Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Sasuke quay lại thì quỷ Naruto đang bay lòng vòng trong phòng hắn, thấy hắn trở về thì lập tức vui vẻ.

"Ta đã trở về."

Sasuke nói những lời này vô cùng thuần thục, giống như đã từng, thật lâu trước kia, đã có một người ở nhà chờ một câu 'ta đã trở về' này của hắn vậy.

Nghe Sasuke nói, quỷ Naruto lập tức tiến đến bên người hắn, đi theo một tấc cũng không rời.

Tới ban đêm, Sasuke nhịn không được hiếu kỳ hỏi: "Sao ngươi thích đi theo ta thế?"

Quỷ Naruto trả lời không chút do dự: "Bởi vì chỉ có ngươi có thể thấy ta mà, còn có thể cùng ta nói chuyện."

Không đúng, trong lòng Sasuke nói với chính mình như vậy, đáp án hắn muốn nghe không phải như thế.

Nhưng đáp án của quỷ Naruto cũng không sai, chỉ có hắn mới có thể thấy được y, còn có thể cùng y nói chuyện.

Sasuke làm người tuy rằng tính tình lãnh đạm, nhưng cũng không tới nông nỗi nào, hắn không ngại ngẫu nhiên tâm sự với con quỷ này.

"Quốc quân gặp ngươi là phải phân nhiệm vụ cho ngươi sao?" Quỷ Naruto nhìn Sasuke đầy tò mò.

Sasuke nhẹ nhàng gật đầu một cái, quỷ Naruto mau mau hỏi, "Là cái gì? Có thể nói cho ta sao?"

"Có thể."

Đối với một con quỷ, hắn cũng không lo lắng sẽ có ảnh hưởng gì với mình.

"Quốc quân muốn phái ta đi đánh giặc."

"Đánh giặc?" Quỷ Naruto khó hiểu, "Sao lại phải đánh giặc? Mọi người chung sống hoà bình không tốt hơn sao?"

Sasuke dừng một chút, lắc đầu nói: "Ta không biết."

Quỷ Naruto tiến đến trước mặt Sasuke, nhìn kỹ đôi mắt hắn, "Ngươi giống như cũng không thích đánh giặc."

Sasuke không nói lời nào, xuất thần nhìn cây bút trong tay.

Đối với hắn, đánh giặc cũng không có ý kiến gì, chỉ là không biết sao quốc quân lại muốn hắn đến thảo nguyên Mộc Diệp, trong lòng hắn thế mà sinh ra cảm xúc bài xích.

Phát hiện này làm hắn hoảng sợ, cũng làm hắn lo lắng sự thuận lợi cho lần trấn áp này.

"Sao ngươi không nói gì thế?"

"Không có gì." Sasuke lắc đầu, "Ta muốn nghỉ ngơi, không cần đi theo ta."

Quỷ Naruto nghe xong có chút ủy khuất, nhìn bộ dáng của y, Sasuke thở dài, "Naruto, giúp ta một chuyện."

Quỷ Naruto nghe thế thì như xài thuốc kích thích, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.

"Đi theo dõi Karin."

Quỷ Naruto trong đầu hiện lên một đống dấu chấm hỏi, "Vì sao?"

"Trước đừng hỏi, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi."

"Ừm." Quỷ Naruto gật đầu thật mạnh, trực tiếp xuyên tường đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại quay trở về, "Tướng quân, nàng ta ở nơi nào?"

Sasuke cười, nói cho y vị trí của Karin, nghiêm túc nghiên cứu tư liệu trong tay.

Đây là sách báo hắn bảo Suigetsu tìm, bên trong bao gồm chuyện của đế quốc từ khi thành lập tới nay.

Hắn không có hứng thú xem từ đầu, chỉ xem một trăm năm gần nhất, chiến tranh, chiến tranh, đều là chiến tranh, Sasuke đọc mà đau đầu không thôi.

Khi sự bất tuân bị trấn áp bằng vũ lực, hắn bắt đầu tự hỏi đế quốc đã phát triển cho tới ngày nay bằng cách nào.

Hắn cứ đọc mãi cho tới trận đánh thắng mười năm trước của hắn.

Tân Nguyên năm 986, quân đế quốc đánh tan thảo nguyên Mộc Diệp.

Chuyện khác thì được ghi lại rất kỹ càng tỉ mỉ, thế mà cuộc chiến này lại chỉ ghi một câu vô cùng đơn giản, thật sự là quá mức tưởng tượng.

Sasuke nghĩ không thông, mãi đến khi Naruto đang theo dõi Karin chạy về hắn vẫn chưa nghĩ ra.

"Tướng quân, tướng quân." Quỷ Naruto hưng phấn ghé vào trước mặt Sasuke, đôi mắt màu lam nhìn hắn không nhúc nhích, "Ta đã trở về."

Bị quỷ Naruto đột nhiên xuất hiện làm cả kinh, Sasuke đóng tư liệu lại, "Sao ngươi đã trở lại tồi?"

Quỷ Naruto nói: "Nàng ngủ rồi nha!"

"Thế cô ta đều làm gì?"

Quỷ Naruto lộ ra biểu cảm nhàm chán, "Nàng ăn cơm, đọc sách, nhìn ảnh ngươi rồi cười, sau đó ngủ."

"Đọc sách gì?"

Quỷ Naruto ngửa đầu nghĩ nghĩ, "Đế quốc tướng quân tình sử"."

Sasuke thở dài một hơi, một chút hữu dụng cũng không có.

Quỷ Naruto đáng thương vô cùng nhìn Sasuke, "Tướng quân, ta có thể không đi theo dõi nàng ta được không? Nàng có vẻ rất thích ngươi, ngươi lo lắng nàng sẽ hại ngươi sao?"

Sasuke lắc đầu nói: "Ta không lo là cô ta sẽ hại ta, ta muốn tìm hiểu một ít chuyện thôi, Naruto, ngươi tiếp tục theo dõi nàng, nói cái gì, làm gì đều phải kể lại cho ta."

Quỷ Naruto ủ rũ cụp đuôi gật đầu, một chút cũng không muốn theo dõi người phụ nữ khùng điên kia, đặc biệt là lúc nàng ta ôm ảnh chụp của Sasuke trong phòng lại nhảy nhảy.

"Tướng quân." Quỷ Naruto ngẩng đầu, "Ngươi ra ngoài đánh giặc phải thật lâu sao? Ta có thể cùng đi không? Ngươi không ở thì không có người nói chuyện với ta."

"Không được."

"Vì sao?"

"Thi thể ngươi ở đây, rời đi quá xa dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Sasuke mặt không đổi sắc nói dối, "Đến lúc đó không dễ xử lý đâu."

"À."

Sasuke nhìn y, tự nhiên cảm thấy đó như là một đứa trẻ dính người, đại khái đây được gọi là chim non tình kết đi.

Mở mắt nhìn thấy ai đầu tiên, sẽ cầm lòng không đậu thân cận với người đó.

Sasuke nghỉ ngơi hai ngày rồi khởi hành đi phương Nam, trước khi đi còn dặn dò quỷ Naruto không cần phá, chờ hắn trở về.

Karin, Suigetsu cùng Jugo ba người, tự nhiên đi theo Sasuke cùng xuất chinh.

Không ai nói chuyện với y, chỉ có thể bị nhốt trong cái phòng này, biểu tình của quỷ Naruto chùng xuống.

###

Tân Nguyên năm 985.

Naruto kéo cái chân máu thịt bấy nhầy, dưới sự chống đỡ của Shikamaru và Neji trở về doanh địa.

Mới vừa về đến doanh địa liền hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Lực uy hiếp của Sakura cũng không nhỏ, thấy Naruto biến thành cái dạng này, bắt đầu chất vấn Shikamaru và Neji, "Các người hai cái nghĩ cái gì thế? Để hắn bị thương thành như vậy?"

Shikamaru giả ho khan hai tiếng, "Là do, Naruto trúng mai phục."

Sakura nhìn về phía Neji, "Đôi bạch nhãn của ngươi đâu? Có mai phục cũng không nhìn thấy?"

"Xin lỗi."

Lại thấy Sasuke ở phía sau hóng chuyện, "Đã không ra chiến trường được còn không khiêng được người bất tỉnh sao? Lớn lên đẹp thì không cần làm việc à? Nâng Naruto về mai."

Sasuke không nói gì, oan cho hắn quá, hắn còn không phải vì lo lắng mới chạy lại đây sao

Nâng Naruto trở về, Sakura lập tức xuống tay làm phẫu thuật cho Naruto. Những người khác chỉ có thể ở một bên lo lắng suông, Sakura bị bọn họ cãi nhau làm bực bội, gầm lên giận dữ, đuổi hết tất cả đi ra ngoài.

Sasuke, Shikamaru, Neji song song đứng ngoài lều.

Trừ Sasuke, hai người còn lại một chút lo lắng cũng không có.

"Thời tiết thật tốt!" Shikamaru cảm thán, bàn tay che ánh mặt trời nhìn lên trời xanh mây trắng, rất muốn ngủ làm sao bây giờ?

"Ít nhiều có Naruto." Neji bình đạm trần thuật sự thật, "Quân Đế quốc tựa hồ cũng không có nghiêm túc, bọn họ suy nghĩ cái gì?"

Phía trước có một người phụ nữ đi tới, cô không có biểu cảm gì, cũng không lạnh, chỉ là bình đạm nhìn chăm chú bọn họ, tóc màu đỏ, mang mắt kính, thấy Sasuke thì hai mắt sáng rực lên một chút.

Sasuke nheo mắt, hắn đến nơi này gần hai tháng cũng chưa từng gặp qua người này.

Nhìn biểu hiện của nhóm Shikamaru thì có vẻ là biết nhau, người kia đi đến trước mặt Shikamaru, "Hắn thế nào rồi?"

"Không có việc gì, không cần ngươi hỗ trợ, Karin."

"Ta không tới để hỗ trợ." Karin đẩy mắt kính, "Đây là người ngươi nhặt về hai tháng trước?"

Karin nhìn về phía Sasuke, Shikamaru gật đầu.

"À?" Karin cố tình kéo dài giọng, nhìn bọn họ cười một cách thâm trầm.

Sasuke cũng nhìn cô, mặt không biểu tình.

Tiểu Anh đi ra khỏi lều trại, thấy Karin thì có hơi chút kinh ngạc, "Ngươi đã đến rồi?"

Karin gật đầu, "Không có việc gì thì ta đi trước."

"Từ từ!" Sakura đuổi theo, "Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi."

Karin cũng không dừng lại, bước chân chậm đi rất nhiều, Sakura thực dễ dàng liền đuổi theo.

Ba nam nhân đành phải vào lều xem xét trạng huống của Naruto, đã tỉnh, ngồi ở chăn nhìn bọn họ tươi cười, "Các vị, chúng ta thắng rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro