Chap 1: Tên bắt cóc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mikoto bế cô gái nhỏ trong tay khi băng qua đường. Được bế con bé thì thích thật đấy nhưng bà cũng hơi lo lắng khi Sakura dễ dàng để mình bế lên như thế. Đôi tay nhỏ của cô bé quấn quanh người bà như thể bà là mẹ mình. Không có gì ngạc nhiên khi Sasuke dắt con bé về nhà, bộ đứa nhỏ này sẽ nghe theo bất cứ thứ gì sao?

Bà cụp mắt xuống bắt gặp đôi mắt xanh đang nhìn mình. Mẹ của tên bắt cóc bất đắc dĩ không thể nhịn cười khi thấy cô bé đang toe toét cười. Sakura khẽ cựa mình để nhìn lại phía sau Mikoto. Bà quay đầu sang bên nhìn Sasuke đang hờn dỗi lê bước phía sau họ.

Mặt quạu cọ, vừa đi vừa nhét hai tay vào túi quần khiến cậu trông giống hệt bố mình. Sasuke trừng mắt nhìn mẹ, nhưng lại dịu đi khi nhận ra Sakura đang lén nhìn cậu qua vai. Sakura buông đôi tay bé xíu ra khỏi Mikoto và vẫy chúng với cậu bạn. Phu nhân Uchiha bật cười khúc khích khi Sasuke nhanh chóng cúi đầu xuống, chóp tai cậu nhóc chuyển sang màu hồng. 

Khi họ cuối cùng cũng băng qua đường và đến rìa công viên, sự thích thú của Mikoto biến mất khi bà thấy hai cảnh sát đang nói chuyện với một người phụ nữ tóc vàng trông vô cùng hoảng loạn. Trực giác người mẹ mách bảo bà rằng đây chính là mẹ của Sakura.

Nghi ngờ này đã được xác nhận ngay khi đôi mắt hoảng loạn kia hướng về phía bà. Chúng có cùng màu với mắt của Sakura. Người phụ nữ thốt lên một tiếng nhẹ nhõm thật vui vẻ, dừng việc báo cáo với cảnh sát lại và chạy đến chỗ ba người.

Mikoto dễ dàng chuyền Sakura từ trong vòng tay sang cho người phụ nữ. "Sakura," mẹ em kêu lên, "Con đã ở đâu thế hả?"

"Tôi thành thực xin lỗi." Mikoto lên tiếng, thu hút sự chú ý của người mẹ kia về phía mình. "Cô bé đã đến nhà tôi. Khi về đến nhà, tôi và con trai lớn đã phát hiện Sakura trong bếp. Còn cậu út thì đáng ra đang được anh họ trông nhưng hẳn nó đã lẻn ra ngoài để đến công viên. Tôi e là, thằng nhỏ nhà tôi, vốn không có ý gì xấu nhưng nó đã vô tình bắt cóc con gái của cô". Nói xong, bà quay sang bên cạnh và đẩy cậu nhóc đang quạu quọ về phía trước. "Nào, Sasuke," bà nhắc.

Sasuke nhìn mẹ với vẻ cau có. Và chỉ khi Mikoto nhướn mày cảnh cáo, cậu mới lẩm bẩm một câu "Xin lỗi" đầy cay đắng.

Mikoto bất lực đảo mắt và đưa ra một lời xin lỗi khác chân thành hơn. Ôm gọn con gái nay đã an toàn trong vòng tay, nỗi sợ về việc mất con giờ đã lắng xuống. Mebuki bật cười thích thú khi đặt Sakura xuống, tay vẫn nắm chặt tay con.

Bà xua tay một cách thoải mái. "Không sao đâu, không phải lỗi của cháu nó. Là lỗi của tôi mới đúng, đáng ra tôi nên chú ý đến Sakura hơn mới phải. Dù đã căn dặn con bé nhiều lần vì tội cả tin." Bà nhìn xuống con gái mình và khẽ kéo tay con. 'Sakura, con đã nghĩ gì thế? Chúng ta không được đến nhà người lạ như vậy". Rồi liếc nhìn Sasuke. "Bất kể già hay trẻ."

Sakura đáp lại trong ngơ ngác. "Nhưng cậu ấy nói với con bằng cậu ấy có bim bim ạ. Có cả bánh sôcôla và kẹo dẻo nữa!"

Mebuki bực bội nhìn cô gái nhỏ tóc hồng, "À, vậy thì mẹ mong rằng con đã ăn chúng thật ngon vì một tháng sắp tới con sẽ không được động đến đồ ăn vặt nữa đâu nhé."

Vẻ mặt thể hiện rõ sự chán nản và đau khổ của Sakura khi nghe lời cấm túc khiến hai người phụ nữ bật cười. Khi tiếng cười lắng xuống, Mikoto giơ tay ra với người phụ nữ tóc vàng. "Tôi là Mikoto," một lời chào đầy thiện ý, "và đây là Sasuke," bà nói rồi đẩy con trai mình về phía trước.

Mebuki bắt lấy bàn tay đang đưa ra và vẫy tay một cách thân thiện với Sasuke, cậu nhóc đang ngó lơ bà.

"Sasuke," mẹ cậu rít lên nhưng cũng bị phớt lờ khi cậu đi đến bên cạnh Sakura và nắm lấy tay cô bé. Mikoto lắc đầu bất lực. "Xin lỗi nhưng không phải do cô đâu, với ai nó cũng thế. Mong rằng qua tuổi nổi loạn nó sẽ hết, mặc dù thằng bé có vẻ khá thích con gái cô."

Mebuki xua tay. "Không sao đâu. Nhân tiện, tôi là Mebuki và hẳn cô đã biết rồi, đây là Sakura. Gia đình chúng tôi vừa chuyển đến đây, nhà ở khu phố cuối dãy."

Đôi mắt của Mikoto sáng lên khi nghe tin. "Ồ, tuyệt quá", bà thốt lên. "Sinh nhật của Sasuke là cuối tháng này. Nếu Sakura có ghé qua thì chúng tôi sẽ vui lắm. Dù sao cô cũng mới chuyển đến, nếu con bé có cơ hội được gặp bạn mới và cô cũng thể giao lưu với những bà mẹ khác chẳng phải sẽ rất tốt sao."

Tất nhiên Mebuki vui vẻ chấp nhận lời mời. Hai bà mẹ trao đổi số điện thoại và bắt đầu trò chuyện rôm rả. Trong khi đó, Sasuke kéo Sakura ra sân chơi, cậu nắm lấy tay em khi cùng chơi cầu trượt và xua đuổi bất kỳ đứa trẻ nào cố giúp em trèo lên tường leo núi.

Đến lúc phải đi, Mebuki gọi Sakura và em ngoan ngoãn chạy đến bên mẹ. Em nắm lấy tay mẹ và vui vẻ vẫy chào Mikoto, rồi đến cậu bạn vừa quen của mình.

Tuy nhiên, Sasuke lại không được ngoan như vậy.

Khi nghe thấy tin Sakura phải về nhà, Sasuke khó chịu nhìn hai bà mẹ trước khi lên kế hoạch bám chân đi theo cô bạn và mẹ cô về nhà họ. Hoặc là! Tên bắt cóc lặng lẽ bước đến chỗ Sakura và nắm lấy tay em để dắt em về nhà cậu. Tuy nhiên kế hoạch không thành và chỉ tổ khiến Mikoto nhấc cậu lên ngang hông và cứ thế vác cậu về trong tình trạng xấu hổ ấy. Trong khi cậu nổi cơn thịnh nộ trong im lặng, mẹ cậu bắt đầu rảo bước về nhà còn cậu thì bị kẹp dưới cánh tay bà. Chân tay cậu lủng lẳng trên không trung trong lúc cậu nhìn Sakura đang đi dần xa về hướng ngược lại.

"Đừng lo, Sasuke," Mikoto trấn an cậu con út bướng bỉnh. "Mẹ chắc rằng con sẽ sớm gặp lại Sakura thôi. Bạn ấy bằng tuổi con và cả hai sẽ cùng nhau đến trường vào mùa thu. Chẳng phải sẽ rất tuyệt sao? Con sẽ giới thiệu Sakura với tất cả bạn bè của mình và gặp cô bé gần như mỗi ngày."

Sasuke ghi nhớ thông tin này vào não bộ non nớt của mình nhưng lại có chút mâu thuẫn. Đúng, mẹ cậu nói chí phải, thật tuyệt khi được thấy Sakura mỗi ngày ở trường. Tuy nhiên, mẹ đã sai về một thứ. Cậu chắc chắn sẽ không giới thiệu Sakura với bất đứa ai. Sakura là của cậu, và một cậu bé ích kỷ như cậu, sẽ không chia sẻ gì hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro