Chương 7-8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Một khúc kết thúc, nhóm tiểu động vật bốn phía đều uốn éo cái mông lưu luyến không muốn rời mà đi, đom đóm cũng tản dần, chung quanh lại quay về an tĩnh. Sesshomaru đại nhân tay cầm chén rượu tao nhã chậm rãi bước tới chỗ người vừa mới đàn, chính là có người lại luôn muốn sát phong cảnh với tâm tình hơi hơi vi diệu của hắn, tỷ như vị Yêu vương đệ đệ này.

"Ca ca, ta đàn rất tốt đi!" Người vừa đàn xong theo thói quen dùng ngón trỏ lau mũi, đôi mắt sâu đen lóe linh quang, bộ dáng tràn đầy mong đợi biểu dương, động tác không có tý nhã nhặn nào, Sesshomaru đại nhân cảm thấy Inu Yasha giống tinh linh tuyệt đối là ảo giác.

"Đàn không phải không tốt, nhưng người đánh đàn thì..."

"Ngươi có biểu tình thế là sao? Bổn đại gia dung mạo như này đàn thì làm sao? Không được hả? Đàn không nhìn dung mạo, nước biển không thể đo lường, không hiểu sao?"

Tiểu cẩu đầu hiên ngang, nếu không phải bây giờ đang biến thành nhân loại thì phỏng chừng đôi tai lông xù kia cũng run lên rồi, điều này làm hắn phi thường muốn đi sờ đầu cậu. Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy mùi yêu khí nồng đậm, mùi hắn vĩnh viễn không thể quên! Hắn lập tức cảnh giác, ánh mắt trở nên tràn đầy xơ xác tiêu điều hòa thị huyết.

"Inu Yasha, ngay lập tức đứng sau ta!" Hắn hạ mệnh lệnh, trong thanh âm là lãnh khốc lâu ngày không thấy, nhưng ẩn trong đó còn có lo lắng khó phát giác.

"Làm gì, đột nhiên dữ dội như vậy!" Tuy rằng cậu rất không hài lòng với thái độ ca ca nhà mình, nhưng vẫn cau mũi nghe theo, đứng lên chuẩn bị vòng ra sau hắn.

Đột nhiên cảm thấy có gì rất nhanh bắn trúng lưng, xuyên lồng ngực mình, sau đó đau đớn lan tràn...

Máu trên ngực không ngừng tuôn, văng lên mặt cậu, mùi máu tươi nồng đậm trong mũi, cậu cảm thấy trước mắt tất cả đều biến thành màu đen, hai chân không chống đỡ được thân thể mình...

Đang tốt như vậy, ca ca còn cười với cậu, cậu còn đàn một khúc cho ca ca nghe, một lát sau lại cảm giác như mình sắp chết, tại sao lại thế?

Cậu rất sợ hãi, cậu không muốn chết, cậu muốn sống tiếp vui vẻ với ca ca, cho nên đôi mắt cậu vẫn trợn to chăm chú nhìn ca ca cách không xa mình, nhìn đôi mắt kim sắc dần hiện lên kinh ngạc hòa bối rối, nhìn đôi môi mỏng lần đầu không có hình tượng gọi to...

Không phải bán yêu, cũng không phải Inu Yasha...

Cậu muốn biết ca ca gọi mình cái gì... nhưng cái gì cũng không nghe thấy, ý thức cũng dần biến mất, chỉ nhớ mình được ấm áp mềm mại gắt gao ôm lấy, mùi quen thuộc bay vào mũi, đó là mùi của ca ca khiến cậu cảm thấy hạnh phúc.

Chợt cảm thấy thật an tâm, có lẽ cứ chết như vậy cũng được, đây là suy nghĩ cuối cùng của cậu trước khi hắc ám bao phủ tất cả.

Sesshomaru lần đầu cảm thấy sợ hãi như thế, ngay cả khi Rin chết hắn chỉ thương tâm, cũng chưa bao giờ luống cuống đến vậy. Hắn thấy được tiễn kia xuyên qua lồng ngực cậu, ngửi thấy mùi máu tươi, hắn muốn lập tức chạy tới nhưng thân thể lại run rẩy không thể cử động. Hắn thấy hồng y nhân nhi kia mở mắt to nhìn mình, trong đôi mắt có sợ hãi cùng với không cam tâm, còn có cảm xúc nào đó hắn không biết, sau đó... sau đó ánh mắt linh động kia trở nên trống rỗng... Hắn biết mình thất thố, "Dạ nhi !!" Hắn lớn tiếng hô, nhưng thân ảnh kia đã dần ngã xuống, hắn rốt cuộc cũng lấy lại sức lực, dùng cái đuôi mềm nhẹ cuốn lấy đệ đệ gắt gao ôm vào trong ngực.

"Dạ nhi, mở mắt ra, không cần dọa ca ca !" Sesshomaru không để ý nguy hiểm đang đến gần, chỉ cúi đầu cẩn thận nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn vì mất máu mà trở nên tái nhợt kia, chờ mong cậu đáp lại.

"A, Sesshomaru ca ca, không nghĩ tới ngươi sẽ vì một nhân loại ti tiện mà biến thành như vậy, thật mất mặt !" Một thanh âm từ phía sau vang lên, tràn đầy trêu chọc cùng với khinh thường.

"Cút cho ta!" Yêu lực theo tiếng hét bắn ra chấn nhiếp yêu quái xung quanh, một ít kẻ gan nhỏ đã trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

"Phế vật vô dụng!" Quỷ diện nhẹ nhàng vung tay, một roi lục sắc trực tiếp đem đám yêu quái đang quỳ chém thành hai khúc, đám yêu không quỳ xuống lòng càng run sợ, không tự giác phát run, nhưng cũng không dám quỳ xuống nữa, "Sesshomaru ca ca !"

"Đệ đệ của ta chỉ có một Inu Yasha! Ngươi KHÔNG - CÓ - TƯ - CÁCH!" Sesshomaru rốt cuộc ngẩng đầu, trong mắt hắn tràn đầy phẫn nộ oán hận, tựa hồ muốn đem người trước mắt một phát xé nát.

"Ngươi! Tốt, tốt lắm! Ta đối với ngươi tình cảm sâu đậm, thậm chí vi phạm mệnh lệnh mẫu thân thủ hạ lưu tình với ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy!" Quỷ diện chỉ ngón trỏ vào hắn, có thể nhìn thấy dưới mặt nạ kia ánh mắt không cam tậm thế nào..

"Tình cảm sâu đậm? Không dám nhận. Tình cảm sâu đậm của ngươi khiến ngực ta mở một cái động, khiến Dạ nhi chiếu cố ta nhiều ngày không được nghỉ ngơi tốt." Dứt lời, hắn ôn nhu vuốt tóc bay loạn trên mặt Inu Yasha, khẩn cấp xử lý miệng vết thương.

Nhìn hắn như thế, Quỷ diện càng giận dữ "Hảo, nếu ngươi thương Dạ nhi của ngươi như vậy, vậy ngươi chết cùng nhân loại ti tiện luôn đi! Các ngươi, lên cho ta! Giết hắn, ta chính là Tây quốc tân nhậm Quốc vương, các ngươi là công thần !" Hắn chỉ huy thị vệ xung quanh, mà chính mình chỉ đứng ở phía sau lạnh lùng nhìn.

Lũ yêu nghe lời hắn mà xông lên, Sesshomaru chỉ cười lạnh "Dạ nhi, ngươi nói bọn họ không biết tự lượng sức mình không?" Môi nhẹ nhàng dán bên bên tai Inu Yasha nhỏ giọng nỉ non, mà tay tùy tiện quăng roi xanh biếc, yêu quái chạm vào trong nháy mắt hóa tro tàn, đồng thời nắm chặt mũi tên thứ hai bắn về Inu Yasha, dùng độc trong móng tay hòa tan nó.

Sesshomaru khinh miệt nhìn Quỷ diện : "Dơ bẩn thấp hèn, ngươi đến cả một ngón tay Dạ nhi cũng không bằng."

"Ha hả" Quỷ diện khó thở mà cười, hắn chỉ vào Sesshomaru nói với đám thuộc hạ "Ta thay đổi chủ ý. Ta muốn hắn tận mắt thấy bảo bối Dạ nhi của hắn bị thiên đao vạn quả, làm cho bọn họ muốn chết cũng không thể chết cùng một chút."

"Cũng phải xem ngươi có bản lãnh hay không." Sesshoamru một tay nâng Inu Yasha, một tay rút ra Bạo Toái Nha, cẩn thận cảnh giác. Hắn biết Ly Mị mang người tới tuyệt sẽ không ít vậy, rất có thể sẽ có kẻ cắn trộm sau lưng, hơn nữa hắn cảm giác được ít nhất bốn cao thủ. Đơn đấu có thể thắng, nhưng mang theo Inu Yasha lại lấy một đấu nhiều, phần thắng cơ hồ bằng không. Nhưng bảo hắn bỏ lại cậu mà đi, hắn trăm triệu lần không làm!

Khi hắn đang tự hỏi, chỗ tối liền có một mũi tên bắn tới, Sesshomaru nghiêng người, mũi tên bay làm đứt mấy sợi tóc, sau đó bốn phương tám hướng đều có tên bay tới, hắn ôm Dạ nhi linh hoạt tránh thoát.

"Sesshomaru bệ hạ trốn quả nhiên lợi hại, thiếp thân tìm ngài mãi. Hơn nữa trốn nơi này cũng thoải mái quá đi?" Thanh âm nữ nhân nhưng âm dù hay lại nồng đậm sát khí. Mà âm thanh mới biến mất, một kiếm cắt không khí đánh tới, chuẩn xác thay đổi góc độ ở giữa không trung không ngừng tập kích. Cùng với đó ám khí không gián đoạn bay, vô loạn trốn như thế nào trên người hắn vẫn có vết thương lớn vết thương nhỏ hiện lên.

"Nha, Sesshomaru đại nhân bị thương. Thiếp thân thật đúng là không cẩn thận, không một lần lấy tánh mạng ngài luôn, lại khiến bệ hạ phải thống khổ như này, thiếp thân thật đáng chết vạn lần!" Vẫn là thanh âm không thấy người, Sesshomaru lạnh lùng cười.

"Là một điều xà lại vọng tưởng tới tính mạng bổn Vương, thật buồn cười." Nhằm một phương hướng, hắn dùng lực vung Bạo Toái Nha, dòng khí hồng khí hòa lôi điện mạnh mẽ gào thét mà đi, sau đó một tiếng kêu thê thảm cất lên, hết thảy đều quay về yên lặng.

Cũng có thể do tiếng hét thảm kia, người trong ngực hắn nhíu nhíu mày, mí mắt giật giật muốn mở, nhưng hẳn bởi vì không có sức nên chỉ có thể hơi hé một chút nhìn ca ca mình.

"Dạ nhi, tỉnh chưa? Không cần nói gì, mệt thì nhắm mắt lại, đợi ca ca xử lý bọn họ sạch sẽ chúng ta đi bôi thuốc, ngươi không sao." Vừa đánh nhau hắn vừa để ý người tong ngực, nhìn cậu tỉnh tảng đá trong lòng mình vơi một nửa, nhưng hắn làm sao đối phó với nhiều sát thủ như vậy? Mày hơi nâng lên, đầu óc cũng không ngừng vận chuyển.

Inu Yasha cũng không nghe lời, hai tay ôm chặt cổ ca ca, gian nan đứng thẳng dùng mặt mình nhẹ nhàng cọ hai má hắn, sau đó nhỏ giọng lầm bầm một câu bên tai hắn rồi chống đỡ không nổi lại hôn mê bất tỉnh...

8.

Sesshomaru một bên tránh né công kích của đối phương, một bên lặng lẽ đi về phía hướng ôn tuyền. Inu Yasha trước khi bất tỉnh đã nói hai chữ "ôn tuyền" làm hắn nhớ tới cữu cữu Lăng Ngọc trước khi đi đã nói với hắn dưới đáy ôn tuyền có cơ quan, hiện giờ đó là đường thoát tốt nhất của bọn họ.

"Chủ nhân, hình như hắn muốn chạy trốn." Một áo đen thị vệ quỳ gối trước Ly Mị báo cáo.

"Hừ, muốn đào tẩu? Tưởng dễ sao? Ta muốn xem hắn có thể chạy tới đâu, còn muốn giở trò gì" Ly Mị vung tay ý bảo thị vệ kia lui ra, hai mắt giấu sau mặt nạ nhìn chằm chằm từng hành động của Sesshomaru.

Sesshomaru thấy thời cơ đã tới liền dùng toàn lực sử dụng Bạo Toái Nha hướng tới Ly Mị, bọn thị vệ thấy chủ nhân gặp nguy hiểm đều chạy tới cứu, tranh thủ nhân cơ hội hắn mang theo Inu Yasha trốn vào ôn tuyền trong sơn động. Sơn động này rất lớn, muốn tìm được ôn tuyền cũng tốn chút thời gian, nhưng ôn tuyền lại rộng, muốn tìm được cơ quan cũng không phải chuyện dễ, Sesshomaru lo lắng không thể để Inu Yasha trên bờ nên phải mang theo cậu xuống đáy ôn tuyền.

Inu Yasha trong hôn mê không nhịn thở dưới nước nên Sesshomaru phải dùng miệng đối miệng độ khí cho cậu khiến tốc độ tìm được cơ quan rất chậm chạp. Hơn nữa, mặc dù dùng đuôi ôm lấy Inu Yasha nhưng máu của cậu vẫn chảy hòa đỏ ôn tuyền, nếu Ly Mị tìm đến liền bị lộ. Bây giờ phải tranh thủ tối đa thời gian tìm kiếm nhưng hắn không hay biết gì về cơ quan dưới này..

Lúc này Ly Mị đã phát giác ra mình trúng kế liền hạ lệnh thủ hạ tìm tòi toàn bộ đáy vực, sơn động kia không lâu sau đó bị phát hiện. Ngửi được mùi máu tươi dày đặc, Ly Mị sau mặt nạ môi khẽ nhếch: "Lên cho ta, bắt sống, ta phải từ từ tra tấn..."

"Vâng, chủ nhân!" Mấy bóng đen lập tức biến mất, chỉ chốc lát có một hắc ảnh quỳ gối trước mặt hắn.

"Nói!" Hắn nhìn thị vệ trước mắt không kiên nhẫn.

"Khởi bẩm chủ nhân, đằng trước có một ôn tuyền trong nước có mùi máu."

"Tốt lắm, đi!" Qua một thông đạo dài dòng, Ly Mị đi tới ôn tuyền, hắn có thể ngửi được mùi của tiện nhân kia. Sesshomaru có thể che mùi nhân loại rất tốt nhưng lại không giấu được mùi máu nồng, tên mình bắn ra dùng mười phần lực, nhân loại không được yêu quái cường đại cứu hẳn chết chắc "Đã xuống xem qua chưa?"

"Không có, thuộc hạ sợ có cơ quan"

"Ngu xuẩn, nơi này sao thể có cơ quan? Đi xuống tìm cho ta, nếu không được thì đào lên, phải tìm cho ra!" Ly Mị vẫy tay, đối với thuộc hạ ngu xuẩn sợ chết hắn cảm thấy bực bội.

"Vâng!" Vài bóng đen nghe theo mệnh lệnh nhảy vào ôn tuyền, nhưng thật kỳ quái, không có bóng người nào bên dưới ngay cả nơi mùi máu đậm nhất. Cả ôn tuyền rộng lớn không có gì ngoài máu đỏ.

"Chủ nhân, dưới nước không có gì cả." Một kẻ trồi lên mặt nước báo cáo.

"Làm sao có thể? Đào cho ta, đào sâu ba thước tìm cho ta!" Ly Mị gầm hét, hắn đã hướng mẫu thân cam đoan sẽ đem thi thể đưa tới trước mặt nàng, nếu không làm được hậu quả không cần nghĩ tới.

Bọn thị vệ lĩnh mệnh bắt đầu dùng tay đào móc, có nhiều người nên rất nhanh dẫn nước trong ôn tuyền ra ngoài. Cũng đúng lúc này bốn phía xuất hiện chấn động rất nhỏ, có xu hướng muốn sập động, Ly Mị lập tức phát hiện có vấn đề :

"Lùi! Mau lùi lại!"

Hắn bối rối chỉ huy thị vệ của mình lùi về hướng cửa động, nhưng cửa động cách ôn tuyền quá xa, khi bọn hắn sắp đến cửa ra thì động khẩu đột nhiên bị một cửa đá xuất hiện che lại mà phía sau cũng có đá rơi chặn lại, Ly Mị và thủ hạ hoàn toàn bị kẹt vào giữa.

Cửa đá được chế tạo từ huyền thiết ngàn năm căn bản không cách nào mở, như vậy chỉ có một cách đem đá phía sau phá đi, cũng không biết còn cơ quan hay không. "Đáng giận! Sesshomaru, ta nhất định sẽ quay lại, ta sẽ không để cho ngươi với Dạ nhi của ngươi sống thoải mái !!!" Hung hăng đấm vào tường, Ly Mị hắn đêm nay không biết đã nói bao nhiêu lời cay độc.

Lại nói Sesshomaru bên này, khi đoàn người Ly Mị vào đây hắn quả thực vẫn ở dưới đáy ôn tuyền, ngay cả khi đám thị vệ kia nhảy vào hắn vẫn ở đó. Hắn trốn trong một góc chuẩn bị liều chết, nhưng sự tình thường như vậy vi diệu, cơ quan được đặt trong góc mà hắn chọn trốn khiến hắn cảm thấy cữu cữu mình vô cùng vi vi diệu. Hắn sao lại tìm được a? Chẳng lẽ cữu cữu biết hắn sẽ núp chỗ nào? Không thể nào! Tổng kết lại hắn cảm thấy cữu cữu và phụ thân quả không hổ là một đôi. Thời gian cấp bách, hắn khởi động cơ quan, mặt tường đảo lộn một chút, trong nháy mắt hắn và Inu Yasha đã đến một huyệt động khác.

Mang theo Inu Yasha bơi lên bờ, hắn phát động huyệt động này giống hệt cái bên kia, bố cục giống nhau chỉ khác là trước mắt hắn có một hốc nhỏ bên trong có rất nhiều thực vật và dụng cụ nấu ăn, lương thực dự trữ có thể tới một tháng. Thực vật đều tươi bị đóng băng, mà có thể ở ôn tuyền đóng băng thực vật kia khẳng định là hàn băng ngàn năm. Không nghĩ tới ở ôn tuyền này còn có bảo vật như thế, nhưng thời điểm này cần quan tâm nhất không phải những thứ đó.

Hắn đem Inu Yasha đặt lên chỗ cao khô ráo, nhung đuôi màu trắng đã bị nhiễm màu đỏ đậm, yêu khiết phích như Sesshomaru lại không để ý, hắn chậm rãi cởi quần áo đã ướt đẫm của cậu thấy miệng vết thương trên da thịt trắng nõn kia thật chướng mắt, vết thương vẫn còn chảy máu, hắn cầm thuốc trị thương được Inu Yasha đưa hồi trước nhẹ nhàng bôi lên vết thương. Thuốc do cậu đặc chế tác dụng tốt lắm, bôi xuống cầm máu ngay lập tức, cũng may không yếu hại nếu không hẳn chết không phải nghi ngờ. Hiện giờ chỉ cần kiên trì đến khi Inu Yasha trở về Bán yêu là có thể vượt qua nguy hiểm.

Nhưng thân thể nhân loại quá mức nhu nhược, thân thể Inu Yasha bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy, môi phát tím, hít vào thở ra nặng nề, nếu tiếp tục như vậy thật sự khó sống qua đêm nay. Sesshomaru dùng yêu lực đem đuôi cùng quần áo hong khô, ôm Inu Yasha rồi dùng đuôi quấn quanh hai người. Người trong ngực theo bản năng tìm kiếm ấm áp ôm chặt hắn, hắn cũng khống chế yêu lực đem nâng nhiệt độ cơ thể mình lên cao nhưng hiệu quả không được bao nhiêu, hô hấp của Inu Yasha ngày càng mỏng manh.

"Dạ nhi, nghe lời, không được ngủ." Sesshomaru vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn hi vọng người trong ngực khôi phục được một ít ý thức, nhưng Inu Yasha vẫn không có phản ứng, nhiệt độ cơ thể đã lạnh băng gần giống người chết.

"Dạ nhi, van cầu ngươi đừng ngủ nữa... Ca ca hứa sẽ không mắng ngươi không khi dễ ngươi nữa! Mở to mắt nhìn ca ca được không?" Sesshomaru vùi mặt vào cổ cậu nhẹ nhàng cọ, hắn muốn nhìn người trước mặt phát giận, muốn nhìn bộ dáng bĩu môi, tính tình trẻ con, muốn nghe hắn làm nũng gọi mình "ca ca".

"Khụ, khụ..." Người trong ngực đột nhiên khẽ động, nhẹ nhàng mà ho khan vài cái, Sesshomaru vội vàng tìm cho cậu tư thế thoải mái một chút, sau đó nhìn lông mi như cánh bướm khẽ động đậy mở ra, khi hắn nghe được hai từ "ca ca" suy yếu gọi mình, tảng đá trong lòng mới được buông xuống.

Inu Yasha trong bóng đêm cảm thấy rất lạnh, lạnh tựa như từ xương cốt, xâm nhập lục phủ ngũ tạng của mình, cậu ngồi xuống ôm thật chặt chính mình hi vọng ấm lên một chút, nhưng lạnh càng thêm lạnh, đến khi cảm thấy sắp bị đông lạnh thành khối băng bỗng cảm thấy ấm áp quen thuộc vây lấy. Tuy rằng vẫn còn rất lạnh nhưng tâm lại ấm áp, có cảm giác muốn khóc... cậu nghe được có người đang gọi "Dạ nhi..", thanh âm kia rất quen thuộc... là ca ca.... Đột nhiên rất muốn nhìn thấy ca ca, tuy rằng "Dạ nhi" giống tên nữ nhân, nhưng ca ca gọi cũng không sao, cậu phải bảo ca ca xưng hô này chỉ có thể gọi khi không có ai khác, nếu không sẽ bị chê cười... Không được! Phải mau mở to mắt, ca ca la gấp như vậy, không được dọa hắn! Sau đó... sau đó.... Cậu khôi phục ý thức...

Toàn thân cao thấp khắp người đều đau, nhất là trên ngực nơi trúng thương, rất đau, cực đau! Lần sau phải cho tên mặt nạ chết tiệt kia nếm thử một chút tư vị này, đây là suy nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh lại của Tiểu cẩu.

Sesshomaru đại nhân không biết trong lòng đệ đệ đang suy nghĩ gì, hắn hiện tại chỉ thấy may mắn đệ đệ có thể tỉnh lại, "Dạ nhi, có nơi nào không thoải mái không?"

"Đau..." Tuy rằng có nhiều lời muốn nói với ca ca, nhưng cậu không có khí lực thốt lên được.

"Nơi nào đau?" Hắn tựa trán mình lên trán cậu, tiểu tử này đầu có chút nóng, hẳn là phát sốt rồi.

"Toàn thân, xương cốt... đều đau, lạnh, lạnh quá..." Tiểu Cẩu không ngừng cố gắng chui rúc vào ngực ca ca, ôm thật chặt lưng hắn.

"Dạ nhi đang sốt, cố nhịn một chút, trời sắp sáng, hửng đông là không sao nữa". Hắn vỗ nhẹ sau lưng cậu, giống dụ dỗ hài tử mà dụ Inu Yasha.

"Ôm một cái..."

"...."

"Ôm chặt một chút, lạnh!"

"Không được, sẽ động đến miệng vết thương".

"Ô ô..."

"Đừng khóc, đừng khóc. Ôm chặt, được chưa?"

"Ân..."

"...."

Sesshomaru đại nhân uy vũ cứ như vậy bị Tiểu cẩu hành hạ lăn qua lăn lại khổ sở, nháo suốt đêm. Đến khi trời sáng lên, Inu Yasha rốt cuộc không nháo nữa, màu đen trong tóc toát ra hai cái tai trắng nõn, tóc cũng đổi dần về màu trắng. Khẩn trương cả đêm hắn cũng rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, trừng phạt cắn cắn lỗ tai mềm mềm rồi cũng nặng nề ngủ theo....

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro