

– Nè Takashi à, sao cháu lại một mình qua đây vậy? Sao cháu không gọi điện thoại báo cho ông một tiếng, ông sẽ cho người qua đón cháu ngay mà.

Takashi vừa đi lại chiếc bàn đặc ở giữa phòng rồi lấy một tách trà uống một cách tự nhiên, rồi sau đó anh ta liền lên tiếng nói với ông nội tôi bằng một giọng cũng rất thân thiện và vui tươi, nhưng tôi nghe được đâu đó trong giọng nói kia vẫn chứa đầy sự giả dối.

– Dạ thôi ạ, cháu muốn tự mình sang đây để xem vợ tương lai của cháu thế nào, và sẵn tiện cháu cũng muốn tạo cho cô ấy sự bất ngờ thù vị nho nhỏ ấy mà.

Lúc này mẹ của tôi đã tỏ vẻ thất vọng nói.

– Nhưng mà đáng tiết bây giờ việc cưới sinh của cháu với con gái bác chắc là không thành rồi.

Takashi liền giả vờ lo lắng mà vội vàng hỏi.

– Tại sao vậy thưa hai bác?

Ba của tôi liền tiếp lời bằng một giọng bực tức.

– Thì tất cả là tại đứa con gái bất hiếu của bác đó, nó dám cãi lời bác mà dám kết hôn với một cô gái chẳng ra gì hết.

Sau đó cô hai liền tiếp lời ba của tôi.

– Đã vậy cô ta còn đi ngoại tình với người khác nữa mời ghê chứ, đúng là thứ đáng kinh tởm mà.

Tiếp sau đó chú của tôi liền nói theo ngay.

– Đúng rồi đó, thật là kinh tởm cho cái thứ phụ nữ như cô ta, nhà chúng ta sẽ không bao giờ chấp nhận cái hạn con dâu như vậy.

Tôi lúc đó thật sự muốn điên tiết lên vì những lời nhục mạ nặng nề kia của mọi người xung quanh cứ nhắm vào Sakura.

Không thể chịu nỗi những lời nói đó nữa, tôi liền nắm lấy tay vợ của mình rồi nói với cô ấy.

– Đi thôi em, chúng ta phải nghe những lời nhục mạ đó như vậy là đủ lắm rồi.

Thế rồi tôi liền kéo tay vợ mình nhanh chân đi khỏi phòng khách, chị Yui và Maria cũng theo tôi mà đi ra khỏi phòng.

Trong lúc đang đi với chúng tôi, Maria cứ làu bầu mãi trong miệng mấy câu mà tôi nghe chẳng hiểu gì.

– Thật đúng là kỳ quá mà, tại sao anh ta xấu đến như vậy mà mọi người ai cũng bảo anh ta đẹptrai nghĩa là thế nào chứ? Từ ông nội, cô hai, ba mẹ của mình đều nói rằng anh ta rất đẹp, tại sao lại như vậy chứ? Thật đúng là kỳ quá mà.

Nghe vậy tôi liền lên tiếng hỏi.

– Em nói như vậy nghĩa là sao chứ? À mà, anh chàng tên Takashi đó là ai vậy? Tại sao anh ta lại xuất hiện trong nhà mình chứ?

Maria liền chậm trãi nói với tôi.

– Thật ra em cũng chẳng biết chị ta là ai cả, nhưng từ khi chị ta xuất hiện trong nhà mình em cứ có cảm giấc bất an rằng gia đình chúng ta sắp xảy ra những chuyện vô cùng khủng khiếp. Mọi chuyện bất đầu khi Akira rủ ông nội đi du lịch ở Okinawa hồi mấy tháng trước, khi trở về thì anh chàng Takashi đó cũng theo họ mà về cùng, lúc đó tên Akira đã giới thiệu đó là bạn rất thân của hắn ta. Thế rồi chẳng hiểu sao anh ta lại trở thành vị hôn phu của chị nữa, và kể từ khi mà anh ta xuất hiện thì nhà của chúng ta cứ loạn hết cả lên. Tất cả mọi chuyện trong nhà bây giờ đều là do một tay anh ta điều khiển, cách đây không lâu anh ta còn mua một căn nhà ở trong làng nữa. Mọi người cứ như là bị trúng tà vậy, đối với một người xấu như anh ta vậy ai cũng khen đẹp trai hết là sao chứ, thật tình là em chẳng thể em hiểu nỗi.

Lúc đó tôi không hiểu câu cuối cùng mà em gái đã nói là gì, vậy nên tôi chỉ gật gật đầu rồi nói một cách áp úng cho qua chuyện.

– Đúng vậy, anh ta quả thật là đồ xấu xa, không thể để anh ta muốn làm gì thì làm được.

Khi nghe tôi nói vậy thì Maria đã im lặng với khuôn mặt buồn bã mà tiếp tục bước đi bên cạnh tôi, lúc đó tôi cũng chẳng hiểu gì nên suốt từ lúc ở trong nhà ra đến cổng tôi cũng chẳng nói thêm câu nào với em mình.

Thế rồi ngay khi ra đến cổng thì chị Yui đã lên tiếng vui vẻ đề nghị với chúng tôi.

– Nè, nếu như tối nay các em chưa chỗ nào ngủ thì qua nhà chị ngủ đỡ mấy đêm đi rồi từ từ tính tiếp.

Nghe vậy bỗng tôi cảm thấy vui vì ít nhất ra cũng có người thân quan tâm đến mình, nhưng vì sợ làm phiền đến chị Yui với Haruka nên tôi đã liền lên tiếng từ chối.

– Ờ thôi chị ơi, em sợ làm phiền đến hai chị lắm, thôi thì cứ để hai đứa tụi em ra ngoài mướn khách sạn là được rồi.

Chị Yui liền vui vẻ nói.

– Paruru lên Tokyo có công việc rồi, phải mấy tháng nữa mới về, vậy nên các em không phải lo về việc sẽ làm phiền hai chị đâu. Với lại ở nhà một mình chị cũng buồn, có được hai đứa ở chúng cho vui cửa vui nhà đó mà.

Quay qua nhìn vợ mình một lúc rồi tôi cũng gật đầu đồng ý.

– Được rồi, vậy trong mấy ngày sắp tới đây em xin phép được làm phiền chị vậy.

Nghe vậy Maria liền lên tiếng năn nỉ chúng tôi với một đôi mắt long lchị trông dễ thương cực kỳ.

– Nè các chị chị à, xin hãy làm ơn cho em qua ở chúng với các mấy chị vài ngày nha, em không muốn phải nhìn mặt của cái tên Takashi ấy chút nào đâu.

Maria vừa nói vừa nhìn chúng tôi bằng một ánh mắt vô cùng ngây thơ khiến không ai có thể cưỡng lại được, không thể kềm lòng được trước sự ngây thơ kia, chị Yui liền chào thua mà lên tiếng nói.

– Thôi được rồi, có em nữa thì càng vui chứ sao. Nhà của chị luôn luôn mở rộng cửa chào mừng các em mà.

Thế là bốn người chúng tôi đã cùng nhau về nhà của chị Yui, nhà của chị ấy ở trên thị trấn cách không xa làng của tôi lắm, chỉ cần chạy xe một tiếng đồng hồ là đến.

........................

Au: dạo này sức khỏe không được ổn lắm, nên hẹn gặp mấy thím tuần sau hoặc, cũng có thể là tháng sau. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro