Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu giao chiến với Mộc Diệp không quá tốt, Sasuke sắc mặt khó coi nhìn người mình gục đầu xuống, "Lý do."

Bọn họ không dám lên tiếng, đối mặt với Sasuke làm lá gan bọn họ không biết đã đi nơi nào.

Không có người trả lời, sắc mặt Sasuke càng thêm khó coi, "Đế quốc bỏ bao nhiêu ngân sách chỉ để bồi dưỡng ra một đám phế vật không dám nói sao?"

"Này... Tướng quân." Cuối cùng cũng có người cẩn thận mở miệng, "Bọn người lưu đày quá giảo hoạt, bọn họ trốn đến nỗi ngay cả bóng cũng không thấy."

Sasuke mặt trầm như nước, ngay cả bóng cũng không thấy mà đã bị đánh thành cái dạng này, vậy nếu là thấy được có phải toàn quân đều bị diệt không?

Người nọ tựa hồ cũng biết tự mình nói sai, im lặng không dám mở miệng, trong lúc nhất thời không khí thập phần áp lực.

Karin chịu không nổi không khí trầm trọng như thế, đẩy đẩy mắt kính, "Tướng quân, bọn họ có thể sống sót trở về đã không tệ rồi ạ."

Sasuke suy sụp phất tay đuổi đám người nơm nớp lo sợ ra ngoài, chớp mắt đã biến mất sạch sẽ.

Karin cúi đầu, âm thầm ảo não vì câu nói của mình.

"Karin." Sasuke cười cười, "Không định nói?"

"Tướng quân, ngài..." Không cần cười khủng bố với tôi đến vậy đâu!

"Ừ?"

Giọng nói trầm ấm dụ hoặc như vậy...

Karin hận không thể nhắm mắt lại rồi bịt tai, tướng quân ngài tuyệt đối là cố ý, cố ý câu dẫn tôi không có sức chống cự với ngài, quá đê tiện.

"Không có gì." Karin nhanh chóng chạy ra ngoài, không muốn tiếp tục ở cùng lều với Sasuke.

Sasuke mỏi mệt ngồi lên ghế, hắn bắt đầu hoài nghi dụng tâm của quốc quân khi sai hắn tới trấn áp đám người lưu đày.

Họ hiểu rõ Mộc Diệp như lòng bàn tay, tựa hồ bước tiếp theo của mình muốn làm gì đều rành mạch.

Nếu xuất hiện kẻ phản bội, là Karin sao...

"Gọi Suigetsu tới đây cho ta." Sasuke bất mãn rống lên.

Bên ngoài lập tức có người gọi Suigetsu nhàn nhã không có việc gì làm tới trước mặt Sasuke.

"Tướng quân, đã trễ thế này rồi, ngài có chuyện gì sao?"

Sasuke đánh giá cẩn thận Suigetsu, gã rất thân cận với Karin, cho nên chuyện Karin biết thì Suigetsu hẳn là cũng đã biết kha khá.

Thấy Sasuke chỉ nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, Suigetsu thật cẩn thận lui về phía sau một bước, "Tướng quân, ngài..."

"Suigetsu, ta giao cho cậu một nhiệm vụ." Sasuke nói nhàn nhạt, "Hồi đế quốc đem cái quan tài trong phủ kia đến đây."

Sasuke vừa nói xong, Suigetsu liền có cảm giác bị sét đánh, vì sao bảo gã đi lấy cái tôn sát thần kia chứ?

"Cái đó... Tướng quân, tôi cảm thấy ngài nên gọi Jugo làm đi, hắn lợi hại hơn tôi nhiều." Quan trọng nhất là Jugo không sợ tên người chết kia!

"Không, cậu đi." Sasuke cầm lấy bút ở trên bàn gõ hai tiếng, ra mệnh lệnh làm Suigetsu hoàn hồn, "Ngay lập tức!"

Suigetsu khó tin mở to hai mắt, thanh âm có chút run rẩy, "Bây giờ?!"

Sasuke gật đầu.

"Nhưng..."

"Không có nhưng."

"Nếu..."

"Không có nếu."

"Lỡ đâu..."

"Không có lỡ!"

"Thế..."

"Đi ra ngoài!!"

"Vâng..." Khuôn mặt Suigetsu đau khổ, gian nan đi khỏi lều Sasuke, đi về đế quốc.

Vì sao gã phải một mình về đế quốc lấy quan tài làm gã sợ hãi kia chứ, Karin cũng mạnh hơn gã mà.

"Suigetsu?" Giọng nói có chút kinh ngạc, "Sao anh còn chưa ngủ?"

Suigetsu quay đầu nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Karin, "Tướng quân bảo ta đi lấy quan tài của người kia."

Đôi mắt Karin mở lớn hơn nữa, "Tướng quân muốn làm cái gì?"

Suigetsu bực bội khoát tay, "Ta nào biết, đi đây."

Karin mỏi mệt day huyệt Thái Dương, chẳng lẽ những gì Sakura nói ngày đó Sasuke hoài nghi?

Nếu thi thể Naruto bị Sasuke mang đến nơi này, Karin thật không dám tưởng tượng sau này sẽ phát sinh chuyện gì, nhất định sẽ không quá tốt đẹp.

Trong lúc Suigetsu đi lấy quan tài, hai bên lại có vài lần giao chiến, chiến thuật quỷ dị của nhóm người lưu đày làm vài vị quan uy danh hiển hách của đế quốc sứt đầu mẻ trán.

Nhưng này là đã bớt tổn thất nhờ nhắc nhở của Karin, bằng không phỏng chừng sẽ chết một nửa.

Người có tân tình kém nhất là Sasuke, Mộc Diệp lưu đày giả đã thành thật mười năm, đột nhiên bắt đầu tiến công đế quốc, nhưng sau khi bọn họ tới thì lại trốn đi, cảm giác bị người chơi làm hắn tức đến phát điên.

Mà giờ phút này, trong lòng bàn tay của hắn là một con trùng nhỏ, Karin nhớ đây là thứ để đánh cắp tình báo.

Con trùng bò ở trong tay Sasuke chốc lát, liền hóa thành bột mịn, mà Sasuke lại lộ ra nụ cười làm người không rét mà run.

Karin nhíu mày, đáng chết! Bọn Sakura cuối cùng đã làm gì?

"Karin." Sasuke cười, nhìn qua rất vui vẻ, "Ta cảm thấy đối phó nhóm người lưu đày, kỳ thật không cần phiền đến vậy."

Chỉ cần cái xác của Uzumaki Naruto còn ở trong tay mình, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, không nghĩ tới người này đã chết thế nhưng còn có thể có ảnh hưởng lớn như vậy, trách không được y bị phong ấn kín mít.

Nghĩ đến đây, Sasuke lại nhíu mày, nhưng con quỷ kia nhìn thế nào cũng không giống người có sức chiến đấu siêu mạnh.

Nếu đám người lưu đày để ý người này đến vậy, vậy thì theo chân bọn họ nói chuyện thật tốt rồi ra điều kiện thôi.

Lúc Suigetsu mang xác Uzumaki Naruto trở lại quân doanh, Sasuke đang còn ngủ trưa, đây là khó lắm mới được thời gian nghỉ ngơi của hắn.

Hắn cảm giác mình vừa mới buồn ngủ thì bên tai không ngừng vang lên, "Tướng quân, tướng quân..."

Thanh âm này mang theo chút chờ đợi, còn tựa hồ thực vui vẻ, rốt cuộc là ai?

Mặc kệ là ai, cũng không thể quấy rầy hắn nghỉ ngơi, Sasuke bực bội nheo mày, lẩm bẩm một câu, "Đi ra ngoài."

Người bên tai vẫn không buông tha, vẫn gọi tướng quân hắn, giọng lại mang theo chút ủy khuất.

Sasuke mở to mắt muốn nhìn xem rốt cuộc là ai dám to gan dám cãi lời mệnh lệnh của hắn, giây tiếp theo liền ngây ngẩn cả người, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, "Sao lại là ngươi?"

Người tới cười cong cả mắt, "Tướng quân, ta nhớ ngài."

Bất an cùng tức giận trong nháy mắt biến đi như thủy triều rút về chỉ vì một câu đơn giản của người này, Sasuke muốn sờ đầu của y, lại không cách nào chạm vào, cho nên hai tay chỉ ở trên hư không, "Ta không phải nói ngươi ở nhà chờ ta sao?"

"A? Không phải ngươi nói nếu ta cách xa thân thể của mình quá thì có thể sẽ xảy ra chuyện sao? Có vẻ như ta hình như không thể cách xa thân thể của mình được thật." Quỷ Naruto cười, "Nhưng ta thật vui vẻ, lại gặp được ngươi. Nơi đó không ai nói chuyện với ta, mọi người đều không thấy ta, không vui chút nào."

Cứ như một đứa trẻ oán giận, Sasuke không biết vì sao, trong lòng mình lại mềm mại, một người như vậy, thật sự không thể tưởng tượng được rốt cuộc là như thế nào mới làm đế quốc sợ hãi đến vậy.

"Tướng quân." Quỷ Naruto hưng phấn đi đến trước mặt hắn, đối diện với đôi mắt trầm tư của hắn, "Ta hình như nhớ tới một số chuyện, trong óc cứ loạn loạn."

Sasuke ngẩn ra, "Phải không? Nhớ tới cái gì?"

Có lẽ y có thể giúp mình giải thích nghi hoặc.

"Nhớ không rõ, có chuyện vui cũng có không vui." Quỷ Naruto méo miệng, "Hình như ta biết người tóc đỏ đó."

"Karin?"

Quỷ Naruto gật đầu, "Ừ."

"Naruto, nhớ được điều gì nhất định phải nói cho ta." Sasuke cười mềm mại, con ngươi đen trầm lại mang theo một tầng lạnh lẽo.

"Ừ, nói cho tướng quân biết đầu tiên."

Không nghĩ con quỷ này cũng sẽ theo tới, xem ra phần thắng có thể cao một chút.

Triệu binh lính, Sasuke ra lệnh ngừng công kích người lưu đày Mộc Diệp, sau đó an ổn ngồi ở trong lều nói chuyện với con quỷ này.
###

Tân Nguyên năm 985.

Sasuke cuối cùng cũng thôi ghê tởm, vô lực nằm lên thạch đài, sắc trời tối đen, gió đêm có chút lạnh.

Có tiếng bước chân đều đặn tới gần Sasuke, Sasuke âm thầm phòng bị, quay đầu nhìn về phía người đi tới.

Mái tóc dài màu đỏ, mang mắt kính, đúng là người con gái hôm qua gặp, Karin.

Nhìn thấy cô, Sasuke có chút kinh ngạc, đến nay Sasuke chỉ gặp cô ta hai lần, lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Hắn đến nơi này hơn hai tháng, đều gặp hầu hết mọi người ở đây , nhưng người này, nếu không phải lần đó Naruto bị thương, Sasuke chỉ sợ đến nay cũng không biết có một người như vậy tồn tại.

"Chào." Karin đẩy đẩy mắt kính, cười đến có chút nghịch ngợm, "Sasuke đúng không? Hoặc là... Ta hẳn nên gọi ngươi là — ngài Uchiha."

Sasuke ngồi dậy khỏi thạch đài, ánh mắt loé lên liên tục, "Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu."

"Nghe không hiểu à." Karin nhún vai, nhảy lên trên thạch đài ngồi cạnh Sasuke, "Kỳ thật ý của ta chính là, ta muốn gia nhập với ngươi."

"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế?"

"Ta có nói hươu nói vượn hay không, ngươi hẳn là người rõ nhất." Biểu cảm của Karin thoáng đứng đắn chút, "Năng lực của ta tương đối đặc thù, đối với ngươi sẽ có trợ giúp rất lớn, suy xét chút đi."

Nội tâm Sasuke khiếp sợ, đã biết thân phận cùng năng lực đặc thù còn muốn gia nhập với mình, nhưng ngay tại giai đoạn mẫn cảm này, Sasuke sẽ không tin tưởng cô.

Đôi mắt quỷ dị biến thành màu đỏ, đôi mắt Karin đang nhìn chằm chằm hắn đột nhiên trống rỗng, cả người ngơ ngác ngơ ngẩn.

Ngay khi Sasuke sắp lấy được tính mạng của cô, Naruto mang một đĩa thịt vui tươi hớn hở nhảy lên đây.

"Sasuke!"

Cơ thể Karin lung lay một chút, đầu hơi choáng, cô không nhớ rõ những gì vừa xảy ra, nghe thấy giọng Naruto thì ngẩng đầu nhìn y.

"Á? Karin cũng ở chỗ này à? Bảo sao tìm mãi không thấy, đã trễ thế này rồi còn hẹn hò với Sasuke ở đây sao?" Ánh mắt nhìn cô như lửa đốt của Naruto làm Karin nổi lên một thân da gà.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Karin không trả lời Naruto mà đổi đề tài.

"Cái này." Naruto đưa đĩa đến trước mặt Karin, "Cho ngươi."

Còn có đũa cùng nước chấm.

Karin nhận lấy, gắp một miếng thịt chấm nước chấm rồi nếm thử, "Không tồi."

Nhìn hoa văn trên đĩa thịt rồi nhớ lại những gì Sakura nói, dạ dày Sasuke lại nhộn nhạo lên.

"Sasuke ta lại đi giúp ngươi lấy một phần ha." Naruto thấy sắc mặt Sasuke không quá tốt, có chút lo lắng, "Ngươi đói bụng hả?"

"Không, không cần." Sasuke vội vàng xua tay, hắn vẫn không thể tiếp thu cái này, càng không thể giống Karin bình tĩnh nói 'không tồi'.

"Vậy được rồi." Thấy Sasuke thần sắc kiên định, Naruto cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm đi xa, "Sasuke không ăn thịt heo sao?"

Chú ý tới sắc mặt cực kỳ xuất sắc của Sasuke sau khi nghe Naruto nói, Karin không khỏi bật cười.

Sasuke đảo mắt lạnh lùng nhìn qua, Karin ngồi nghiêm chỉnh, nhỏ giọng hỏi: "Sakura nói cái gì với ngươi?"

Sasuke nhìn cô, đen mặt không kiên nhẫn nói hết những lời của Sakura, nheo mắt nhìn Karin cười đến càng thêm đắc ý, thập phần nguy hiểm.

"Xử lý quân đế quốc chẳng qua là đào cái hố chôn, trọng trách tám chín phần đều là do Choji đảm nhận. mỗi lần thắng lợi đều sẽ chạy đến thảo nguyên bắt dê bò lên núi bẫy lợn rừng, những việc này, xuất lực nhiều nhất cũng là Choji, cho nên đều sẽ để Choji chọn cách chế biến." Karin nhìn Sasuke cười nói: "Sakura nói như vậy thuần túy vì ghê tởm ngươi, đây là nàng ác thú."

Nếu không phải vì duy trì hình tượng đẹp, Sasuke hiện tại thật sự rất muốn chửi thề, đáng chết nữ nhân, cũng dám chơi hắn.

Karin lại ăn một miếng, "Vẫn là ăn thịt mới nướng xong ngon hơn, cái này hết ngon rồi."

Sasuke nhìn cô, trong mắt lập loè hàn quang sâu thẳm.

Karin nhảy xuống khỏi thạch đài, cười gượng đi xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro