[Tán Tựu Hoàn Liễu - SanRi]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, tạm nghỉ nhé."

Huấn luyện viên vỗ tay ra hiệu cho mọi người. Tất cả các thành viên trong nhóm đều mệt mỏi ngồi bệt xuống. Rikimaru ngồi dựa vào tường, hơi cúi đầu, kéo mũ thấp xuống che mặt đi. Santa vội vàng ngồi xuống cạnh anh, lo lắng hỏi.

"Riki – kun, anh không sao chứ?"

"Không sao, chỉ hơi mệt thôi."

Rikimaru ngẩng đầu lên, mỉm cười với Santa, cố gắng để cậu không còn lo lắng. Lịch trình tập luyện của bọn họ rất nặng nề, dường như vết thương của anh lại tái phát rồi. Rikimaru có chút bất đắc dĩ, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, khiến mọi người không phát hiện ra điều gì kì lạ.

Nghỉ được một lúc, mấy tên nhóc lại bắt đầu bày trò, chơi với nhau, không ngừng thách đố nhau làm mấy trò như nhào lộn. Riki nhìn bọn họ chơi đùa, mỉm cười. Vừa định thử lộn ngược thì Santa nhìn sang, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn anh.

"Đừng làm vậy, không tốt cho vết thương của anh đâu."

Santa đi đến gần anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ vết thương ở eo Rikimaru. Anh không còn cách nào, chỉ có thể mỉm cười chấp nhận. Chỉ là Santa vừa quay lưng đi, anh lập tức làm một động tác bật người trước ống kính, có chút ngại ngùng dùng tờ giấy che mặt lại.

Buổi tối, sau khi trở về kí túc xá.

Vừa vào phòng, Rikimaru lập tức ngã xuống giường, cơ thể vừa mệt mỏi lại vừa đau nhức. Cánh cửa bất ngờ mở ra, Santa đi vào, nhìn anh, gương mặt lập tức trầm xuống.

Cậu đi về phía Rikimaru, muốn nói gì đó, cuối cùng lại im lặng ngồi bên cạnh đấm bóp cho anh. Rõ ràng là cực kì tức giận, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng.

"Anh không muốn nói gì với em sao?" Đợi mãi vẫn không thấy anh nói gì, Santa cuối cùng cũng không nhịn được bực bội nói.

"Hả...Kĩ năng đấm bóp của Santa ngày càng tốt hờ hờ."

Rikimaru mỉm cười có hơi ngốc nghếch. Thái độ đó của anh càng khiến Santa tức giận.

"Anh đừng giả ngốc, anh biết em muốn nói gì mà. Lúc tập luyện đã nói anh đừng làm theo mọi người, anh còn không nghe. Giờ vết thương lại tái phát rồi."

Hầu hết các dancer chuyên nghiệp đều có chấn thương, Rikimaru cũng thế, mà chấn thương của anh còn không nhẹ. Bởi vì đôi khi anh không biết quan tâm chính mình, tập trung và ép bản thân quá mức, đến khi vết thương trở nặng hoặc tái phát mới kiềm chế được một chút. Vì vậy Santa đã học cách đấm bóp, như thế mỗi khi đau, cậu có thể giúp anh cảm giác thoải mái một chút.

"Không sao đâu. Anh muốn mọi người được nhìn anh nhiều hơn một tí."

Rikimaru nhẹ nói, khiến Santa chỉ có thể thở dài, "Em biết, nhưng làm vậy em sẽ lo lắng."

Giọng nói cậu vừa nhẹ nhàng vừa có chút đáng thương, giống như vừa bị anh bắt nạt. Rikimaru có chút buồn cười, nhưng cố gắng nhịn xuống, giả vờ nghiêm túc nói.

"Lần sau anh sẽ không làm thế nữa."

"Riki – kun ngoan quá."

Santa vui vẻ mỉm cười, xoa xoa mái tóc dày có chút xù xù của Rikimaru.

"Riki – kun ngốc như vậy, sau này nếu không có em chăm sóc thì phải làm sao đây?"

"Hả...anh với Santa sẽ luôn đi cùng nhau mà." Rikimaru thản nhiên nói. Dường như đối với anh, đó là một sự thật hiển nhiên, chắc chắn sẽ xảy ra, không có gì có thể thay đổi được.

"Anh nói đó, sau này nhất định không được cảm thấy em quá phiền phức."

"Chắc chắn không như vậy."

Hai người cùng bật cười, cho dù không nhìn thấy gương mặt của người kia, vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào, ấm áp lan tỏa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro