Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tzuyu tựa mình trên chiếc sofa lớn trong phòng khách, bàn tay mân mê xoa nhẹ mái tóc thơm hương của Sana, người vẫn đang nằm đè lên em trông rất hưởng thụ. Cái đầu cứ nguầy nguậy dụi vào ngực Tzuyu, thỉnh thoảng dăm ba lần ngước mặt lên hôn em.

An yên. Đơn thuần. Tzuyu yêu khoảnh khắc như thế.

- Tzuyu ơi, em nói xem. Chưa đầy hai năm nữa người ta ba mươi rồi, khi già rồi liệu em có thương người ta nữa không ?

Em khẽ cốc nhẹ vào trán Sana nhưng đôi mắt mang đậm ý ôn nhu cưng chiều.

- Chị già rồi thì em cũng già thôi.

- Nếu ra sao Tzuyu cũng luôn thương chị chứ ?

- Thương, dù thế nào cũng thương.

Cũng đã trôi qua khoảng thời gian gần hai tháng kể từ lúc nàng và em giải bày tâm tư của mình. Hay nói một cách nôn na, Sana và Tzuyu đã chính thức quay lại với nhau. Đương nhiên nàng vui, nàng rất hạnh phúc vì điều ấy. Mỗi ngày đều kề cạnh em, từng phút từng giây đều biết rằng có em vẫn luôn hướng trái tim về phía nàng.

Có những buổi sớm mai, nàng nheo mắt tỉnh dậy mà chợt nhận ra hơi ấm và cơ thể Tzuyu bao quanh khít chặt nàng. Tay em luôn đặt quanh eo, một tay khác thì siết lấy bờ vai Sana. Hoặc đôi lần nàng đến Min Stella chơi, em sẽ để lại phần việc cho vài nhóc nhân viên của mình. Chỉ còn biết trong tầm mắt là Minatozaki Sana và cứ thế chỉ muốn tập trung dành trọn thời gian cho nàng, sau đó em sẽ khảy nhẹ những dây đàn tranh Guzheng cho nàng thưởng thức rồi cả hai cùng ngồi trong quán với hai ly rượu vang nồng đỏ, hoà giọng cùng nhau cất lên những câu hát say sưa. Hay rất nhiều ngày chiều muộn, khi nàng cạn kiệt năng lượng vì những bản thảo văn học, Tzuyu sẽ từ tốn ôm chặt nàng từ sau lưng, lồng vào bàn tay nàng là hai ba viên kẹo mang hương vị Caramel ngọt lịm. Từ điều vụn vặt, lại cho nàng thấy tình cảm lớn lao, cho nàng thấy rằng có một điều luôn hiện diện.

Tzuyu yêu nàng.
___

Hôm nay là ngày nghỉ của nàng, Sana đã đưa Tzuyu đi đến vài nơi hò hẹn mà nàng thường xem là thật lãng mạn.

Nơi ấy không phải trong vùng Tennoji hay ngoại thành mà là một vùng địa khác của Mặt Trời Mọc. Là gần vùng lân cận của tỉnh Kyoto. Vấn đề ở đây, gọi là nàng đưa em đi nhưng vẫn là Tzuyu phải tự mình cầm lái suốt đoạn đường dài hơn năm mươi cây số. Vì sao ư ? Vì nếu đưa vô lăng cho Sana, em sợ rằng ngày mai và những ngày sau nữa em chỉ được về nhà vào ngày rằm tháng dỗ.

Ấn định gần một tiếng đồng hồ sau, nàng bảo em dừng lại, khoá xe trước một cánh đồng hoa cúc trắng bạt ngàn. Nhìn Tzuyu có chút thơ thẩn vì vẻ đẹp nơi đây, Sana thầm mừng trong lòng.

- Trước đây chị phát hiện ra đồng hoa này khi đến nhà Momo chơi.

Em nhìn nàng, hơi ngờ ngợ rồi thoáng nhận ra.

- Momo ? À, là gấu mèo.

Ừ, là gấu mèo thật thà, Hirai Momo. Một người bạn, một đàn chị thuở đại học của nàng và em.

Sana phì cười, nụ cười còn toả sáng hơn cả thời điểm khi bình minh vươn cao.

- Em vẫn còn gọi cậu ấy như vậy sao ? Chắc Momo sẽ giận mất.

- Momo unnie sẽ không đâu, chị ấy rất hiền.

Nàng còn nhớ những năm tháng tuổi trẻ thời đại học, Hirai Momo cũng giống như người chắp nối cho chuyện tình yêu giữa em và nàng. Cả mỗi khi mối quan hệ xảy ra chút xung đột hiếm hoi, Hirai sẽ luôn là người hỏi han khuyên nhủ nàng làm lành với Tzuyu. Momo chất phát đôi lúc đến ngây ngô, nhưng vẫn là một người chân thành và giàu tình cảm.

Thiết nghĩ chuyện tình của nàng và em, mọi người gần như đều thành tâm vui mừng. Đổ vỡ và xa cách có chăng cũng chỉ vì người trong cuộc như nàng.

Nàng không biết từ bao giờ, một Minatozaki Sana luôn ngập tràn niềm hạnh phúc của thế gian đã dần phai mờ, ví như đóm lửa tàn mạnh mẽ bùng cháy và rồi tắt lụi chỉ còn lại những thứ khói mờ sẽ sớm hoà vào hư vô, là nhuốm đậm sự trưởng thành theo từng nỗi buồn đeo bám. Để rồi giờ đây, Sana ngày càng chất chứa thêm nhiều u hoài đa sầu vào chính con người nàng.

Ngậm ngùi.

Kể cả khi bản thân nàng hiểu rõ em không còn chấp niệm việc xưa cũ, ấy vậy thâm tâm Sana một lần nhớ đến là một lần ân hận.

Nhưng xin đừng, nếu Tzuyu biết được cảm xúc và suy nghĩ hiện tại của Sana, em sẽ đau lòng. Vì thế, xin đừng. Nàng không nên bi ai, nàng phải cười, bởi như vậy Tzuyu mới có thể yên tâm. Bởi như vậy em mới có thể nở nụ cười chân chính từ tận đáy lòng.

Hoa đã nở rộ, người cũng ở bên. Đối với Sana như vậy là quá đủ đầy.

Tiết trời râm ran bóng mát, Sana đan chặt mười ngón tay mình vào tay em. Vừa khít.

Nắm chặt lấy tay Sana được một lúc em lại vội vàng buông ra, một mạch hướng bước chân về phía cánh đồng hoa trắng phơi mình hưởng thụ cái ấm áp của nắng bừng. Giọng nói Tzuyu ngân vang cả khoảng trời :

- Sana, nếu chị đuổi kịp em, vậy Chou Tzuyu này sẽ cho chị một điều ước. Dù là bất cứ thứ gì em cũng sẽ đáp ứng.

Sana hơi bần thần nhìn em ở hướng xa với vị trí của nàng. Tzuyu vẫn là Tzuyu của khi xưa, mỗi khi em muốn đùa nghịch với nàng bằng những điều cỏn con có chút vụng về, đấy là lúc em biết Sana không được vui. Mà mỗi khi được nhìn em dốc sức quan tâm mình, trái tim Sana luôn dâng trào cảm giác rung động khó có thể đổi thay.

Đôi mắt nàng từ thâm trầm lại chuyển thành một màu trong veo. Bàn chân Sana thoăn thoắt chạy đến bên em.

Tzuyu đang dang rộng vòng tay đợi chờ nàng, chỉ cần Sana hướng về phía em, em liền sẽ bao bọc người con gái ấy vào lòng mình.

Ngỡ tưởng diễn biến tiếp theo sẽ vô cùng lãng mạn hoàn hảo, nàng ngã mình vào lòng em, yêu thương đong đầy ôm chặt lấy nhau. Nhưng thực tế mà, khác xa so với tưởng tượng chứ. Sana vì nhào vào lòng em quá mạnh mà khiến Tzuyu mất đà ngã rạp cùng với con sóc nhỏ hậu đậu ngự trị trên thân em. Em có hơi chếnh choáng vì cú ngã ban nãy, không nhẹ đâu. Tzuyu cũng chẳng bực dọc trách mắng nàng bất cẩn, nhìn Sana mềm mại nhỏ nhắn nằm trên người em, Tzuyu tưởng chừng đang ôm cả thiên hạ vào lòng. Âu yếm hôn lên trán nàng.

Giữa trời đất mênh mông rộng lớn này, có thứ tình yêu bé nhỏ nhưng cũng thật sâu sắc mà cả hai vun đắp cho đối phương, cũng chính là vun đắp niềm hoan hỉ cho tâm hồn của bản thân.

Tzuyu ngắt lấy một nhành cúc trắng nhỏ, thắt một vòng tròn từ cành hoa và đeo lên ngón áp út tinh tế của nàng.

- Hoa cúc trắng tinh khôi thuần khiết, mang theo ý nghĩa bền bỉ và gắn bó. Cũng giống như em hy vọng vào một tình yêu lâu dài thiết tha với Sana.

Đồng tử của nàng gợn sóng, lay lắt theo những cánh hoa xuôi theo chiều gió. Nàng đang yếu lòng, mỏng manh trước những tâm tình của em.

Chốc lát, Tzuyu đỡ nàng ngồi dậy nhưng không biết vô ý thế nào lại thành ra Sana choàng hẳn một chân ngồi lên đùi em. Hai cánh tay siết lấy cổ Tzuyu ghì chặt em vào lồng ngực nàng.

Tzuyu nhướng mày khẽ quan sát, khuôn mặt gợi tình cố nháy mi vài cái làm em phải bật cười một tràng.

- Là cố ý rù quến em đây mà, Sana của em sinh hư rồi.

- Chị như vậy với một mình em thôi.

Sana đong đưa lắc lư thân mình kéo theo Tzuyu cũng phải đỡ lấy eo nàng để tránh Sana ngã khỏi người em. Nàng tựa hẳn đầu lên vai em, bỗng nhiên nổi hứng nhè nhẹ cắn lên phần thịt trên vai, chỉ là vui đùa thôi, nàng không có ý làm em đau. Sau một hồi chán chê, Sana mới lên tiếng :

- Chị thật sự rất hạnh phúc vì đã yêu em.

À...

Tzuyu vĩnh viễn cho nàng thấy rằng có một điều luôn hiện diện.

Tzuyu yêu nàng.

Và đổi lại, có phải Sana đang giúp em nhận ra một điều không ?

Rằng là...

Nàng yêu em, yêu em nhiều lắm.

Một nụ hôn tiếp nối thêm một nụ hôn nữa. Chẳng thể đếm nổi họ đã quấn chặt lấy nhau qua đi bao nhiêu thời gian, chỉ biết khi những chiếc hôn sâu hoàn toàn kết thúc, chỉ biết tiếng gió thoảng vi vu rít lên cũng bị lấn át bởi tiếng thở dốc đứt đoạn của cả em và nàng. Khi ấy khuôn mặt cả hai đều ửng đỏ mơ hồ, nhưng sự mãn nguyện vẫn hiện hữu trên môi cười của nhau.

Dạo chơi cho đến đêm tối, hoàng hôn cũng đã khuất dạng. Tzuyu đưa Sana về nhà nàng bởi em nghĩ rằng nàng cũng nên dành thêm thì giờ cho gia đình mình thay vì ở mãi nhà em. Sana cũng không phản đối gì đâu, việc em làm cũng chính là nghĩ cho nàng lẫn người thân nàng. Trước lúc em rời đi, vẫn luyến tiếc ôm chặt em thật lâu.

- Em về đây, chiều mai em đến đón Sana.

- Về cẩn thận nhé... darling.

Thấp thoáng lại thấy được Tzuyu ửng hồng da mặt chạy vội vào xe, nàng không ngăn được nụ cười của mình dành cho em.

Cứ dõi theo Tzuyu mãi đến khi xe em đã rời đi hẳn. Toan định quay đầu vào nhà, có dáng người níu lấy nàng khiến Sana như chôn chân.

- Em à.

Nayeon...

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro