Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sasuke lại bắt đầu mở họp với mấy thống lĩnh.

Nhóm thống lĩnh ngồi ngay ngắn trật tự báo cáo cho Sasuke từng điều về tình báo lưu đày giả Mộc Diệp, mỗi một thông báo, sắc mặt Sasuke lại khó coi một phần.

Nguyên nhân cũng không phải vì tư liệu bọn họ đưa ra, mà là chỉ có hắn có thể thấy quỷ Naruto.

Mỗi khi một vị thống lĩnh hội báo, quỷ Naruto liền sẽ đến trước mặt người nọ cẩn thận nghe, sau đó quay đầu nói với Sasuke rằng bọn họ đủ loại khuyết điểm, hai loại thanh âm hoà trộn bên nhau, làm đầu Sasuke ân ẩn đau.

Không thể nhịn được nữa, Sasuke đập mạnh lên bàn, "Câm miệng!"

Toàn thể im lặng.

Sasuke chỉ vào cái người đang nói dở, "Tiếp tục!"

Người nọ nghe Sasuke uy hiếp thì rụt cổ, rốt cuộc là câm miệng hay là tiếp tục chứ?

Nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Sasuke, y căng da đầu lắp bắp tiếp tục nói.

Quỷ Naruto biết vừa nãy là nói mình, bay đến sau Sasuke thành thật không dám phát một lời.

Bọn họ báo xong lền chạy đi như chạy trốn, Sasuke nhìn đến khóe mắt run rẩy, hắn có thể ăn bọn họ hay làm gì à?

"Bọn họ chạy thật nhanh nha!" Quỷ Naruto vẻ mặt hưng phấn, "Binh lính của ngươi thật là lợi hại!"

Sasuke sắc mặt càng thêm âm trầm, loại khích lệ này hắn nghe xong một chút cũng không vui.

"Naruto, ngươi tiếp theo giúp ta trông cừng Karin."

Sắc mặt hưng phấn của Naruto nháy mắt ảm đạm đi, "Có thể không đi không?"

Người kia thật kỳ quái, hơn nữa lại không thể cùng y nói chuyện phiếm.

"Cô ta không thấy ngươi, ta chỉ là muốn biết rõ một số việc, hiểu rồi thì ngươi có thể không cần theo dõi nữa, ngươi cho ta tin tức càng nhiều, ta biết cũng càng rõ ràng. Ta không muốn có người phản bội ta." Sasuke khuyên bảo Naruto, đôi mắt hơi nheo lại lập loè ánh nến.

Quỷ Naruto nhìn bộ dáng của hắn, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, lại tìm biết vì lý do gì.

"Ta giúp ngươi." Quỷ Naruto trịnh trọng nhận lời một cách lạ thường.

Trên mặt hắn có chút ấm áp ý cười, "Cảm ơn ngươi, Naruto."

Quỷ Naruto lắc đầu, vui sướng bay ra ngoài, Sasuke có chút mỏi mệt, Mộc Diệp một chuyến này, không biết là đúng hay sai.

"Naruto..." Hắn lẩm bẩm kêu lên, tay xoa ngực, vì sao mỗi một lần gọi lên cái tên này, trong lòng đều như là có thứ gì muốn chui từ lêu, đau đớn.

.

Quỷ Naruto ra khỏi lều Sasuke liền thấy Karin đang bước đi thật nhanh, y nhanh chóng theo sau, trong lòng tò mò, trời đã tối đen, sao nàng còn chưa ngủ.

Karin đích đến là quan tài của Naruto, cô căn bản không biết mình đã bị chính người đó theo dõi, lều để Naruto có người trông coi, nhưng cũng không ngăn cản Karin.

Karin đi vào lều, nhìn quan tài của Naruto, ít nhất quỷ Naruto đang đi theo sau cô cũng không hiểu biểu cảm trên gương mặt cô.

Cô chậm rãi đi đến trước quan tài, mở nắp lên, Naruto lẳng lặng nằm ở trong, vẫn bị phong ấn bao lấy y như cũ.

"Naruto..." Karin hạ mí mắt, nhỏ giọng gọi Naruto, quỷ Naruto tò mò nhìn cô, trông cô rất khổ sở, đây là ý tưởng Naruto đột nhiên nghĩ ra.

"Xin lỗi." Ngón tay Karin vuốt ve gương mặt của Naruto, "Với ta mà nói, vẫn là Sasuke quan trọng hơn."

Quỷ Naruto mờ mịt, vì sao phải xin lỗi y? Còn Sasuke lại là ai nha?

"Nhưng yên tâm đi." Karin thu hồi tay, "Ta sẽ không để ngươi lại chịu thương tổn."

Biểu cảm của cô trước sau nhàn nhạt, nhưng quỷ Naruto lại cảm nhận được rằng cô đang khổ sở, nguòi này trông cũng không giống như phản bội, vì sao tướng quân muốn y theo dõi nàng?

Karin không nói tiếp, cô khôi phục tất cả về nguyên dạng, chậm rãi đi ra ngoài, quỷ Naruto đi theo sau một tấc cũng không rời, chờ đến khi cô ngủ mới trở về lều Sasuke kể hết chuyện của Karin cho hắn.

Nghe xong, Sasuke nhíu mi, Karin và Naruto quả nhiên là biết nhau, nhìn dáng vẻ thì dường như còn có quan hệ rất sâu, đến nỗi người tên Sasuke — lại đem đến một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Sasuke, Sasuke, Sasuke...

Sasuke lặp đi lặp lại, nghĩ đến đau đầu, phảng phất như là đã quen thuộc Naruto đến tận xương cốt rồi lại không nhó ra y thuộc về ai.

"Tướng quân." Quỷ Naruto ngồi xổm trước mặt hắn, "Ngươi nói ta là bị người hại chết sao? Bộ dáng Karin nhìn ta rất khổ sở."

Sasuke lắc đầu, "Ta không rõ lắm."

Quỷ Naruto cũng cảm thấy khó hiểu, "Ngươi mang ta từ đâu về? Vì sao lại muốn mang một người chết về nhà nha?"

Sasuke bị quỷ Naruto hỏi, trầm mặc nhìn Naruto.

Xác thật, người đế quốc ai cũng sẽ không mang một người chết không rõ lai lịch về nhà.

Chỉ là khi đó bản thân mình cũng không biết như thế nào lại ngây ngốc, ngay khi thấy nó trong lòng liền có một thanh âm kêu gào, không thể để nó cho người khác, nếu không nhất định sẽ hối hận.

Vì thế mua nó về nhà, lại ngoài ý muốn thả ra hồn của y, tuy rằng con quỷ này có hơi đơn thuần, nhìn qua còn có chút dễ lừa.

Ai lại nghĩ y đột nhiên hỏi vấn đề này, thật đúng là làm hắn khó có thể trả lời.

"Tướng quân, ngươi làm sao vậy?" Quỷ Naruto nhìn Sasuke, "Sẽ không phải đã quên luôn lí do vì sao chứ?"

Sasuke lắc đầu, "Không có việc gì, ngươi là do ta tiêu tiền mua về mà thôi."

Tiêu tiền mua một người chết? Quỷ Naruto chẳng thể hiểu nổi.

###

Vào thu, thảo nguyên Mộc Diệp trông đầy thê lương.

Gió cuốn lá khô bay đi, Naruto ngáp một cái, bò dậy từ trên thạch đài, đôi mắt nửa mở nửa khép nhìn vài người trước mặt, "Làm sao vậy?"

Sakura một quyền nện lên người y, Naruto sợ tới mức hoàn toàn thanh tỉnh, nhảy xuống thạch đài, nhìn mọi người vây quanh một lần nữa rồi hỏi lại, "Sao thế?"

"Đế quốc lại muốn đánh tới, ngươi còn có tâm tư ngủ ở đây?" Ino hận không thể đem chỉ ngón tay vào mặt Naruto, "Ngươi có chút bộ dáng của thủ lĩnh không?"

"Không ngủ thì không ngủ." Naruto lẩm bẩm, "Quân Đế quốc đánh lại đây thì chúng ta đánh lại. Hơn nữa kể cả không có ta thì kế sách của Shikamaru cũng đủ để ứng phó mà."

Shikamaru thở dài, "Naruto, số người bệnh đang gia tăng, sức chiến đấu hữu hạn, kế hoạch hoàn mỹ của ta cũng không thể tránh khỏi thương vong, tình huống hiện tại rất gấp, ngay cả trẻ em cũng phải ra chiến trường."

Cảm xúc Naruto trầm xuống, "Số lượng quân đế quốc quân hoàn toàn áp chế chúng ta, bọn họ cũng đã chết không ít người."

Shikamaru gật đầu, "Xác thật, nhưng so về số lượng, chúng ta căn bản không lại bọn họ, ta kiến nghị tìm một đồng minh."

"Đồng minh?" Naruto nắm tóc tự hỏi trong chốc lát, rồi như là nhớ tới cái gì nên đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, "Ta nhớ tới một người, hẳn là sẽ giúp chúng ta."

"Là ai?" Sakura khó hiểu nhìn y, Naruto cùng nàng lớn lên, bạn bè của y ai nàng cũng biết, ai có thể làm đồng minh đây?

"Phong chi thành thành chủ, Gaara."

Đôi mắt Sakura run rẩy nhìn Naruto, "Người quái dị, tàn nhẫn thích giết chóc như vậy mà ngươi xác định muốn tìm làm đồng minh?"

Naruto nhún vai, "Các ngươi có thể tìm được lựa chọn nào tốt hơn sao?"

Thấy bọn họ lắc đầu, Naruto nói tiếp, "Tuy rằng tính tình của Gaara hơi tệ một chút, nhưng sức mạnh của hắn có giá trị, tuyệt đối có thể giúp chúng ta."

"Ngươi thế mà cũng có thể nghĩ ra biện pháp..." Ino lẩm bẩm.

Naruto nhìn người già cùng trẻ em cách đó không xa, "Sao, ai kêu ta phải tiếp nhận chuyện của phụ thân cơ chứ, phải chịu trách nhiệm mới được a."

Nhưng thật ra y suy nghĩ đã lâu mới nhớ tới Garra, cũng may tên kia thiếu y một ân tình, bằng không y cũng không dám chắc.

"Đúng rồi." Shikamaru mở miệng, "Ta chuẩn bị để mọi người dạy Sasuke mới tới một vài thứ. Ít nhất có thể bảo đảm khi quốc quân đánh tới thì có tự năng lực tự bảo vệ mình, hắn hiện tại quá yếu."

"Nhìn bộ dáng của hắn là biết quý tộc sống trong nhung lụa, các ngươi xuống tay cần phải nhẹ xíu nha." Ino cười nói, "Bằng không các ngươi gây mê hắn để ta xem ký ức hắn đi."

"Ino." Naruto phản đối, "Ngươi làm như vậy, nếu hắn biết sẽ rất khó chịu, chúng ta đều từng mất đi người nhà và bạn bè, đều để ý người khác biết đến quá khứ của mình, những lời này về sau đừng nói nữa."

Ino ôm cánh tay lắc đầu cảm thán, "Chậc chậc, thật không giống như những lời ngươi sẽ nói ra, mau để bổn cô nương xem ký ức xem có phải giả mạo hay không?"

Naruto vô ngữ nhìn nàng, nơi xa Sasuke chậm rãi đã đi tới, đi theo phía sau là Karin.

Lớn lên đẹp trai quả nhiên có tiền đồ thật, Karin đi theo hắn mấy ngày rồi? Naruto cảm thán trong lòng, cười tủm tỉm chào hỏi.

"Các ngươi đang làm gì thế?" Sasuke nhìn bọn họ một cái, hỏi.

"Nghiên cứu và thảo luận chiến lược đánh với quân đế quốc." Naruto lại về lại thạch đài, "Chán muốn chết."

Mọi người tản ra về lại nơi của mình, chỉ còn lại có Sakura, Shikamaru, Karin, Sasuke, Naruto năm người ở chỗ này.

Gió có hơi lớn, Shikamaru lười biếng nhìn Sasuke, "Sasuke, bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ được chúng ta huấn luyện."

"Huấn luyện?" Sasuke khó hiểu.

"Đúng vậy." Shikamaru gật đầu, "Ngươi nhìn qua quá yếu, chúng ta muốn bảo đảm ngươi khi đối mặt với kẻ địch có thể tự bảo vệ mình, không thể tìm người bảo vệ giống người già cùng trẻ em được."

Sakura cười tủm tỉm nhìn Sasuke, "Sasuke, ở đây, ngay cả đứa trẻ mười tuổi cũng có thể tự tay đâm kẻ địch nha."

Sasuke phát lạnh, Sakura đã lưu lại trong lòng hắn bóng ma không vứt đi được, nhưng so hắn với đứa trẻ mười tuổi — Sasuke bực mình, nếu không phải do năng lực mình đặc thù, nơi này căn bản không có bao nhiêu người có thể đánh bại hắn được chưa?

Karin đứng ở sau Sasuke cười không chút phúc hậu, sức chiến đấu của Sakura quả nhiên mạnh mẽ.

"Chúng ta sẽ thay phiên dạy ngươi kỹ xảo đối địch của chúng ta." Shikamaru vì hắn giải thích, "Có sao không."

Sasuke nhìn hắn, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu, "Không có."

"Vậy là tốt rồi." Shikamaru cười cười, "Trước hãy cùng Sakura học một vài y thuật đơn giản đi, để trước khi có thể ra chiến trường thì có thể giúp mọi người chữa thương."

Sakura?

Đôi mắt Sasuke run rẩy, hắn thật sự không muốn ở cùng người này một chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro