Chương 5 - Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe chở Takemichi nhanh chóng lăn bánh đi mất. Từ bên kia đường, hai cảnh sát được cử đi theo dõi thấy đối tượng biến mất liền chạy vội vào hẻm tối. Con hẻm lúc này vắng tanh, mục tiêu theo dõi của họ đã không thấy tăm hơi. Hai vị cảnh sát nhanh chóng gọi điện liên lạc với cấp trên để xin chỉ thị rồi lên xe đi về cục cảnh sát.

Takemichi được bí mật chở tới căn cứ của Phạm Thiên. Đây là một căn biệt thự nằm trên đồi, xung quanh cây cối rậm rạp, dưới chân đồi là một con sông. Sanzu ở trên tầng hai nghe đàn em của Kokonoi gọi điện báo đã đưa được người tới, gã vội đi từ trên xuống, mở cửa xe muốn bế em lên. Ngặt nỗi gã vừa phẫu thuật cách đây mấy hôm nên để tránh vết thương nặng thêm, gã đành phải để đàn em vác thằng nhóc lên phòng mình.

Sanzu dùng chân gạt mở cửa, nhìn đàn em đặt thằng nhóc lên giường rồi mới ngồi xuống bên cạnh. Mới mấy hôm không gặp mà trông nó gầy hẳn, mắt cũng có quầng thâm nhẹ. Gã đau lòng, tay mân mê, vuốt ve mặt nó.

"Takemichi..."

.

.

.

Takemichi mở mắt nhìn trần nhà trắng xóa, đầu óc em vẫn còn bị ảnh hưởng bởi thuốc mê nên chưa thể suy nghĩ rõ ràng. Em giật giật ngón tay, cảm thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh hình như có ai đó. Em nheo mắt cố nhìn kĩ, đến khi tầm mắt hết mơ hồ em mới nhận ra người ngồi cạnh mình là ai. 

Sanzu vẫn ngồi nhìn thằng nhóc chăm chú, nhận ra thằng nhóc đã tỉnh, gã bèn hỏi.

"Tỉnh rồi à, nhóc ngủ say quá đấy."

Takemichi nhìn thấy chú đang ngồi cạnh, em kìm không được nước mắt, rơm rớm bò dậy, bổ nhào vào lòng chú.

"Chú Sanzu..."

"Chú đi đâu mấy ngày nay làm em lo muốn chết. Gọi điện, nhắn tin đều không được. Có phải chú ghét em, muốn vứt bỏ em không?"

Sanzu đau lòng nói không phải, gã xoa đầu, hỏi em có ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ không, sao lại gầy như vậy. Em sụt sịt trả lời từ hôm chú biến mất em ăn không vô, cũng không ngủ được mấy. Xung quanh còn có rất nhiều người lạ mặt hay theo dõi mỗi khi em rời khỏi nhà nên em càng lo lắng, không ăn uống được gì.

Takemichi dụi người vào lòng gã một lúc mới ngẩng đầu, nhìn quanh phòng. Em hỏi.

"Chú ơi đây là chỗ nào vậy?"

Sanzu im lặng không trả lời, đến giờ phút này gã vẫn muốn tiếp tục giấu diếm thân phận thực sự của mình. Takemichi thấy gã không trả lời, em bèn chuyển chủ đề.

"Em xin lỗi, em sẽ không hỏi nữa. Chú ơi, chỗ này có gì ăn không? Em đói quá à."

Sanzu nghe em hỏi thì gật đầu, bảo em ngồi yên trong phòng để gã đi gọi đầu bếp ở chỗ này nấu ít đồ ăn. Em ngoan ngoãn ngồi im, nhìn gã đi ra cửa. Sanzu xuống lầu vào phòng bếp của căn cứ, dặn đầu bếp làm ít món, bê lên phòng mình rồi quay ra ngoài. Lúc này gã thấy trên cầu thang thấp thoáng một bóng người cao cao, đầu tím, tóc vuốt keo đang rẽ lên tầng hai, hướng tới phòng gã. Gã thầm nghĩ không ổn, nhanh chân bước lên lầu theo bóng người kia.

Bóng người thoáng cái đã xuất hiện trước cửa phòng gã, không thèm gõ cửa, cứ thế tự nhiên mở tung cửa bước vào, miệng hét lớn.

"Sanzu ời, đi ăn đêm không mày?"

Takemichi giật bắn người, nhìn người đàn ông đang đẩy cửa vào. Hắn ta thò đầu vào phòng, thấy trên giường chỉ có mỗi em bèn nhanh chóng sấn lại, miệng cười cười, cúi đầu dí sát vào mặt em.

"Ai đây? Người quan trọng của thằng Sanzu hả?"

Takemichi hơi ngửa người lùi ra sau, đề phòng hỏi.

"Chú là ai vậy? Sao không gõ cửa trước khi vào phòng?"

"Gõ cửa? Đâu cần. Mà nhóc bao tuổi rồi? Anh đây còn trẻ lắm, gọi anh đi chứ đừng gọi chú, nghe già."

Takemichi thấy hắn có vẻ là người quen của chú, em ngập ngừng trả lời.

"Chú Sanzu bảo đi gọi đầu bếp nấu đồ ăn rồi. Chú tìm chú ấy có việc ạ?"

Người đàn ông tóc tím cười tít mắt, càng cúi sát người em hơn.

"Anh là Haitani Ran, gọi anh là anh Ran đi."

Takemichi nuốt nước bọt nhìn gã, sợ sệt.

"A... anh Ran?"

Gã đàn ông tên Ran cười vui vẻ.

"Đúng rồi, ngoan lắm. Nhóc tên gì vậy?"

Takemichi đang định trả lời thì giọng nói trầm trầm của Sanzu vang lên.

"Thằng kia, đến phòng tao làm gì?"

Sanzu mặt đen xì đứng ở cửa. Gã biết ngay thằng này đến tìm mình là không có ý tốt mà. Thằng này lớn hơn gã ba tuổi, năm nay ba mươi ba tuổi đấy, thế mà dám mặt dày bắt nhãi con nhà gã gọi bằng anh.

Haitani Ran nghe tiếng gã vang lên sau lưng bèn quay người lại, cười cười.

"Tính rủ mày đi ăn đêm. Mà nghe chừng chắc mày cũng không cần. Thôi tao đi trước nhé, bữa sau gặp."

Nói rồi hắn thong thả cho một tay vào túi quần rồi bước ra ngoài, lúc đi ngang qua Sanzu không quên vỗ vai gã một cái, thì thầm.

"Người quan trọng hử~?"

Sanzu nhíu mày, hất tay hắn ra. Chờ hắn đi khuất, gã bèn đóng cửa lại, quay đầu hỏi thằng nhãi vẫn đang ngồi trên giường.

"Hắn không làm gì nhóc chứ?"

Takemichi lắc đầu.

"Không ạ, anh ấy chỉ hỏi chú đâu với hỏi tên em thôi."

Sanzu nhăn mặt.

"Hắn lớn hơn tao ba tuổi đấy, lần sau gặp cứ gọi chú là được."

Takemichi ngạc nhiên nhưng em vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Sanzu nhìn thằng nhãi ngoan như thế, gã không cầm lòng được bước lại gần, ngồi lên giường, đưa tay xoa đầu nó.

"Tao gọi đầu bếp nấu ít đồ rồi, lát họ sẽ bê lên. Ráng chờ một chút nhé."

Em mỉm cười, dụi đầu vào tay gã.

"Vâng. Lát chú cũng ăn cùng em nha."

Sanzu cũng cười, ừ một cái.

Một lát sau đầu bếp gõ cửa, bê lên vài món đồ ăn nhẹ. Hiện tại cũng đã nửa đêm, rạng sáng đến nơi rồi. Takemichi và gã nhanh chóng xử lý mấy thứ được bê lên rồi chia nhau tắm rửa, lên giường đi ngủ.

Takemichi đi tắm trước, lúc em ra khỏi phòng tắm thì thấy chú đang ngồi trên ghế bấm điện thoại. Em mỉm cười, vừa lau tóc vừa đến gần chỗ chú, bảo chú mau đi tắm. Sanzu ngẩng đầu, thấy nhóc con đã tắm xong, đang mặc đồ ngủ của gã mà ra ngoài, đầu trùm cái khăn tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước ướt nhẹp. Gã đặt điện thoại lên bàn, vẫy tay với thằng nhóc.

"Lại đây, tao lau tóc cho."

"Em tự lau được mà, chú cứ đi tắm đi."

Gã lắc đầu, tay vẫn vẫy thằng nhóc lại chỗ mình.

"Cứ lại đây, tao lau cho rồi lát đi tắm sau."

Takemichi nghe xong bèn lại gần gã, em ngồi xuống sàn, hơi cúi đầu để gã lau tóc cho mình. Sanzu ngồi trên ghế, nắm từng lọn tóc màu đen mà cẩn thận lau cho bớt nước. Chừng một lúc sau, gã vỗ đầu thằng nhóc, nói.

"Xong rồi, giờ nhóc cắm máy sấy sấy nốt cho khô tóc đi là được."

Takemichi nheo mắt, trả lời gã.

"Hì hì, vậy chú đi tắm mau đi, không hết nước nóng giờ."

"Rồi rồi, tao đi ngay đây. Nhóc buồn ngủ thì cứ lên giường ngủ trước đi đấy, biết chưa?"

"Vâng, em biết rồi."

Sanzu lắc đầu cười, gã bước vào phòng tắm, cẩn thận cởi quần áo. Quần thì không vấn đề gì nhưng áo thì lại là một vấn đề lớn. Gã vừa phẫu thuật cách đây mấy ngày nên hiện tại chưa thể tắm được, chỉ có thể lau người. Gã cũng không dám nói cho thằng nhóc biết mình bị thương. Thằng nhóc mà biết thì thể nào nó cũng lo lắng um lên. Gã chầm chậm cởi áo, cố tránh vết thương còn đang được băng bó ở bả vai. Vết thương này đối với gã chỉ là việc cỏn con, nhưng để nó nhanh lành thì gã vẫn phải nghe theo hướng dẫn của bác sĩ.

Gã xả nước ra cái chậu nhỏ, cầm khăn mặt nhúng nước ấm, từ từ lau người. Gã lau từ trên cổ xuống trước ngực, hai cánh tay, nách, kéo xuống bụng rồi luồn qua eo. Bình thường thì việc tắm rửa đối với gã là việc đơn giản nhưng vì trúng đạn ở bả vai nên phía sau lưng gã không thể lau được, đành cúi người lau nửa thân dưới. Đúng lúc này vết thương trên bả vai chợt nhói lên, gã lảo đảo, chân khuỵu xuống, đụng trúng cái chậu khiến nó rơi xuống đất. Takemichi đang ngồi sấy tóc chờ chú thì nghe thấy tiếng vang trong phòng tắm, em nhanh chóng tắt máy sấy, chạy tới trước cửa phòng tắm, gõ gõ.

"Chú ơi, sao thế ạ?"

Sanzu nghe tiếng thằng nhóc bên ngoài, gã cắn răng, một tay buông thõng, tay còn lại chống vào tường, cố đứng thẳng lên, đáp.

"Không sao hết, tao làm rơi đồ thôi, nhóc cứ lên giường ngủ trước đi."

Takemichi không yên tâm, em vẫn đứng ngoài cửa hỏi lại.

"Chú không sao thật chứ? Em nghe thấy tiếng động lớn lắm, chú cần em giúp gì không?"

Sanzu định bảo không cần nhưng cái khuỵu gối bất ngờ lúc nãy hình như đã khiến chân gã chuột rút. Gã cắn răng chửi thầm, tay đấm vào chỗ bắp chân đang căng cơ.

"Chết tiệt."

Takemichi chờ ở bên ngoài một lúc không thấy chú trả lời, em bèn vặn mở tay nắm cửa, bước vào.

"Xin lỗi chú nhưng em vào đây ạ."

Bên trong phòng tắm không có hơi nước mờ mịt như em nghĩ, nhiệt độ phòng tắm gần như lạnh băng. Em nhìn quanh, thấy chú đang đứng khom người chống tay vào tường, mặt nhăn lại, có vẻ rất đau đớn. Em nhanh chóng lại gần, đỡ tay chú, hỏi.

"Chú làm sao thế? Bị ngã à? Sao không gọi em?"

Sanzu lúc này vẫn đang xây xẩm vì chuột rút ở bắp đùi và vết thương nhói nhói ở bả vai, gã hơi dựa vào người em, thì thào.

"Tao bị chuột rút. Nhóc đỡ tao một lúc đi."

Takemichi đỡ gã từ từ ngồi xuống chiếc ghế trong phòng tắm, em ngồi xổm xuống, cúi đầu hỏi gã.

"Chú bị chuột rút chỗ nào?"

Gã chỉ vào bắp chân phải, tay không quên bóp bóp mấy cái cho đỡ đau. Takemichi thấy vậy bèn đưa tay kéo thẳng chân, xoa bóp bắp chân cho gã. Em nhẹ nhàng xoa xoa quanh vùng cơ bị đau, day ấn các huyệt ở bắp chân. Áng chừng một lúc sau, cơn co rút chỗ bắp chân hết dần, Sanzu mới thở ra một hơi, xoa đầu thằng nhóc, bảo.

"Cảm ơn nhóc, tao đỡ đau rồi. Nhóc ra ngoài đi, phần còn lại tao tự lo được."

Takemichi ngẩng đầu nhìn gã, em hỏi lại.

"Chú thật sự ổn rồi chứ ạ? Hay để em giúp chú lau người luôn..."

"Không sao, nhóc ra ngoài đi."

Gã khoát tay, xua thằng nhóc ra ngoài. Takemichi vẫn hơi lo lắng nhưng chú đã nói thế thì em cũng nên ra ngoài thôi. Em đứng lên, đang định đi thì chợt liếc thấy bả vai chú quấn băng gạc. Em vội quay người lại, hỏi.

"Chú bị thương à? Bả vai chú còn đang băng bó đây này, chú cứ để em giúp chú lau người đi."

Sanzu giật mình, lúc nãy vì bị chuột rút bất ngờ nên gã quên mất mình muốn giấu thằng nhóc vụ vết thương ở bả vai. Giờ thì hay rồi, thằng nhóc đã thấy gã bị thương nên có đuổi nó cũng sẽ chẳng chịu đi đâu. Gã thở dài, đành chấp nhận.

"Thôi được rồi, vậy nhóc cầm cái chậu lại đây giúp tao lau người đi."

"Vâng, chú chờ em một lát nhé."

Takemichi nhanh nhẹn nhặt cái chậu trên sàn, em mở nước ấm xả vào chậu, sau đó nhặt chiếc khăn mà lúc nãy chú làm rơi lên giặt sạch rồi mới nhúng khăn vào chậu nước, bắt đầu lau người giúp chú. Em tránh vết thương ở bả vai, cẩn thận lau từ trước người ra đến sau lưng. Chiếc khăn lướt tới đâu, liền để lại những vệt nước nhỏ tới đó. Takemichi vừa lau vừa lén nhìn, người chú đẹp thật đấy. Tạng người chú không phải là kiểu cơ bắp đầy đặn hay cuồn cuộn mà là kiểu khi mặc quần áo thì trông có vẻ hơi gầy nhưng lúc cởi ra thì cơ bắp lại vừa phải, bao trọn lấy khung xương. Tay em chà lên từng thớ cơ bắp, lúc mạnh lúc nhẹ mà lau từng chút một. Những thớ cơ nơi tay em chạm qua như rung nhẹ.

Sanzu rùng mình, cố ghìm tiếng hừ hừ thoải mái trong cổ họng. Những chỗ mà tay thằng nhãi lướt qua khiến gã thấy rạo rực, mạch máu ở những nơi đó giật giật, tim đập nhanh, một phần máu chảy về chỗ khó nói bên dưới bụng. Gã thở một hơi khó nhọc, gồng người muốn ngăn bớt cái cảm giác này.

Takemichi để ý thấy gã hơi gồng người, em khựng lại, hỏi dò.

"Chú sao thế? Em lau mạnh tay quá à?"

Gã cong người, giọng khản đặc.

"Không có gì, nhóc cứ lau tiếp đi."

Takemichi nghe vậy thì yên tâm, em cầm khăn nhúng vào chậu nước giặt vài lần, vắt ráo nước rồi lại lau tiếp. Sau khi lau xong nửa người trên thì em chuyển sang lau nửa người dưới của chú. Em cầm khăn đang định chạm vào phần đùi thì thấy chú đứng bật dậy, lấy mất cái khăn trên tay em, nửa nhấc nửa lôi em ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Takemichi ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Em gõ gõ cửa.

"Chú Sanzu, chú làm gì vậy? Em chưa lau xong người cho chú mà?"

Giọng gã từ bên trong cánh cửa vọng ra.

"Nhóc đi ngủ đi, phần còn lại tao tự xử lý nốt."

Sanzu đẩy thằng nhóc ra ngoài xong thì tựa lưng vào cửa. Hơi lạnh từ cánh cửa khiến đầu óc gã tỉnh táo hẳn. Gã bước lại chỗ vòi sen, xả nước nóng, khép hờ mắt, hơi cúi đầu nhìn "cậu em" của mình đang dựng lên. Gã cắn răng rủa thầm, quyết định lơ nó đi, cầm cái khăn vừa giật từ tay thằng nhóc mà thấm nước, tiếp tục lau nốt nửa người dưới của mình.

Takemichi đứng ở bên ngoài một lúc, thấy chú không nói gì nữa thì ra ghế ngồi sấy nốt tóc và chờ khô chân rồi mới cất máy sấy, leo lên giường bấm điện thoại. Chừng mười phút sau Sanzu mới đi ra khỏi phòng tắm. Gã chỉ mặc mỗi quần, nửa thân trên cởi trần, để lộ chỗ bả vai đang băng bó. Gã ngồi xuống chiếc ghế kê trong phòng cho người ráo nước. Takemichi thấy gã bước ra bèn bỏ điện thoại xuống, xỏ dép leo xuống giường lại gần gã, đưa tay sờ sờ chỗ bả vai bị quấn băng, thì thầm.

"May quá chỗ này không bị ướt."

Gã nhìn em xoắn xuýt bên cạnh thì bật cười, xoa đầu em.

"Ừ, cảm ơn nhóc. Nhờ nhóc nên mới không bị ướt đó."

Takemichi nghe vậy thì gật đầu mỉm cười vui vẻ.

Cả hai ngồi trên ghế trò chuyện một lúc đến khoảng ba giờ sáng thì Takemichi không chịu nổi nữa, mắt em díp lại, miệng ngáp mấy cái, leo lên giường rúc vào chăn, nói chúc ngủ ngon với gã rồi vùi đầu ngủ. Sanzu nhìn thằng nhóc dùng cả tay lẫn chân bò bò, uốn éo trên giường như con sâu, gã lắc đầu cười sau đó cũng leo lên giường, cúi người hôn một cái lên cái đầu đen xù của thằng nhóc, tắt đèn, khẽ nói.

"Ngủ ngon, nhóc con."

-----

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro