Chương Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng chuông vào lớp vang lên, Đinh Dật vang lên tiếng lưu luyến nhìn cuốn sách "Sở Lưu Hương Truyền Kỳ" trên tay, kì kèo mè nheo nhét vào trong ngăn bàn. Bây giờ là tiết toán, nghe nói cô giáo hơn 40 tuổi, tính khí nóng nảy có thể nói đứng đầu thế giới, thường không trả lời đúng một câu liền lật đổ phòng học, Đinh Dật ngồi hàng đầu tiên đã được huấn luyện có thể bắt được hộp phấn bay tới bất cứ lúc nào, thậm chí có thể bảo vệ viên phấn nguyên vẹn. 

Dĩ nhiên bị một viên phấn ném trúng không phải là không có, cho nên lớp trưởng Đinh Dật luôn gương mẫu, tận lực giả bộ làm học sinh ngoan ngoãn, chỉ hi vọng chọc giận khủng long bạo chúa, vì vậy loại sách này không thể xuất hiện trước mặt cô giáo. 

Tóc mái lại dài rồi, không nhịn được thổi bay tóc mái. Trên mép tóc cách trán nửa tấc có một cái sẹo, mẹ cùng bác Thẩm chọn cách để tóc mái che lại. Thật ra thì vết sẹo kia không rõ lắm, da cô không dễ đen như vậy, vết sẹo sau này nhạt màu chuyển thành màu trắng, năm sau đó nếu không chú ý sẽ không nghe rõ. 

Nhớ khi đó mặt cô đầy máu tươi, người lớn hai nhà đều dọa sợ, vội vàng đưa cô đi bệnh viện nơi mẹ làm việc băng bó vết thương, mẹ ôm cô khóc :"Con bé này vốn đã xấu xí, ngoại trừ làn da làm ưu điểm, bây giờ mặt lại bị thương như vậy, tương lai còn ai muốn lấy nữa chứ!?"

Ba cùng Bác Thẩm nghe vậy cũng rất lúng túng. Thẩm Trường Đông sau khi về nhà bị đánh một trận, phạt quỳ gối trong sân, không cho vào nhà cũng không cho ăn cơm. Không ngờ cậu bé bảy tuổi từ trước đến giờ yếu đuối lại không nói tiếng nào ngoan ngoãn chịu phạt, còn ba mẹ cô không nhìn được liền kéo cô ra khuyên bảo. 

Cô cũng nhìn thấy chuyện này không thể trách Thẩm Trường Đông nên theo ba mẹ sang xin vợ chồng bác Thẩm bỏ qua cho con trai. Ông bà Thẩm cũng là người thương con, nếu không phải con trai gây họa cũng sẽ không phạt như vậy, huống hồ phạt con trai quỳ trong sân là để cho ông bà Đinh nhìn thấy, thấy ông bà khuyên liền ỡm ờ cho con trai đứng dậy vào nhà. 

Thẩm Trường Đông lại không thấy vui, mặc dù không khóc thút thít nhưng dưới ánh đèn trong sân cũng có thể thấy đôi mắt sưng đỏ, cậu nhíu lông mày, lo lắng nói: "Bác gái nói mặt Đinh Dật xấu không ai lấy nữa, con muốn hỏi con sẽ phải lấy bạn ấy không?"

Người lớn hai nhà nghe hỏi sửng sốt, Thẩm Trường Đông thấy người lớn không phản ứng gì, cảm thấy đã có đáp án chính xác, không nhịn được lại mím miệng quỳ xuống "con tiếp tục quỳ vậy". Thẩm Trường Đông vì bản thân mà lựa chọn. Người lớn hai nhà hiểu được liền cười ầm lên, khoảng cách giữa Đinh Dật cùng Thẩm Trường Đông cũng bắt đầu từ đó. 

Đinh Dật từ nhỏ đã đứng đầu nhà trẻ, thành tích học tập tốt, chưa từng đánh nhau, có thể nói kaf văn võ song toàn. Tự nhiên bây giờ vì Thẩm Trường Đông mà bị không ít con nít ghét bỏ, thù này không phải không phải là người!

Từ đó về sau, hộp cơm của Thẩm Trường Đông căn bản sẽ lọt vào dạ dày cô, lí do là vóc dáng cô lùn cần bổ sung dinh dưỡng, cặp sách của cô đều đưa cho hắn đeo, cũng với lí do cô lùn, không thể bị đè ép. Nhưng dù vậy, năm năm qua đi cô vẫn thấp nhất lớp, đến năm lớp 6 vẫn chỉ có thể ngồi bàn đầu. 

Mặc dù chiều cao đứng cuối lớp nhưng thành tích của cô vĩnh viễn đứng nhất. Thẩm Trường Đông vẫn kém hơn lại là hàng xóm với Đinh Dật, mỗi lần cậu thi thấp điểm, tin tức này đều truyền tới tai ba mẹ, tố cáo có công, Đinh Dật luôn luôn có phần thưởng là đồ ăn vặt ngon, mà thường những đồ ăn kia là ba mẹ để cho cậu. 

"Ăn đi, ăn đi, bạn sẽ nhanh thành heo thôi" Nhìn Đinh Dật vui vẻ, Thẩm Trường Đông ác độc nói, mặt cô tròn tròn như cá viên chiên.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro