Chuyện người lớn (16+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói của ông ta như sét đánh ngang tai tất cả những thành viên Boufurin đang có mặt ở đó. Không ai có thể tin vào tai mình, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối điều ấy. Trừ một người.

"Không thể nào! Ông đang nói dối!" Sakura khẳng định.

"Cậu trai à, ta sẽ không thể nói đùa về những chuyện như vậy được đâu. Nể tình các cậu đã mua vui cho thiếu chủ suốt 3 năm qua, ta sẽ thả các cậu đi. Mong các cậu đi nhanh cho, chúng ta còn phải tổ chức lễ đón tiếp thiếu chủ nữa."

"Tôi muốn gặp Suou! Tôi không tin rằng cậu ấy tự nguyện đi cùng các người." Sakura lớn tiếng khẳng định, anh cố gắng giữ biểu cảm bình tĩnh nhất có thể.

Nhưng sau khi lời nói rời khỏi môi, tự Sakura cũng thấy sai lầm. Anh lấy đâu ra tự tin mà dám nói vậy? Sakura chưa một lần đoán được trong đầu Suou đang nghĩ gì, hay Suou thực sự muốn gì. Suou cũng chưa từng nói cho anh bất cứ chuyện gì về gia đình hay thậm chí là sư phụ của em, em cũng chưa từng bày tỏ suy nghĩ với Sakura. Suou thực sự chưa từng cho phép Sakura bước qua ranh giới giữa trường học và cuộc sống cá nhân của em. Trong một tích tắc thoáng qua, anh cảm thấy thật bất công. Suou là người đặc biệt nhất của Sakura, nhưng Sakura đối với Suou cũng chỉ giống như bao bạn học khác, không có gì đặc biệt. Hóa ra ở đây anh mới là người quá phận, anh mới là người không biết Suou muốn gì.

"Mất thời gian." Giọng nói vang lên lạnh tanh, người đàn ông kia đã hết kiên nhẫn.

Ngay sau đó, tất cả súng đang chĩa vào Boufurin đồng loạt lên đạn, mỗi khẩu súng đều nhắm chính xác vào một cái đầu, chỉ đợi người kia ra hiệu. Không ai bảo ai nhưng đám học trò mới lớn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng chúng sẽ bị giết thật, bằng súng thật, và không có phép màu nào có thể cứu được chúng hết. Nhưng chúng chưa bỏ cuộc. Đám học trò nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giữ cò súng của đối thủ, chỉ cần bàn tay ấy hơi cử động, chúng sẽ cúi người và lao qua đám người thưa thớt kia mà chạy. Kế hoạch là như vậy, nhưng tất cả trở nên không cần thiết khi bóng người quen thuộc bước từng bước thong thả xuống cầu thang sau lưng người đàn ông kia.

"Chú thực sự định giết hết bạn của ta sao?" Suou hỏi, giọng em êm ái như mọi khi, nhưng ai nghe cũng hiểu rằng nếu bóp cò thì tai họa lớn sẽ xảy ra.

"Không có. Chúng ta chỉ đang dọa bọn nhỏ thôi."

"Nên vậy. Chứ người lớn mà chấp nhặt với bọn trẻ con mới trưởng thành thì xấu hổ lắm." Em cười nhưng nụ cười không lên tới mắt em, đó là một nụ cười mang tính cảnh cáo.

"Tất nhiên."

Tất cả súng được hạ xuống, nhưng những người kia vẫn bao vây nhóm Boufurin.

"Suou..." Sakura gọi, không chắc em sẽ nhìn mình bằng ánh mắt gì, với vẻ mặt nào.

Suou bước ra khỏi bóng tối, vẫn là cái điệu bộ thanh tao kiêu kỳ ấy, nhưng trông em đã khác hẳn Suou mà Sakura biết. Vẫn thân hình ấy, nhưng em đã cởi bỏ chiếc áo khoác đồng phục Boufurin mà chưa ai khác nỡ rời xa để mặc trên người một bộ sườn xám bó sát, khoác thêm chiếc blazer, nửa kín nửa hở nhưng vẫn cho cảm giác bí ẩn, kín cổng cao tường. Suou hất nhẹ tóc ra khỏi mắt mình, em nở nụ cười khi thấy tất cả mọi người đều ngỡ ngàng trước khuôn mặt của em. Chiếc bịt mắt đen đã được gỡ bỏ, dưới chiếc bịt mắt ấy là một hình xăm rồng đỏ chót, con rồng Trung Hoa uốn lượn mềm mại nhưng vẫn mạnh mẽ và uy nghiêm. Nói cách khác, con rồng đó chính là em. Đám bạn học cũ của em cứng đờ vì bất ngờ và vì áp lực kinh khủng mà em tạo ra khi chỉ vừa mới xuất hiện, họ dõi theo em nhàn nhã bước xuống từng bậc thang để tới chỗ họ mà không phát ra bất kì một tiếng động nào, chỉ có tiếng giày em chạm nhẹ xuống nền đá.

Nhịp tim Sakura rối lên theo từng mạch suy nghĩ. Làm gì bây giờ? Nói gì bây giờ? Biểu cảm thế nào bây giờ? Anh chỉ biết rằng, anh vẫn muốn ở bên Suou. Khi Suou bước tới trước mặt anh, khi được tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của em, tim anh hẫng đi một nhịp. Đến con rồng trên mắt em cũng thật xinh đẹp. Con mắt bên phải của em có màu trắng đục, em cũng có hai màu mắt giống anh. Sakura đương nhiên biết Suou đẹp đến nhường nào, nhưng lớp trang điểm của em khiến cho em mang một vẻ quyến rũ anh chưa từng thấy: eyeliner đỏ thắm sắc xảo như cáo, đôi gò má hây hây và đôi môi bóng mượt, dường như nó làm ánh mắt em nhìn anh có phần nóng bỏng hơn, khiến cho Sakura đỏ mặt quay đi. Thấy vậy, Suou mỉm cười, em lướt qua anh, hai bàn tay vô tình sượt qua nhau.

"Nirei, cậu đã dẫn mọi người đến đây à? Lúc đó tớ đã thấy cậu, giỏi lắm."

"Sugishita, là cậu cùng Sakura hạ hai người canh ngoài cửa đúng không, tuyệt thật đấy!"

"Đội thâm nhập mà Sakura dẫn đầu cũng rất đỉnh!"

Suou đi vòng quanh đội hình, liên tục đưa ra lời khen cho từng người và từng đội, nhưng rõ ràng, mọi người đều biết đó không phải là những lời khen. Đó là những lời đâm chọc, mỉa mai, cho họ thấy rõ phi vụ giải cứu của họ trẻ con và ngây thơ đến mức nào. Không ai để ý, không ai đoán trước rằng, từng đường đi nước bước của họ đều bị theo dõi, bởi đây không phải là đường phố nơi họ có thể thoải mái giơ nắm đấm, đây là một tổ chức yakuza, một tổ chức của người lớn, của vũ khí nóng, của hệ thống an ninh tự động. Biết là vậy, nhưng vẫn không một ai dám lên tiếng phản đối. Khen chán chê, Suou nói lớn, giọng lạnh như dao:

"Cảm ơn mọi người vì đã lo lắng cho em. Em tới đây là do em muốn vậy, chứ không phải em bị bắt cóc. Xin lỗi vì làm mọi người lo lắng. Mọi người có thể đi về được rồi."

Và đừng quay lại nữa nhé. Đó là điều mà em không nói nhưng ai cũng có thể nghe được.

"Sakura à, về thôi." Nirei vỗ vai anh, nhỏ giọng gọi khi thấy anh vẫn còn đứng chôn chân tại chỗ, ngay trước mặt Suou.

"Cậu có điều gì đó muốn nói với tớ đúng không?" Suou hỏi, em che miệng với một cây quạt không biết từ đâu ra, nhưng rõ ràng là em đang cười.

"Đúng."

"Vậy thì chỉ mình Sakura được ở lại thôi đấy nhé." Suou cười híp mắt, em nắm tay Sakura kéo đi theo hướng ngược lại với mọi người, vô cùng tự nhiên, trong khi Sakura thì đang đỏ mặt bừng bừng vì sự tiếp xúc gần gũi ấy.

Nhanh chóng xua những người khác đi, vội vàng kéo tay anh vào phòng, tự nhiên trông Suou đáng yêu đến lạ. Sakura chắc chắn kiếp trước Suou chính là Hồ ly tinh được phái xuống để quyến rũ con người, chứ một người bình thường không thể có nhiều biểu cảm đến như vậy được. Anh còn đang bối rối thì đã nghe thấy tiếng cửa khóa cạch một cái, Suou dùng lợi thế chiều cao đè anh lên cửa, hai tay chụm lại chống lên ngực anh, em nhìn anh xảo quyệt hệt như một con cáo.

"Nào Sakura, cậu muốn nói gì với tớ thế?" Suou lại cười híp mắt, ngón tay em vẽ những vòng tròn nhỏ lên ngực anh làm anh thấy nhồn nhột.

"Tao..."

Gần quá! Khoảng cách hai người gần quá, Sakura xấu hổ đến nỗi cứng cả họng. Sakura không biết là em cố tình hay vô ý, nhưng em đang khiến thân dưới hai người cọ vào nhau, và dáng đứng của em hiện tại như là đang muốn nói "hãy ôm em thật chặt" vậy. Anh không biết nên bắt đầu nói như thế nào, không biết đặt tay vào đâu, cũng chẳng biết nên nhìn chỗ nào. Suou thừa biết Sakura đang xấu hổ, căn phòng chỉ sáng lờ mờ, nhưng không cần nhìn rõ vẻ mặt của anh em cũng có thể biết rõ anh đang nghĩ gì. Em nổi hứng trêu chọc, tự nhìn dựa gần hơn nữa, để hơi thở của mình phả lên làn da nóng bừng của anh.

"Sao thế Sakura? Cậu nói đi mà. Nếu là một điều gì đó cậu muốn tớ làm, thì tớ sẽ cố gắng đáp ứng."

Suou dụi má vào má Sakura, và anh đã suýt tan chảy vì sự mềm mại ấy. Anh không biết sức mạnh nào đã giúp anh không quay sang mà liếm, mà cắn bầu má ấy, hay là hôn lên đôi môi đang liên tục trêu chọc anh, hôn đến khi nó sưng đỏ lên, đến khi em không đủ tỉnh táo để trêu chọc anh nữa. Suou biết anh đang nghĩ gì, vậy nên em lại càng bạo dạn hơn. Bàn tay em lướt nhẹ từ vai anh xuống để đan vào với tay anh, em nhẹ nhàng nâng tay anh đặt lên hông mình rồi vuốt mu bàn tay anh, như thể hướng dẫn anh phải làm gì. Sakura có thể cảm nhận được đường cong của em qua lớp vải mỏng, anh vô thức muốn nhiều hơn nữa, bàn tay ấy lần mò trên lớp vải, muốn khám phá những hình dáng mà anh chưa từng được thấy. Chẳng để Sakura kịp bình ổn lại nhịp thở, Suou lè lưỡi liếm môi Sakura, ánh mắt em nhìn anh như người say rượu, không biết tại sao lại thấy vô cùng mời gọi. Sakura há miệng, cho phép Suou tiến vào, hướng dẫn anh vào cuộc chơi.

Chiếc lưỡi nhỏ ướt át của Suou luồn vào, trượt trên lưỡi anh. Lưỡi là một trong những cơ quan mẫn cảm nhất, nhưng Sakura không biết điều ấy, cũng không biết việc hôn có thể sướng đến mức này. Anh nghiêng đầu để tiến sâu hơn vào miệng Suou, vừa mút vừa cắn nhẹ lên chiếc lưỡi nhỏ kia khiến em liên tục phát ra những tiếng kêu yếu ớt anh chưa từng được nghe từ em. Đôi môi rời nhau để kịp bắt lấy hơi thở, giữa hai người còn có một sợi chỉ bạc lóng lánh. Tầm nhìn của Sakura thu lại chỉ còn một mình Suou, một Suou thở hổn hển, mái tóc hơi rối, đôi mắt em được bao phủ bởi làn nước, đôi môi em đỏ ửng, nước dãi lấp lánh chảy xuống. Có vẻ Suou rất thích hôn. Sakura chủ động kéo em lại gần, cắn lên đôi môi mọng nước kia, dùng răng day nhẹ khiến em rên lên, tiếng rên bị kẹt lại trong họng. Anh mút môi em rồi nhả ra, tạo ra một tiếng póc rồi đưa lưỡi vào miệng em, theo bản năng mà chà xát với lưỡi của em.

"Sakura này, cậu muốn... làm gì tớ ấy nhỉ?"

Suou cởi bỏ chiếc blazer đang che đậy những đường cong của em, làm lộ ra cặp đùi mượt mà qua đoạn xẻ tà của chiếc sườn xám. Một tay em dẫn bàn tay anh xuống bên dưới lớp vải, tay còn lại em luồn vào dưới áo anh, muốn cảm nhận rõ ràng từng múi cơ trên cơ thể anh. Em bạo dạn kéo áo anh lên, thè lưỡi liếm những múi bụng đều đặn ấy, say mê đến độ quỳ xuống sàn. Suou cắn vạt quần anh, kéo nó ra khỏi cúc quần rồi cắn lấy chiếc khóa mà kéo nó xuống, để lộ ra chiếc quần lót đã hơi ướt cùng thứ căng cứng bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro