Chương 5: Cạm bẫy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tất nhiên là chị Yui đã chỡ chúng tôi về nhà của chị ấy bằng xe hơi. Vì chịu khó làm ăn nên cuộc sống của chị ấy và Haruka cũng khá giả, hai người họ đã có một ngôi nhà khá khang trang và rộng lớn. Thế rồi sau khi về đến nhà của chị Yui thì ngay lập tức chúng tôi được tiếp đãi bằng một bữa cơm rất thịnh soạn do chính tay chị ấy chuẩn bị, vừa ăn những món ăn ngon cực kỳ đó vừa trò chuyện rất vui vẻ với nhau.

Chỉ riêng Sakura và em gái của tôi thì chẳng ai nói với ai câu nào, tôi nghĩ chắc là tại lúc sáng Maria đã to tiếng với vợ tôi nên giờ có lẽ nó còn hơi ngại trong việc trò chuyện thân thiết đây mà.

Thế rồi khuya hôm đó khi hai vợ chồng chúng tôi đã nằm trên giường chuẩn bị ngủ, tôi đã lên tiếng nhẹ nhàng nói với vợ mình.

– Nè Sakura à, chuyện lúc sáng cho chị xin lỗi nha, nếu như chị không cùng em về đây thì mọi chuyện sẽ không như thế này rồi.

Lúc đó Sakura đã mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói.

– Không sao đâu mà chị, chính đây em mới là người có lỗi vì đã bắt chị kết hôn với em quá vội vàng, vậy nên chị làm sao không có đủ thời gian để cho gia đình mình hay biết. Ông nội và mọi người trong nhà giận em cũng phải thôi, em muốn được đi xin lỗi và giải thích với mọi người quá đi. Mà em thấy chị cũng nên đi xin lỗi mọi người đi, vì lúc sáng lẽ ra chị không nên nói với mọi người như vậy.

Nghe vậy tôi đã thở dài rồi lên tiếng nói với vợ mình.

– Được rồi, sáng mai chị sẽ xin lỗi ông nội và mọi người. Mà em giải thích đó là một chuyện, nhưng mọi người có chịu nghe em giải thích hay không thì đó lại là chuyện khác nữa. Tuy nhiên có một chuyện làm chị lo lắng hơn cả, đó là người đàn ông tên là Takashi kia, không sao hiểu sao lúc trông thấy anh ta ở nhà ông nội chị đã có một cảm giác rất bất an.

Sakura tỏ ra lo lắng nói.

– Đúng rồi, lúc sáng ông nội có nói anh ta là vị hôn phu của chị. Em sợ lắm chị à, em sợ chị sẽ...

Tôi liền ôm lấy Sakura thật chặt rồi nói.

– Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu, chị hứa đó Sakura à, cho dù có chuyện gì xảy ra chị cũng sẽ luôn bảo vệ em. À mà, em có thể hát ru bài mà em vẫn thường hay hát cho chị nghe có được không? Em hãy ru chị ngủ bằng bài hát đó đi.

Nghe vậy Sakura đã khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng nói.

– Dạ được, để em hát cho chị nghe.

Sakura bắt đầu hát, một giọng hát khe khẽ du dương như một làn gió nhẹ và thật ấm áp như ánh mặt trời đã vang lên, tôi nằm đó để thưởng thức giọng hát tuyệt vời của vợ mình.

Cô ấy vẫn cứ nằm bên cạnh mà hát mãi bài hát thật nhẹ nhàng đã đưa tôi chìm dần vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật sâu đến nỗi bên ngoài kia du có xảy ra chuyện gì tôi cũng đều không hay biết. Thế rồi khi vừa ngủ không được bao lâu thì tôi bỗng dưng lờ mờ nghe được tiếng của những cơn gió lạnh buốt đến thấu xương rồi những tiếng sấm chớp ma quái cứ liên tục thổi đến và nổ ra liên hồi, rồi tiếp sau đó một trận mưa rất lớn đã đổ xuống trong màn đêm u tối đó.

Chính trận mưa bão dữ dội đó đã đưa tôi vào một giấc mơ, mà trong giấc mơ đó chẳng thấy được gì khi các hình ảnh cứ thật nhanh liên tục xuất hiện rồi lại biến mất. Rồi những tiếng rên rỉ rồi những tiếng la hét, tất cả mọi thứ trong giấc mơ đó đều trôi đi một cách rất nhanh. Nhưng tất cả những ảnh rồi âm thành đó đã cho tôi một cảm giác vô cùng đau đớn, một cảm giác đau đớn đến đáng sợ. Mặc dù rất sợ hãi và đau đớn nhưng tôi không thể nào thoát khỏi giấc mơ đó được, cứ như là có một sức mạnh vô hình nào đó đã bắt ép không cho tôi thoát khỏi nơi đó. Thế rồi tất cả mọi thứ xung quanh tôi đều cứ như vậy cho đến sáng ngày hôm sau.

....

Ngày hôm sau khi mở mắt ra thì tôi đã không thấy Sakura nằm bên cạnh mình nữa, đầu ốc trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì. Nhìn vật thứ xung quanh thì vẫn quen thuộc, nhưng không hiểu sao tôi lại có một cảm giấc rất lạ lẫm. Còn bên ngoài bầu trời kia thì xám xị, giống như là có thêm một trận bão nữa sắp xảy ra vậy. Tôi ngồi dậy rồi bước chân xuống giường để đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt như mọi khi, khi đã làm vệ sinh cho mình xong xuôi tôi liền mở cửa bước ra ngoài để đi ra ngoài tìm vợ mình.

Khi tôi vừa mới mở cửa ra thì đã thấy chị Yui từ đằng xa bước đến, tôi liền nhanh miệng lên tiếng chào rồi hỏi chị ấy.

– Chào buổi sáng chị Yui, chị mới thức hả? À mà, chị có thấy vợ của em ở đâu không vậy?

Chị Yui liền mỉm cười rồi vui vẻ nói.

– Vợ của em hình như là đang ở dưới bếp với Maria để chuẩn bị bữa sáng cho em đó. Mà bây giờ mới có 6 giờ 82 phút thôi, em thức chi sớm vậy chứ? Mau ngủ tiếp đi em.

Không để ý đến những lời nói kỳ lạ của chị Yui, tôi liền lắc đầu rồi mỉm cười vui vẻ nói.

– Dạ thôi, hôm qua em đã có được một giấc ngủ quá ngon rồi, bây giờ em phải tìm vợ mình đây.

Nói rồi tôi liền nhanh chân chạy xuống dưới nhà bếp ngay. Trên đường xuống bếp tôi đã chạy ngang qua chỗ một cuốn lịch bloc trên treo tường, số ngày tháng trên cuốn lịch đó là ngày 55 tháng 3, những số ngày tháng trông rất lạ thường. Lúc đó chợt có một lời thì thằm hay gì đó bỗng lên trong đầu đã ngăn cản trí tò mò của tôi lại.

"Người mơ giấc mơ này sẽ trở thành con rối, và người mơ giấc mơ ấy sẽ bị điều khiển và mất hết ý chí. Giấc mơ ấy sẽ kéo dài vô tận cho đến khi nào người đang mơ chết đi mới thôi, và trong lúc cơn bão ma quái ấy vẫn chưa tan biến thì giấc mơ kia hãy nhanh chống xuất hiện đi, rồi chùng ta bất đầu cuộc chơi nào."

Thế là tôi lúc đó đã hoàn toàn không để ý đến những thứ kỳ lạ ấy nữa. Rồi tôi cứ như vậy mà tiếp tục chạy xuống dưới bếp tìm vợ mình. Xuống đến nơi thấy cửa nhà bếp đang đóng, tôi liền định mở cửa rồi vào trong tạo một sự bất ngờ cho cả hai. Nhưng rồi khi nghe được tiếng hai chị em họ đang trò chuyện rất vui vẻ với nhau, tôi lại quyết định đứng ở bên ngoài để nghe xem hai người sẽ nói gì với nhau.

Lúc này khi Sakura với Maria đang cùng làm bữa sáng cho tôi, thì bất ngờ nhỏ em tôi đã ngượng nghịu mà lên tiếng hỏi.

– Chị và chị hai của em cưới nhau được một năm rồi hả? Em nghĩ chắc là chị ấy rất yêu thương chị, phải vậy không?

Sakura liền gật đầu rồi hỏi lại.

– Đúng vậy đó em à, chị Haruppi và chị đã sống rất là hạnh phúc bên nhau, chị ấy luôn ân cần chăm sóc và đối xử tốt với chị. Nhưng mà sao em lại hỏi chuyện này?

Maria liền nhẹ nhàng nói bằng một giọng hơi buồn buồn.

– Vì chị là người đầu tiên có thể khiến cho chị ấy quỳ trước xuống mặt ông nội mà cầu xin một chuyện gì đó, em còn nhớ lúc trước đây khi mà chị ấy và Akira cãi nhau một trận rất quyết liệt. Khi đó ông nội vì bênh vực cho tên Akira nên đã mắng chửi chị ấy bằng những lời cay độc nhất, vậy mà chị ấy đã lớn tiếng cãi lại ngay lập tức. Cho nên khi thấy chị ấy quỳ xuống trước mặt ông nội mà cầu xin chuyện của hai người như vậy, em đã nghĩ là chị ấy chắc hẳn là rất yêu thương chị đây nên mới có thể làm được như vậy.

Sakura liền mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói.

– Chị nghĩ là chị ấy lớn tiếng cãi ông nội chỉ vì muốn bảo vệ những gì mình cho là đúng đắng thôi, chứ thật sự thì chị ấy rất là yêu thương ông nội và những người thân của mình đó. Lúc còn ở trên xe điện chị ấy đã kể rất nhiều về những người thân của mình, đặc biệt là em đó Maria à. Trước mặt chị chị ấy đã khen em rất nhiều, chị ấy còn mong cho chị với em có thể trở thành chị em tốt của nhau nữa. Chị không có nói dối đâu, chị Haruppi lúc nào quan tâm đến mọi người trong gia đình mình hết đó.

Nghe vậy Maria liền cúi đầu đỏ mặt tỏ vẻ xấu hổ rồi lên tiếng ngập ngừng hỏi vợ tôi.

– Chị thật sự muốn làm chị em với em sao? Hôm qua lúc ở nhà ga em đã nặng lời mắng chửi chị mà, chẳng lẽ chị không giận sao?

Sakura liền vui vẻ nói.

– Sao lại giận chứ, chị biết lúc đó vì quá lo sợ sẽ bị ông nội mắng khi ông biết chuyện của hai chị nên em mới lớn tiếng mà mắng chị vậy thôi mà, nếu chỉ như vậy mà chị cũng giận em thì chẳng phải đã quá nhỏ mọn rồi hay sao.

Thế rồi Maria liền chạy lại ôm chặt lấy vợ của tôi rồi nói.

– Vậy từ bây giờ em với chị sẽ là chị em tốt của nhau nha, em bắt đầu thấy thích chị rồi đó.

Đứng bên ngoài nghe vậy tôi liền mỉm cười hài lòng, vì cuối cùng em gái tôi và Sakura đã trở thành chị em tốt của nhau.

Nhưng rồi sau đó khi chưa hết vui mừng thì tôi bỗng nghe được tiếng hét thất thanh đầy đau đớn của Maria.

– Á... chị Sakura à, tại sao chị lại có thể làm như vậy được chứ? Chị thật là quá ác độc.

Nghe vậy tôi bàng hoàng liền đạp mạnh cửa xông vào để xem có chuyện gì xảy ra, và tôi đã trông thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng. Thấy được Sakura đứng đó trên tay đang cầm một con dao dính đầy máu, còn em gái tôi thì nằm bất động ở dưới đất, toàn thân be bét máu.

Tôi thật chậm rãi bước đến bên vợ mình rồi lên tiếng hỏi cô ấy với giọng run rẩy vì quá sợ hãi.

– Em à, đã xảy chuyện gì vậy?

Lúc đó cô ấy đã nhìn tôi bằng một ánh mắt vô hồn, rồi bỗng nhiên cô ấy đã cười một nụ cưới nửa miệng đầy khinh bỉ với tôi.

Đúng lúc này tên Akira cũng vừa mới đến, vừa bước chân vào phòng nó vừa vui vẻ nói.

– Xin chào buổi sáng, hôm nay em định sang đây để rủ chị và chị Maria đi ăn sáng và...

Rồi khi nhìn thấy Maria đang nằm bắt động dưới đất thì ngay lập tức tên Akira đã hoảng hốt chạy lại ôm chặt lấy em gái của tôi, sau đó nó đã vừa khóc vừa lay gọi em tôi.

– Trời ơi chị Maria, sao lại ra nông nỗi này chứ? Là ai hả, ai đã giết chị Maria của ta hả?

Tên Akira gào lên trong sự phẫn nộ, rồi khi nhìn thấy được trên tay của Sakura đang cầm một con dao dính đầy máu thì nó đã tức giận mà lớn tiếng hét lên rằng.

– Thì ra là cô, chính cô đã giết chết chị Maria của ta, cô hãy mau đền tội cho chị của ta đi.

Nói rồi tên Akira liền nhanh chân xông thẳng đến chỗ của Sakura đang đứng mà định tấn công cô ấy với tất cả sự tức giận của nó. Cũng may là lúc đó tôi đã kịp ra tay ngăn cản nó lại, sau đó tôi đã cố sức nói với nó.

– Dừng tay lại đi, vẫn chưa chắc cô ấy là hung thủ mà.

Tên Akira vẫn cố xông đến chỗ Sakura, nó cũng đã cố sức nói với tôi.

– Đến giờ mà chị vẫn còn bênh vực cho cô ta được sao, cô ta đã giết chết em gái của chị đó.

Đúng lúc đó chị Yui cũng đã xuống đến nhà bếp, thấy vậy chị ấy đã hoảng hốt chạy lại vừa lay vừa gọi.

– Trời ơi, Maria à, em sao vầy nè? Tỉnh lại đi em, em đứng làm cho chị sợ mà. Ai đã làm con bé ra nông nỗi thế này hả?

Tên Akira liền chỉ thắng vào Sakura rồi nói bằng một giọng quả quyết chắc nịt rằng.

– Chính cô ta là hung thủ, cô ta chính là hung thủ đã giết chết chị Maria đó. Bằng chứng chính là con dao dính đầy máu mà ả đang cầm trên tay đó, đó chính là bằng chứng để chứng ninh tội ác mà cô ta không thể nào chối cãi được

Tôi liền lớn tiếng cãi lại.

– Không phải như vậy, xin hãy tin em đi Yui à, lúc em chạy tới đây thì cửa đã bị đóng từ bên trong rồi. Em phải dùng chân đạp thật mạnh mới có thể phá cửa mà vào đây được, các cửa sổ thì vì quá nhỏ nên một người không chui qua lọt, tức là nếu giết người ở trong này thì không thể chạy đi đâu được, đâu có ai ngốc tới mức giết người ở một nơi mà mình không thể chạy chứ. Em chắc chắn là trong chuyện này có một thủ thuật gì đó mà hung thủ đã dùng để đổ tội cho của vợ em, em có thể chắc chắn vậy đó.

Nói rồi tôi liền liếc nhìn tên Akira với ánh mắt muốn ám chỉ với chị Yui rằng chính nó mới là kẻ đáng nghi nhất. Thế rồi dường như chỉ chờ có như vậy, với một giọng đầy quả quyết và một nụ cười đắc thắng trên môi, nó đã lên tiếng nói.

– Coi bộ như chị đã đọc quá nhiều truyện trinh thám rồi thì phải, nhưng mà chị làm ơn hãy nhớ giùm cho đây là cuộc sống thực tế, không có gì là quá phức tạp đâu. Nếu như ở trong một căn phòng kín có một người phụ nữ, bên cạnh cô ta là một cái xác chết thì cô ta chính là hung thủ, không thể nào khác đi được. À quên nữa, muốn biết cô ta có phải hung thủ hay không thì sao chị không hỏi cô ta ấy, chị sẽ biết ngay đó.

Lúc này tôi đã bị tên Akira dốt đến đường cùng, không còn lời nào để cãi lại nó nữa nên tôi đành phải lên tiếng ắp úng hỏi vợ mình.

– Sakura à, có phải chính em là hung thủ đã giết chết em gái của chị không vậy hả?

Lúc đó gần như tôi đã chắc chắn câu trả lời của Sakura sẽ là không, nhưng nào ngờ bằng một giọng lạnh lùng, cô ấy đã lên tiếng nói những lời khiến tôi phải nhất kinh hồn vía.

– Đúng vậy, chính là là tôi đó, chính tôi đã là hung thủ giết chết em gái của chị đó. Ai bảo hôm qua nó dám lớn tiếng mắng chửi tôi ở ngay giữa nhà ga chứ, tôi sẽ tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho kể đã dám sỉ nhục Sakura này.

Khi Sakura vừa nói dứt lời thì bầu trời vốn đã xám xị bỗng tối sầm lại, rồi sấm chớp lại nỗi lên liên hồi khiến cho bầu không khí trở nên càng nặng nề và đáng sợ hơn. Đó là điềm báo cho những chuyện kinh hoàng sắp xảy ra trong gia đình tôi, những chuyện mà nếu không có sự cứu giúp của Sakura thì chắc có lẽ tôi đã trở thành một kẻ điên loạn mất rồi. 

......................... 

Au: đố mấy thím ai đã giết Maria và tại sao Sakura lại tự nhận mình là hung thủ? 

truyện này tui viết xong lâu rồi, nhưng dạo gần đây sức khỏe không tốt nên chỉ mới edit được 5 chương đầu thôi, còn các chương sau hẹn mấy thím một thời gian nữa nha. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro