7. Ôm lấy em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

San với Wooyoung yêu nhau không công khai nhưng cũng không giấu giếm nên cả lớp đều ngầm đoán được hai người họ đang yêu nhau, mặc dù thời điểm này yêu nhau thì khá là nhạy cảm vì còn tập trung ôn thi, nhưng Wooyoung có Choi San mà, cậu ta giảng cho cậu chút một là xong.

Mùa xuân dần trôi đi, cái nắng đầu mùa bắt đầu xuất hiện, tất cả mọi người đều đang tất bật chạy đua với kiến thức, Wooyoung cũng vậy, cậu bắt đầu sắp chìm trong đống công thức khó hiểu của Lí Hoá, cũng sắp khóc đến nơi.

Một buổi chiều chỉ học Lý, học xong còn phải ở lại để San kèm cặp cho cậu. Ngồi nghe thầy giáo đang chữa đề trên bảng, Wooyoung chỉ ước có một chiếc gối để cậu gục xuống ngủ ngay lập tức.

"San à tao chán quá..."

"Ai cho em xưng tao với anh vậy?"

San quay sang nhìn Wooyoung, rồi nhéo má cậu.

"Nhưng mà chúng ta bằng tuổi nhau mà"

"Anh sinh tháng 7 cậu sinh tháng 11, hơn em tận 4 tháng chứ không ít"

San mỉm cười, lấy tay xoa xoa đầu Wooyoung, còn lại thì vẫn ghi bài. Mối quan hệ của cả hai người họ là không công khai, nhưng không giấu, lén lút thì mệt mà công khai thì rắc rối, cứ như vậy thì họ cũng chỉ nghĩ cả hai đang thân thiết với nhau, chứ không ai nghĩ họ yêu nhau cả, trừ khi hành động vượt quá giới hạn mà bị phát hiện.

Giờ học kết thúc, Wooyoung cùng San đến thư viện tiếp tục học, nhìn đống tài liệu trên mặt bàn mà muốn ngu người đến nơi.

Buổi kèm cặp giữa cả hai vẫn diễn ra như mọi hôm, nhưng giờ không còn tiếng cãi cọ của cả hai nữa.

"Làm được một bài thưởng một cái ôm, làm xong đống này thưởng một cái hôn, cứ vậy mà "deal" San nhé"

San nhìn đống Tiếng Anh mà ngu người, nhưng cậu cũng muốn được Wooyoung hôn nên ngồi chật vật với Tiếng Anh cả buổi.

"Xong chưa, mang bài cho tôi xem"

San gật đầu, rồi đưa bài cho Wooyoung xem.

"Mới mở đầu đã sai rồi là sao vậy San?"

"Sai"

"Sai"

"Sai"

"Sai!!"

Chấm bài cho San xong, Wooyoung ước gì bây giờ mình có thể quay lại tiết Lí hồi chiều.

"May quá vẫn được 6 điểm, tôi phát hoảng mất"

"Em... Sao em cứ xưng hô lạ vậy... hết tao rồi lại tôi..."

"Ý kiến gì??"

"Anh cũng biết buồn mà"

"Trẻ trâu vậy?"

"Nhưng mà... Em không thương anh à...?"

"Thương cái mả bố mày chứ thương"

San buồn như sắp khóc đến nơi, mắt cậu long lanh nhìn Wooyoung. Wooyoung cũng cảm nhận được không hay sẽ xảy ra nên vội ôm lấy San.

"Thôi không khóc mà..."

"Bỏ ra, Jung Wooyoung hong thương Choi San"

"Có thương có thương có thương"

San nhân cơ hội rúc đầu vào ngực Wooyoung, hít lấy mùi hương của cậu.

"Wooyoung phải thể hiện rằng Wooyoung thương San cơ..."

Wooyoung thở dài, biết thừa San đang làm nũng, nhưng nếu không làm theo ý cậu ta thì chắc cậu ta sẽ khóc ra đó thật, Choi San là tên học bá gian xảo mà.

"Rồi... Wooyoung sẽ hun San để bày tỏ"

San vui vẻ ngẩng mặt lên, nước mắt cá sấu cũng bay đi đâu mất tiêu, cậu tiến đến Wooyoung, hôn lấy môi rồi nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Wooyoung.

"Anh không sợ mọi người đánh giá à?"

"Còn ai nữa đâu mà đánh giá chúng ta vậy?"

"Còn đó"

"Ai?"

"Hongjoong"

Wooyoung chỉ tay Hongjoong đang ngồi ở một chiếc bàn cách họ không xa, nhìn San với ánh mắt chẳng thân thiện. San cảm thấy hơi lạnh sống lưng, liền quay mặt đi.

.

Thời tiết nắng nóng bắt đầu khiến con người khó chịu, mọi người ai nấy đều đổ mồ hôi, trong cái căn phòng chứa hơn 4 chục con người ở đây thì nó chẳng khác gì cái hầm. Thầy cô giảng bài muốn mỏi họng, nhưng Wooyoung không nghe lọt tai nổi một câu, mồ hôi chảy đầm đìa, ướt hết một mảng áo, tay xoay xoay cái bút chán chẳng thèm ghi chép bài tập. Nhưng Choi San thì khác, cậu vẫn im lặng, vẫn ngồi chăm chú nghe giảng, trên bàn không lấy một li nước mát, mồ hôi trên trán của San đổ không ít, nhưng cậu ta không quá quan tâm lắm, Wooyoung nhìn San mà ngơ người, cứ ngỡ mình đang yêu một con robot tên Choi San chứ không phải người nữa.

Họ cũng chỉ còn mấy tuần nữa là thi, Wooyoung ít nhất cũng phải tốt nghiệp để đi du học.

Nói đến du học, Wooyoung chưa kể với San về chuyện này. Wooyoung vẫn cứ giấu San, còn nói dối sẽ đăng kí học một trường đại học giống San để học cùng nhau nữa.

Nếu giờ nói với San, chắc cậu ta sẽ sốc lắm, nên là phải để im chuyện này cho đến khi họ thi xong.

Tiếng chuông vang lên, cũng đã đến giờ tan học, San đã rủ Wooyoung đi hẹn hò

Nhắc đến hẹn hò, San với Wooyoung cũng chưa hẹn hò một buổi nào, tại vì lịch học quá dày đặc, cũng chẳng có thời gian để nghỉ ngơi chứ chưa nói đến hẹn hò. Wooyoung cảm thấy hơi bất mãn khi họ luôn phải hẹn hò trong đống bài tập chất đống, cảm giác vừa học vừa hẹn hò thì chẳng khác gì đống bài tập là tiểu tam cả.

Wooyoung tất nhiên đã gật đầu đồng ý khi San đề nghị như vậy. Họ kéo nhau chạy ra khỏi lớp đầu tiên, khi mà thầy còn chưa kịp cất đồ rời đi.

"Chúng ta đi đâu đây San?"

"Đi ăn kem!!"

Họ chạy vào cửa hàng tạp hoá ngay đối diện trường, mua một cây kem Vani và một hộp kem matcha.

Ngồi trước cửa hàng, Wooyoung ngồi cắn cây kem, quay sang nhìn San đang cầm thìa xúc lấy từng muỗng kem một. Cảm giác mát lạnh trôi tuột xuống cổ hỏng, cơn nóng bức cũng được xoá tan đi, họ ngắm nhìn đoàn người đang trở về nhà, hoàng hôn lúc này đang dần xuất hiện, ánh nắng gay gắt cũng dần dịu đi, cả hai cùng nhau ngắm hoàng hôn, ngắm nhìn khung cảnh trường trước mặt, cảm giác tiếc nuối bỗng dâng lên trong lòng họ.

Họ sắp phải rời xa trường, cũng chẳng còn có thể nghịch ngợm được nữa.

Thời học sinh trôi nhanh như một cơn gió, tình cảm vừa chớm nở cũng sắp phải đối mặt với nhiều chuyện, trong lòng Wooyoung cảm thấy rối bời, nghĩ lại về chuyện đi du học mà cậu đang giấu San.

Sau khi tốt nghiệp xong, Wooyoung sẽ lên sân bay rồi đi đến một đất nước xa xôi khác, cũng chẳng biết bao giờ mới được về nước, họ sẽ phải đối mặt với việc yêu xa.

Nhưng dù gì cũng phải nói, cũng thể giấu nổi.

San quay sang nhìn Wooyoung trầm ngâm, liền cốc đầu cậu khiến cậu trở lại hiện thực.

"Sao em cứ làm gì mà ngơ ra đó vậy?"

"Em..."

"Em giấu anh chuyện gì sao?"

Wooyoung hơi giật thót khi San hỏi câu này, miệng lắp bắp không nói nên lời.

"À... không có gì đâu..."

"Em nói xạo, đúng chứ?"

"..."

San tiến đến gần Wooyoung, mặt của cậu sát lại đến gần Wooyoung đến mức chạm vào, Wooyoung ngày càng căng thẳng, San đọc vị người khác quá tốt.

"Nếu em nói... anh sẽ không giận em chứ?"

"Không"

"Chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn là không!!!"

Wooyoung hít một hơi dài.

"Em sẽ đi du học"

"Cái gì?"

"Em sẽ đi du học"

Wooyoung không nhìn mặt San cũng biết cậu ta đang sốc như thế nào. Lời hứa hồi trước là học cùng một trường đại học cũng chỉ là lời nói dối.

"Em...Em sẽ quay về sớm chứ?"

"Em không biết... ba mẹ em đang hướng em đi du học từ lâu rồi, lúc đó em không còn lựa chọn nào ngoài việc đồng ý"

San nắm lấy tay Wooyoung.

"Về nhà anh đi, anh nấu cơm cho em"

Wooyoung gật đầu. San mỉm cười, nhưng cũng không thể giấu được nỗi buồn trong lòng, nếu như Wooyoung đi, thì họ sẽ phải yêu xa, cũng chẳng biết tình cảm sẽ đến đâu, nhưng mong là sẽ không bị dập tắt.

Khi mà tới nhà San, San đã kêu Wooyoung đi tắm vì người dính nhiều mồ hôi, chạy đi lấy quần áo phù hợp rồi đưa cho Wooyoung, chỉ cho cậu đến phòng tắm.

"Em tắm đi, anh đi nấu đồ ăn, tí nữa anh tắm"

Wooyoung ngồi ngâm mình trong bồn nước ấm, San cũng nấu thức ăn, mùi thức ăn thơm thoang thoảng bay đến khiến Wooyoung cảm thấy hơi đói bụng. Wooyoung chưa ăn đồ San nấu bao giờ, nên cậu cũng hơi phấn khích một chút.

Bước ra khỏi phòng tắm, bộ quần áo có vẻ hơi rộng một chút với Wooyoung, San cũng bưng đồ ăn đặt lên bàn, mỉm cười nhìn Wooyoung.

"Em tắm xong rồi hả? Vậy chúng ta ăn luôn nhé, buổi hẹn hò đầu tiên của cả hai"

Wooyoung ngồi xuống ghế, San đưa cho Wooyoung một cốc nước đặt cạnh đó. Buổi ăn tối diễn ra khá êm đẹp, San liên tục gắp thức ăn cho Wooyoung, rồi lại cười nói, chẳng ai nghĩ đến chuyện khi nãy.

Bữa tối cũng xong, San cũng chạy vào phòng tắm, Wooyoung ngồi bấm điện thoại chờ San tắm.

Trong căn phòng của San, Wooyoung cũng thấy nhiều thứ khá hay ho, căn phòng nhìn khá đơn giản, chỉ có duy nhất một góc trang trí nổi bật ở bức tường cạnh giường San khiến Wooyoung để ý.

Wooyoung tiến lại gần, quan sát kĩ càng, từng bức ảnh được San kẹp vào chiếc dây đèn led, trong đó rất nhiều bức ảnh mà San chụp chung với Wooyoung, cùng một số ảnh cá nhân và ảnh lớp. Trên đó cũng có vài tờ giấy note cùng vài món đồ trang trí để làm nổi bật hơn, Wooyoung đọc từng tờ giấy note mà không chừa cái nào.

Hôm nay mình phải dạy cho tên ngốc Jung Wooyoung, cậu ta học còn thậm tệ hơn cái việc mình học môn Tiếng Anh nữa.

Hôm nay mình đánh nhau với Wooyoung, cậu ta thật quá đáng.

Hôm văn nghệ vui quá, Wooyoung thật dễ thương khi cậu ấy toả sáng trên sân khấu.

Mùa xuân đến rồi, Wooyoung cũng đến cùng mùa xuân luôn, cậu ấy thành người yêu của mình rồi!!

Sắp thi rồi, mình lo quá, nhưng nhìn Wooyoung vẫn vui vẻ làm mình cũng vui theo.

Mình mong chúng mình sẽ là mãi mãi, Woosan forever!!

Wooyoung bỗng bật cười khi đọc được những thứ này, cảm thấy người yêu của mình thật cute, khác xa với vẻ ngoài của cậu ta.

"Wooyoung"

Wooyoung giật mình khi nghe thấy tiếng gọi, nhận ra San đã tắm xong, cậu xấu hổ ngồi xuống chiếc giường mềm mại, lấy gối che mặt đi. San cười khi thấy Wooyoung phản ứng như vậy thì bèn đi đến bạn cạnh Wooyoung.

"Wooyoung, hôm nay đến đây chúng ta hẹn hò mà, đừng giấu mặt đi như thế"

San ôm lấy Wooyoung, dùng má cọ cọ vào má Wooyoung.

"Anh có bất ngờ dành cho em"

"Đó là gì vậy?"

Wooyoung vừa dứt lời, San liền đè cậu xuống.

"Thưởng thức món chính chứ sao nữa?"

---------------------------

=)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro