Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đế quốc đóng trại ở kế bên thảo nguyên Mộc Diệp, nhìn thảo nguyên rộng mênh mông, Karin đứng ở sau Sasuke hít một hơi sâu, cảnh sắc quen thuộc, bầu không khí quen thuộc.

Mười năm trước mọi người đã từng ở tại phần thảo nguyên này, cùng chống lại đế quốc, nam nữ già trẻ hoà thuận vui vẻ, tuy rằng cô cũng không muốn quậy cùng bọn họ, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp.

Vậy mà hôm nay, cảnh còn nhưng người đã mất.

Sasuke vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Karin, thấy biểu tình của cô thì Sasuke cũng tự suy đoán trong lòng.

Trong ấn tượng của hắn chỉ nhớ rõ Karin là chủ động muốn đi theo hắn, nhưng hắn không nhớ rõ là quen biết ở đâu, hiện tại xem ra, hai người hẳn là ở chỗ này quen biết, nhưng vì sao Karin vẫn luôn tránh cùng hắn nói tới thảo nguyên Mộc Diệp chứ?

Đêm.

Sao trời ở Mộc Diệp đẹp đến làm người trầm mê, Sasuke ngồi xếp bằng trong lều trại, nhắm mắt lại không nhúc nhích.

Hắn trong lòng thực bực bội, vô pháp bình tâm tĩnh khí.

Từ khi đi vào thảo nguyên này, hắn mới phát hiện hắn không thể kìm chế cảm xúc của mình.

Đây là chuyện thật khủng bố, phải biết rằng, để làm một tướng quân xuất sắc thì đè nén cảm xúc của mình là quan trọng nhất.

Nhưng hiện tại hắn bắt đầu sợ hãi, loại cảm xúc mất khống chế này làm hắn đột nhiên rất muốn đi khỏi nơi đây, thật buồn cười, nhưng đây là suy nghĩ chân thật của hắn hiện tại.

"Tướng quân." Ở ngoài lều là Karin.

Sasuke ra lệnh cho mình mau chóng bình tĩnh lại, nhìn bóng của Karin ở ngoài hỏi, "Chuyện gì?"

"Tình báo từ Mộc Diệp."

"Vào đi."

Karin vén rèm đi vào, lẳng lặng đặt tư liệu lên trước mặt Sasuke, không nói một lời nào.

Sasuke có chút kinh ngạc, bình thường mỗi lần Karin gặp hắn đều sẽ nói mấy lời vô nghĩa để tăng thêm sự tồn tại của mình, thái độ trầm mặc này thực không bình thường.

"Cô không thoải mái?" Sasuke liếc nhìn cô một cái.

Karin tựa hồ bị sự quan tâm đột nhiên của hắn làm ngạc nhiên, mặt ửng đỏ lắc lắc đầu, "Không, không có việc gì ạ."

Sự quan tâm của tướng quân lại đến đột nhiên như thế, làm cô còn chưa kịp có chút tâm lý chuẩn bị nào.

Sasuke cũng không tìm được manh mối mới nào từ Karin nên phất tay, "Lui xuống đi, nghỉ ngơi cho tốt."

Karin gật đầu, đi ra cửa rồi nhìn bầu trời đêm thở ra một hơi thật sâu, Naruto, tướng quân, thảo nguyên Mộc Diệp...

Trong đầu chỉ có ba từ này, mất hồn mất vía đi về lều của mình, giữa chừng lại không thể đi tiếp.

Cảm giác lạnh lẽo trên cổ cảnh báo cô nguy hiểm, thật không xong, cô thế nhưng lại không cảm thấy gì.

Tầm mắt chậm rãi hạ xuống, thứ kề lên cổ là một thanh Kunai, được mài giũa đến vô cùng bóng loáng, cực kỳ sắc bén, bàn tay nắm Kunai cũng không khác tay cô lắm, đều vừa tinh tế vừa trắng nõn.

Nhưng chủ nhân của giọng nói lại không được như cô nghĩ, vừa khàn lại đầy áp vang lên bên tai, "Đã lâu không gặp, Karin."

Karin không nói gì, cô cảm thấy cơ thể người phía sau run nhè nhẹ, tựa hồ là cực lực ẩn nhẫn điều gì, nhưng cái Kunai trên cổ cô lại không xê dịch chút nào.

Có thể làm được chuyện này, chỉ có một người, vị bác sĩ được tôn kính nhất ở thảo nguyên Mộc Diệp — Haruno Sakura.

Xem ra mười năm này nàng thay đổi quá nhiều.

"Dẫn ta đi tìm Sasuke."

Lực trên cổ cô tăng lên, Karin ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, đành từ bỏ ý niệm chống cự, Karin dẫn nàng đi đến lều của Sasuke.

Đi được một nửa, Karin nhận ra không thích hợp, binh lính tuần tra tựa hồ không nhìn thấy tình huống của cô, từng người đều vội vã, nhớ tới sự xuất hiện đột ngột của cô ta khi nãy, Karin trong lòng có đáp án.

Chỉ có tiếp xúc, mới có thể thấy sao.

Đã mười năm không gặp, Sakura vì sao lại dám một mình xâm nhập quân doanh của đế quốc chứ.

Tới ngoài lều, Karin dừng bước chân, nhẹ nhàng gọi: "Tướng quân."

Người bên trong tựa hồ có chút bực bội, "Sao vậy?"

Sakura dùng khuỷu tay đẩy lưng Karin, ý bảo cô đi vào, Karin đành phải đi vào trong.

Thấy Karin không được cho phép đã bước vào, Sasuke ánh mắt phát lạnh, Karin đành phải giải thích, "Xin lỗi, tướng quân, tôi cũng không muốn đột nhiên xông vào, nhưng là có người muốn gặp ngài."

Sakura ở phía sau Karin cởi mũ áo choàng ra, để lộ ra thân hình, Sakura đột nhiên xuất hiền làm cả người Sasuke cứng lại, hắn nhìn nàng đầy đề phòng.

"Cô là ai?"

"Thi thể của Uzumaki Naruto ở đâu?"

Sasuke sửng sốt, "Uzumaki Naruto...?"

Karin cảm thấy không ổn, vội vàng mở miệng, "Sakura, ngươi có nhầm không? Chúng ta làm thế nào mà biết thi thể của y ở đâu?"

"Ta không hỏi ngươi, phản đồ."

Karin tựa như đã quên rằng dao còn kề trên cổ, "Ngươi thay đổi thật nhiều, nhưng thật sự chúng ta không biết thi thể của hắn ở nơi nào?"

Sakura cũng không để ý tới cô, chỉ nhìn chằm chằm Sasuke, "Một khoảng thời gian trước, ngươi mua một cái quan tài có phải không?"

Sasuke gật đầu.

Thấy hắn gật đầu, đôi mắt Sakura liền đỏ lên, "Mang trả Naruto về đây."

"Dựa vào cái gì? Đó là ta bỏ giá cao mua về."

"Ngươi... Ngươi như thế nào có thể vũ nhục hắn như vậy, ngay cả chết rồi cũng không cho hắn an bình." Đôi mắt Sakura hồng hồng, lại không có nước mắt.

"Đủ rồi, Sakura." Giọng Karin lạnh nhạt ngăn cản cảm xúc dao động quá lớn của Sakura, "Tướng quân không biết những việc này, người kia đã chết, chết ở trong cuộc chiến kia."

"Ta chỉ cần thi thể của Naruto."

Sakura rất kiên trì, làm Karin không thể nề hà, tình huống hiện tại quả thực quá khó giải quyết.

Sasuke lạnh lùng nhìn hai người nói chuyện với nhau, nhưng từ cuộc trò chuyện của cả hai có không ít thứ cần chú ý, xem ra có một số việc xác thật là cố tình gạt hắn.

"Sakura." Karin đẩy đẩy mắt kính, "Vì sao phải một hai phải giữ một người đã chết chứ? Rốt cuộc y đã chết lâu như vậy."

Ai cũng không phát hiện ngay lúc Karin nói những lời này, ngón tay rũ ở bên người nhẹ nhàng run rẩy.

"Còn không phải đế quốc hại y thành như vậy..." Sakura nỗ lực không để mình mất khống chế, "Nếu không phải tại hắn!"

Ánh mắt Sakura sắc như dao kiếm giống nhau nhìn về phía Sasuke, "Nếu không phải do ngươi, chúng ta lại như thế nào sẽ gặp tai họa ngập đầu, Naruto như thế nào sẽ chết?"

Sasuke hiểu chuyện nàng nói chính là chiến tranh mười năm trước giữa Mộc Diệp và đế quốc, lạnh lùng cười nói, "Thắng làm vua thua làm giặc, không phải đương nhiên sao?"

Sakura nhíu mày nhìn Sasuke, nghi hoặc cúi đầu nhìn Karin, Karin nhẹ nhàng gật đầu một cái, "Không sai, đúng như những gì ngươi nghĩ."

Sakura trong nháy mắt thất thần, nhân lúc này, Sasuke nhảy vọt ra với tốc độ nhanh không tưởng, một chân đá vào bụng Sakura, làm nàng phun ra một ngụm máu tươi, lui về phía sau vài bước.

Vừa định đánh trả, tay đã bị người giữ lại, kéo cái Kunai trên tay đâm về hướng trái tim cô.

"Không!" Karin thét lên, đầu Kunai đúng lúc dừng lại ngay trước ngực Sakura.

Sasuke lạnh nhạt nhìn về phía Karin, "Cô ta vừa mới bắt cóc cô, hơn nữa, nếu ả dám một mình xâm nhập quân doanh như vậy, nhất định đã chuẩn bị ứng phó tốt."

"Tướng quân, không cần giết cô ta." Karin biểu cảm phức tạp nhìn thoáng qua Sakura, "Xin ngài."

"Muốn ta không giết cô ta," Sasuke ngẩng đầu nhìn về phía Karin, "cô phải cho ta một lời giải thích."

Karin lại nhìn thoáng qua Sakura, "Xin lỗi, tướng quân. Tôi không thể cho ngài bất cứ lời giải thích nào. Nhưng nếu hôm nay ngài giết cô ta, ngài sẽ hối hận."

Sasuke tay run một chút, Sakura nhân cơ hội nhanh chóng thoát khỏi trói buộc của Sasuke, choàng mũ áo lên, thân hình liền biến mất.

Một hồi lâu, Karin nhẹ nhàng thở ra, "Tướng quân, cô ta đi rồi."

Sasuke nhìn cô, Karin biết hắn còn muốn hỏi, "Tướng quân, đế quốc có một lệnh cấm, cấm tất cả mọi người nhắc đến chuyện của Mộc Diệp dù chỉ một chữ trước mặt ngài bằng bất kỳ phương thức gì. Nếu muốn biết đáp án, chỉ có thể ngài tự mình đi tìm, tôi không thể giúp được."

Sasuke cẩn thận quan sát thần sắc của Karin, thấy cô không giống như nói dối, hắn đành phải đi ra ngoài trước.

"Quả nhiên là có quan hệ với con quỷ kia sao?"

.

Tân Nguyên năm 985.

Sasuke nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người ở bên cạnh một hồi lâu, nàng là bị bác sĩ ưu tú nhất, nghe nói nàng còn có một vị sư phụ, nhưng đã hy sinh trong chiến tranh.

Nhưng điều làm Sasuke khó hiểu chính là, nàng gọi hắn ra đây là muốn làm gì?

"Sasuke." Sakura gối cánh tay nằm ở trên thạch đài, "Ta thật thích cảnh sắc của Mộc Diệp, bất kể là khi nào đều thật xinh đẹp ha."

Sasuke nhướn mày, "Ừ, xác thật rất đẹp."

"Cho nên..." Sakura nửa híp mắt, "Ta rất ghét quân đế quốc, bọn họ một nơi bé tý cũng không chịu cho chúng ta, mỗi lần thấy đồng bạn ở bên người chết đi, sự thù hận với đế quốc ở trong lòng ta lại gia tăng một tầng."

Cười tủm tỉm nói ra nói như vậy, Sasuke không có lời gì để nói.

"A, đúng rồi!" Sakura đột nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Sasuke, "Sasuke vì sao lại bị đế quốc đuổi giết thế?"

Sasuke hơi né tránh về phía sau, một bàn tay để ở sau lưng đã nắm thành nắm, cười nhẹ với Sakura, "... Có gì để nói đâu chứ."

"Sasuke giống như không hận đế quốc chút nào, cho nên ta có hơi tò mò, sao, không muốn nói thì thôi." Sakura nhảy xuống khỏi thạch đài, cười với Sasuke đến nỗi hai mắt cong cong, "Hôm nay quân đế quốc chết thật nhiều, Naruto nói muốn ăn thịt."

Đôi mắt Sasuke bỗng chốc trợn to, không thể tưởng tượng được nhìn Sakura.

"Nhưng là ta cảm thấy thịt nướng ngon hơn, Choji đã xuất lực như vậy, như thế nào cũng nên thỏa mãn nhu cầu của y chứ nhỉ." Sakura gật đầu, "Ừ, quả nhiên là nên thoả mãn nguyện vọng của Choji."

Sasuke cảm thấy hơi buồn nôn, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.

"Sakura!" Naruto vẫy vẫy tay, khập khiễng chạy tới, ôm vai Sakura như những người anh em tốt, "Ngại quá, quyết định xong tối nay ăn gì chưa? Xác của những tên đó đã xử lý tốt."

"Nhóm lửa nướng thịt thì sao?"

"Được."

Sasuke rốt cuộc chịu không nổi nửa, đi xuống khỏi thạch đài, chạy đến nôn lên trên cỏ.

"Ơ? Sasuke cũng ở đây à?" Naruto nghe thấy tiếng thì quay đầu lại tò mò nhìn hắn, "Sasuke ngươi làm sao vậy?"

"Không có việc gì không có việc gì." Sakura vặn đầu Naruto quay lại, "Sasuke chỉ là thân thể có hơi không thoải mái, ta giúp hắn xem qua, không có gì đâu."

Sự tin tưởng của Naruto đối với y thuật của Sakura tuyệt đối, gật đầu quay đầu lại nhìn Sasuke nôn tới mức thiếu ở oxy, "Sasuke cũng tới ăn thịt nướng đi."

Trả lời y chính là tiếng nôn mửa còn kinh khủng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro