Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sasuke ngồi ở lều trại.

Quỷ Naruto im lặng đứng ở bên cạnh hắn, biểu cảm cũng có chút dại ra, gần đây y nhớ ra không ít chuyện, nhưng loạn lắm, mà vị tướng quân này cũng không nói chuyện với y.

Karin chào ở bên ngoài, không đợi Sasuke đồng ý liền đã vén màn đi vào, biểu cảm nhàn nhạt, "Tướng quân, bọn họ đồng ý rồi."

Sasuke khẽ ừ một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Karin, "Tên của ta là Sasuke?"

Karin ngẩn ra, thấp giọng trả lời, "Vâng, đúng vậy."

Quỷ Naruto kinh ngạc nhìn Sasuke, "Hóa ra Sasuke là ngươi?"

Không để ý đến quỷ Naruto, Sasuke tiếp tục hỏi Karin, "Vì sao mỗi lần ta muốn giết người Mộc Diệp, cô đều ngăn cản ta?"

Biểu cảm của cô biến hóa, trông như là vừa nhớ ra chuyện gì, "Tôi sẽ không hại ngài là được."

"Karin, sao cô muốn đi theo ta?"

Biểu cảm của Karin lại nhàn nhạt như trước, "Ngài muốn nghe sự thật sao?"

Sasuke gật đầu, không nghe sự thật thì hắn hỏi làm gì.

"Thật ra là — tôi coi trọng ngài, ngài muốn thiện, tôi sẽ làm việc thiện, ngài muốn ác, tôi sẽ làm việc ác."

Karin trả lời chân thành như thế, làm Sasuke không còn lời gì để nói.

Karin nhìn Sasuke nói: "Tôi đi ra ngoài ạ."

Lều chỉ còn lại một người một quỷ, nhưng quỷ Naruto vẫn nhớ thương vấn đề khi nãy, "Ngươi chính là Sasuke?"

Sasuke nhắm mắt lại, nhìn qua có vẻ rất mỏi mệt, "Ừ."

"Ngươi là làm sao mà biết được?"

Sasuke nhắm hai mắt đáp, "Nghe người khác nói."

"Thế tại sao mọi người đều gọi ngươi là tướng quân?"

Đúng vậy, vì sao mọi người đều gọi hắn là tướng quân? Hắn rõ ràng có tên không phải sao? Vì sao không ai gọi tên của hắn?

Dù cho có biết tên hắn cũng gọi hắn là tướng quân, vì sao không gọi tên hắn chứ? Là xuất phát từ tôn trọng, hay là xuất phát từ... kiêng kị.

.

Neji bị ném ở lều đặt quan tài, Karin mỗi ngày đều mang đồ ăn tới cho y, bất kể Neji nói gì cũng không đáp lời, nhiều nhất là 'ừ' một tiếng.

Quỷ Naruto bị phái tới giám thị Karin cũng thấy người này, rất quen thuộc, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh mơ hồ không rõ, ôn nhu, nghiêm túc, quỷ Naruto biết, những hình ảnh đó đều là người này.

Ba ngày thoảng qua, Sakura dẫn Hinata đi vào doanh trại Uchiha, nhìn người xa lạ từng quen hỏi, "Ngươi muốn cái gì?"

Sasuke trả lời cũng đơn giản, "Thần phục." Ngay sau đó Sasuke hỏi, "Vì sao chỉ phái hai người nữ các ngươi tới? Thủ lĩnh các ngươi không sợ các ngươi sẽ hy sinh ở chỗ này sao?"

Sakura trả lời lạnh nhạt, "Chúng ta nguyện ý."

Hinata đứng ở sau trộm kéo góc áo Sakura, nhắc nhở nàng đừng quá xúc động, Sakura hiển nhiên cũng biết rằng trạng thái của mình không tốt, hít sâu một cái, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Sasuke, "Sasuke, điều kiện này cho dù là Shikamaru tới cũng sẽ không đồng ý, không ai muốn phục theo người đã làm mình cửa nát nhà tan. Chúng ta muốn mang đồng đội của chúng ta về, ngươi có thể đưa ra điều kiện khác."

"Trừ thần phục ra thì ta không còn điều kiện gì khác."

Sakura nắm chặt quyền, mạnh mẽ khống chế dục vọng muốn xông lên đánh hắn, cắn răng nói, "Chỉ có điều này, chúng ta làm không được!"

"Vậy không thể tiếp tục." Sasuke cười cười, "Tên tù binh chúng ta bắt được đã bị thương đôi mắt, kỳ thật ta cảm thấy các ngươi không cần thiết phải cứu hắn trở về."

Nghe thì như một lời trao đổi thật tốt, nhưng lại làm Sakura sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, "Thảo nguyên Mộc Diệp, không có kẻ vứt bỏ đồng đội."

Nàng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, làm Sasuke sinh ra cảm giác hắn mới chính là kẻ cặn bã.

Ánh mắt Sakura quá mức hung ác, Karin cầm lòng không đậu tiến lên phía trước một bước, ngăn trở tầm mắt Sakura, thấy cô, Sakura cười nhạo một tiếng, ánh mắt kia là trần trụi khinh thường.

Karin vẫn đứng vững như núi, sắc mặt bình thản, không quan tâm nàng dùng ánh mắt gì nhìn cô.

"Karin, tránh ra."

Giọng Sasuke nhàn nhạt, kéo Karin tránh về sau, hắn nói, "Trao đổi cũng được, nhưng các ngươi phải nói trước cho ta, các ngươi có quan hệ gì với tên người chết kia?"

Hinata khó hiểu nhìn về phía Sakura, "Là Naruto sao?"

Sakura gật đầu, "Đúng vậy."

"Chúng ta và Naruto — y là thủ lĩnh đời trước của chúng ta."

Sasuke ngẩn ra, cúi đầu suy tư, thủ lĩnh trẻ như vậy?

Hơn nữa còn rất nguy hiểm, có thể làm Suigetsu sợ hãi thành như vậy, chỉ sợ không đơn giản.

"Ta có hơi tò mò, vì sao xác của thủ lĩnh thảo nguyên Mộc Diệp lại xuất hiện ở buổi đấu giá tại đế quốc?"

Nghe được lời này, sắc mặt Sakura càng thêm khó coi, "Ta cũng rất muốn biết."

Đem thi thể Naruto đến bán đấu giá, mà còn là bị Sasuke mua về.

"Ta cũng tò mò vì sao tướng quân của đế quốc lại mua về một cái quan tài để trong nhà, chưng cho đẹp sao?"

Sasuke nhíu mày, rõ ràng không muốn đề cập đến vấn đề này, hơn nữa cũng rất tò mò với những câu Sakura nói, vì sao nàng cứ nhằm vào hắn như thế, hắn rốt cuộc đã làm chuyện gì?

"Đổi điều kiện đi." Sakura nói, "Điều kiện nào cũng luôn có lợi cho các người."

Điều kiện, Sasuke do dự, cuộc chiến này sẽ không kết thúc trong khoảng thời gian ngắn, chi bằng mượn cơ hội này tìm một ít manh mối hữu dụng cho mình.

Dưới ánh mắt khó hiểu lo lắng của những người khác, Sasuke nhìn Sakura và Hinata, "Nói cho ta biết về mối quan hệ của ta và tên người chết kia, rồi ta sẽ thả tên tù binh ra."

Muốn hỏi năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, phỏng chừng cả hai nàng ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng từ ánh mắt của đám lưu đày giả Mộc Diệp nhìn hắn, ít nhất có thể nhìn ra bọn họ có biết mình, cho nên hắn cùng cái tên Naruto đã chết kia, nhất định mối quan hệ nào đó.

Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này, Sakura sửng sốt, nhíu mày nhìn hắn, "Chuyện này không phải chính ngươi tra là sẽ biết ngay sao?"

Sasuke hừ lạnh một tiếng, nếu có thể tra được đã không hỏi nàng.

Sakura thấy bộ dáng của hắn cũng biết chuyện có vấn đề, liền trầm mặc, lều trại trở nên an tĩnh, phảng phất như ngay cả không khí đều ngừng lưu thông, cuối cùng vẫn là Hinata mở miệng, "Vẫn là để cho ta nói đi."

"Sasuke, đã từng là người của Mộc Diệp, tuy rằng thời gian ở cùng không dài, nhưng là mọi người đều thực thích Sasuke, Sasuke lúc mới gia nhập cái gì cũng không biết, là mọi người dạy cho ngươi, Naruto cũng thế, y rất thích cùng Sasuke luận bàn." Nói đến đây, Hinata như là nghĩ tới chuyện gì, đôi mắt đỏ lên, "Trong một lần chiến đấu, có người tiết lộ tin tức, Sasuke và Naruto đều bị đế quốc bắt làm tù binh, sau đó Naruto chết, mà Sasuke, thành tướng quân đế quốc."

Không thể không nói, Hinata này tuy rằng thẹn thùng, nhưng lời nói trật tự rõ ràng, ngắn gọn dễ hiểu.

Sasuke nghe hiểu, hắn là đế quốc phái đi nằm vùng, thành công giúp đế quốc xử lý thủ lĩnh Mộc Diệp.

Hắn nghiêm túc nghĩ, thật giống là chuyện mình sẽ làm ra, nhưng nếu mọi chuyện thật sự giống như Hinata nói đơn giản như vậy, thì vì sao tất cả những người liên quan đều che giấu chuyện này?

Chỉ sợ vẫn là có một số việc ngay cả các nàng cũng không biết.

"Chúng ta có thể mang Neji đi rồi chứ?"

Sasuke gật đầu, Karin mang các nàng đi đón người, còn mình tiếp tục suy tư ngọn nguồn sự tình.

"Con quỷ kia chạy đi đâu rồi?" Không phải y đã nhớ ra rất nhiều chuyện sao? Hỏi y nói không chừng còn có thể tìm ra một ít manh mối.

Sakura và Hinata đi theo Karin đến lều giam giữ Neji, lúc đi tới cửa, Karin đột nhiên dừng bước, đưa lưng về phía các nàng nói: "Y cũng ở bên trong."

Hinata ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô, "Naruto..."

"Ừ." Karin nghiên đầu hướng về phía Sakura, "Sau lần ngươi tới đó, Sasuke đã kêu người mang y đến nơi này. Thế nhưng, khuyên ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ."

Móng tay Sakura đâm mạnh vào lòng bàn tay mình, cưỡng ép mình bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Karin hơi mang một chút khiêu khích ánh mắt, "Ta không phải mười sáu tuổi, xúc động không có lần thứ hai, chúng ta sẽ quang minh chính đại đem y về."

"Đúng thật đã trưởng thành không ít." Karin đẩy mắt kính, "Nhưng giọng ngươi càng ngày càng khó nghe."

Sakura mắt lạnh nhìn cô một cái, lướt qua nàng đi vào lều, Neji bị trói kín mít, ngồi dựa vào một góc.

"Karin?"

"Là ta." Sakura bước nhanh đi đến trước mặt y, cắt đứt dây thừng, "Mắt thế nào?"

Neji lắc đầu, "Không có gì, ngươi như thế nào...?"

"Neji ca ca!" Hinta cũng kích động chạy lại đây, "Ngươi không sao chứ?"

"Không có việc gì, các ngươi..."

"Mang ngươi đi, về trước rồi nói." Sakura kéo y đi ra ngoài, bước chân vội vàng.

Lại ở khóe mắt ngắm đến màu đen quan tài khi bỗng nhiên ngừng bước chân, thân thể cũng run nhè nhẹ lên, cuối cùng vẫn cởi trói tay cho Neji rồi đi đến mở nắp quan tài lên.

Naruto lẳng lặng nằm ở trong quan tài, nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi một chút nào, quan tài vẫn giữ lại hoa văn thuật pháp như trước, không thấy thay đổi, trên người bị từng sợi Thuật Thức trói buộc, nhìn Thuật Thức, Sakura nhíu mày, hình như có gì đó khang khác.

Karin không biết vào từ khi nào, nhìn nàng nói: "Các ngươi đi nhanh đi, y còn hữu dụng với tướng quân, tạm thời sẽ không sao."

Hinata nắm lấy quần áo của Neji, nhìn người nằm nhắm mắt an tường trong quan tài, Neji cảm thấy cảm xúc của nàng không ổn, chỉ đành vỗ vai lặng lẽ an ủi nàng.

Sakura đậy nắp quan tài lại như cũ, rồi xoay người bước nhanh ra ngoài, không quay đầu lại, Hinata dẫn theo Nej đuổi theo.

Karin nhìn quan tài trong chốc lát, cũng xoay người rời đi.

Đứng ngoài trại liếc mắt một cái là nhìn thấy lại thảo nguyên quen thuộc, gió thu lạnh giá, Karin nhìn theo hướng nhóm Sakura rời đi, có chút lo lắng nhíu mày, cảm thấy có một số việc đã thoát khỏi sự khống chế.

###

Tân Nguyên năm 985.

Đã là cuối năm, thời tiết thảo nguyên hay thay đổi, hiện tại đã rất rét lạnh, thành chủ Phong thành - đồng minh của Mộc Diệp cũng cung cấp một số vật tư, đủ để bảo đảm bọn họ ăn no mặc ấm.

Naruto gần đây càng khó tìm hơn, từ sau khi bị phát hiện trên thạch đài, y liền thay đổi nơi để lười biếng, có lúc Sasuke tìm được y trong đống cỏ thì y hẵng còn đang ngủ say.

Khoé mắt Sasuke giật giật, nén cảm giác muốn đá vào mông y, đứng ở trên đỉnh đầu y kêu to, "Uzumaki Naruto, tỉnh tỉnh!"

Hắn trà trộn vào thảo nguyên Mộc Diệp đã hơn nửa năm, chỉ truyền được một lần tin tức, đế quốc đã gửi lại tin cho hắn rằng, yêu cầu hắn mau gửi thêm càng nhiều tin hữu dụng.

Mau chóng...

Sasuke biết dùng lại cách cũ của mình sẽ không được, cho nên hắn dời lực chú ý tới thủ lĩnh Mộc Diệp, người thủ lĩnh lười biếng này thường xuyên ném việc cho Shikamaru - người trông có vẻ cũng lười không kém.

Mà y, mỗi ngày đều thay đổi cách ẩn thân, làm mọi người cứ phải chơi trốn tìm với y.

Không tìm thấy y trên thạch đài, Sasuke xung phong nhận nhiệm vụ tìm người, lần đầu tiên hắn tìm được rất nhanh, người khác còn rất bội phục tốc độ của hắn.

Vì thế, mọi người đã không quá thích đùa giỡn với Naruto liền đem nhiệm vụ tìm người thuận lý thành chương giao cho hắn, hắn đương nhiên vui, hơn nữa mỗi lần tìm thấy Naruto hắn đều có thể cùng Naruto luận bàn một phen, một tháng như thế, hắn cũng đã trở nên quen thuộc hơn với Naruto, thế nhưng một tin tức hữu dụng cũng không có, chỉ toàn tin vô dụng.

Đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy tìm thấy y, thấy kêu một lần Naruto không có phản ứng, giọng Sasuke lại lớn hơn chút, "Tỉnh tỉnh!"

"Ưm." Naruto nhép miệng, chậm rãi mở mắt, thấy rõ người tới thì thở dài, "Sao lại là ngươi nữa thế? Không thể đổi người tới tìm ta sao? Ta nhìn ngươi đến phát phiền."

Sasuke sắc mặt đen lại, "Ngươi cho rằng người khác đều vô trách nhiệm như ngươi, mỗi ngày ăn không ngồi rồi tìm chỗ ngủ sao?"

Naruto đứng lên khỏi đám cỏ, "Ngươi không phải cũng chả khác gì ta sao?"

Sasuke bị Naruto làm cho nghẹn, mãi mới nói được một câu, "... Ta lại không thể giúp bọn họ."

Naruto cười cười, nhấc chân muốn đi, Sasuke thấy thế thì ngăn lại y, "Hôm nay tiếp tục luyện tập với ta đi."

Nghĩ nghĩ, vẫn là nở một nụ cười tươi tốt đẹp với Naruto.

Naruto dùng ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần nhìn hắn một cái, sau đó nói, "Đến thạch đài đi."

Hai người tới thạch đài.

Sasuke nhìn cái thạch đài rộng hai mét vuông, ngủ lười biếng, ăn không ngồi rồi, hội người chiến lược, tựa hồ mọi người đều thích làm trên thạch đài này, thật không biết chỗ này có cái gì tốt.

Naruto thấy vẻ mặt tò mò của hắn, duỗi tay vỗ vỗ thạch đài, "Cái thạch đài này mang rất nhiều mộng tưởng cùng hy vọng của mọi người." Naruto chỉ chỉ mặt bên, "Kỳ thật đây là một linh bia an ủi, trên đây khắc tên những người đaz chết đi."

Linh bia?!

Nhớ tới cảnh bọn họ ngồi hay đạp lên thân người chết, "Các ngươi đối với bọn họ thế này... Cũng quá không tôn trọng."

"Các tiền bối sẽ không để ý, chúng ta mỗi một thế hệ cũng đều làm như vậy, muốn các tiền bối cảm nhận được ý tưởng cùng quyết tâm của bọn ta vào bất kỳ thời khắc nào." Naruto nói với vẻ rất đứng đắn, Sasuke thế nhưng vô lực phản bác.

Naruto ngồi xổm xuống chỉ vào cái tên ở cuối cùng, "Đây là cha củ ta, ta đã không nhớ rõ cha trông như thế nào, nhưng ai cũng nói cha là người thủ lĩnh anh minh vĩ đại nhất từ trước tới nay, giấc mộng của ta là vượt qua cha."

Sasuke nhìn ngón tay tinh tế của y cọ xát cái tên kia thật mềm nhẹ.

Y hẳn là rất yêu cha của mình...

Trong khi Sasuke cảm khái, Naruto đã nhảy lên thạch đài, tiếp đón hắn, "Đi lên, không phải muốn đấu cùng ta sao? Ngẩn người làm gì?"

Sasuke nhảy lên, trước khi Naruto động thủ đã nói, "Chúng ta mỗi lần đánh xong đều coi như không có việc gì, không bằng lần này chúng ta đánh cược đi."

Naruto chớp chớp mắt, "Cược gì?"

"Người thua, phải đáp ứng một điều kiện của đối phương."

Khớp xương tay Naruto kêu răng rắc, ánh mắt nhìn Sasuke sắc bén lên, "Được, ta cũng muốn xem thiên phú trời cho của ngươi."

Nhìn Naruto biến hóa, Sasuke âm thầm kinh hãi.

Phía trước mỗi một đầu với nhau, y đều không khiến cho hắn cảm thấy bị áp bách mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ lúc trước vẫn chưa xuất toàn lực sao? Lần này là không muốn thua cho nên mới phóng ra khí thế cường đại như vậy sao?

Y được mọi người tôn kính, không phải không có đạo lý.

Nghĩ nghĩ, Naruto thêm một câu, "Ai ngã khỏi thạch đài trước, liền tính là thua."

Sasuke cũng sẽ không rụt rè nói không cần, phàm là có lợi cho mình, hắn đều đồng ý.

Vì thế hai người đứng trên thạch đài bắt đầu trận đấu, Sasuke gần như đã sử dụng hết tất cả những gì học được mấy tháng nay, nhưng là vô pháp tác động tới Naruto.

Lối chiến đấu của Naruto rất khó hiểu, ngươi tiến hắn lui, ngươi lui hắn không tiến, giống như là chơi trò chơi vậy, một chút cũng không nghiêm túc.

Sasuke càng đánh lửa giận càng cao, chỉ hận bản thân mình không có năng lực một chân đá y rớt khỏi thạch đài.

"Ngươi tiến bộ xác thật rất nhanh nha, trách không được bọn Shikamaru vẫn luôn khen ngươi." Naruto cười, lại làm Sasuke càng thêm tức giận.

Đánh cũng càng ngày càng dùng sức, Naruto dùng cánh tay chắn một cái, đau nhe răng nhếch miệng, gia hỏa này lấy đâu ra sức lực như Sakura thế?

Đánh qua đánh lại hai người đã đến bên mép thạch đài, Naruto nhón một bàn chân để né một cú quét chân của Sasuke.

Công kích bên trên thất bại, Sasuke lập tức chuyển xuống phía dưới hạ bàn, đá vào cái chân chỉ đặt một nửa bàn trên thạch đài của Naruto.

Naruto thuận thế liền ngã xuống, ngay khi Sasuke cho rằng hắn sắp thắng, Naruto đã chống tay lên thạch đài bật lên, ăn miếng trả miếng đá chân Sasuke, Sasuke lui về phía sau một bước, kết quả đã lui đến mép bên kia.

Thạch đài có vẻ là nhỏ quá, Sasuke chậc một tiếng, nhìn chằm chằm Naruto, Naruto đã vọt tới trước mặt hắn, Sasuke xoay người tránh khỏi công kích của Naruto, nhưng vẫn bị Naruto ép tới mép thạch đài.

Đột nhiên sắc mặt hắn tái nhợt, mất hết sức lực ngã xuống.

Naruto hoảng sợ, duỗi tay giữ hắn lại, lôi hắn lên thạch đài, trong nháy mắt đó, Sasuke nhân lúc y không phòng bị, một chân đá lên lưng Naruto, đạp y rớt khỏi thạch đài.

"Ta thắng." Sasuke ngồi xổm trên thạch đài, lẳng lặng nhìn Naruto nằm trên cỏ, giống như người vừa mới chơi chiêu không phải là hắn vậy.

Naruto trở mình, nhìn Sasuke hỏi, "Vậy ngươi có điều kiện gì? Cũng đừng nói với ta ngươi chưa nghĩ ra, giờ không nói, sau này ta không nhận nợ nữa."

"Thế không phải là chơi xấu sao?"

"Trình độ vô lại của ngươi cũng chẳng thấp hơn ta đâu." Naruto hừ một tiếng, ta cứu ngươi, ngươi thế mà lại đá ta, không gây phiền cho ngươi thì ta không phải là Uzumaki Naruto nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro