Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tôi xuất viện, không có em ấy ở bên vì lo bận chuẩn bị lễ cưới của em và Hirai.

Tôi vừa mới biết rằng, trong suốt giấc mơ dài đăng đẳng 20 năm, tất cả đều được tạo ra bởi em. Em kể cho tôi mọi chuyện, từ bé đến giờ, từ những điều vặt cho đến những bộ phim điện ảnh. Nhờ em, tôi có thể coi như mình chẳng bỏ lỡ điều gì dưới góc nhìn của một giấc mơ.

Tôi tên Yoo Jungyeon, 28 tuổi, bị tai nạn ô tô năm 8 tuổi và hôn mê suốt 20 năm, nhờ em mà tôi có thể trưởng thành trong suốt những năm qua.

Em không có tàn nhan, thứ mà tôi nhìn thấy trong giấc mơ là máu của mình, em chứng kiến tôi bị tai nạn. Nhờ em mà cơn ác mộng hoá thành giấc mơ ngọt ngào nhất, 20 năm qua không một ngày nào em không đến trò chuyện với tôi, chắc đó là lý do tôi luôn cảm nhận được em luôn bên cạnh mình.

Dù bác sĩ đã khẳn định tôi không thể nhớ điều gì, nhưng thật ra tôi nhớ, dần nhớ mọi chuyện tôi lại càng muốn quên đi em. Em sắp kết hôn với một người khác.

Tôi quyết định sẽ giữ kín chuyện mình có thể nhớ lại mọi việc. Từ khi tỉnh lại, tôi chưa thật sự nói chuyện với ai. Tôi muốn ôm chầm lấy bố mẹ mình, nhưng không thể. Tôi không biết bọn họ là ai, tôi cũng không thể cảm nhận được họ, mọi thứ từ họ đều quá mới lạ. Tôi để họ ôm mình và cười vì tôi nghĩ mình nên làm thế.

Tuy nhiên tôi vẫn có thể hiểu cho họ, tôi là con một, trong lúc tôi bị hôn mê, bố tôi dường như đã từ bỏ mọi hy vọng về tôi và hình như họ đã có với nhau một người con nữa, tôi chỉ nhận ra điều đó khi một tên tài xế chạy vào nói với bố rằng "Cô Yoo đang đợi ngài ở công ty". Cũng có thể cho rằng, "cô Yoo" chính là lý do mà bố mẹ không còn quan tâm đến tôi và suốt khoảng thời gian đó chỉ có em ở bên tôi. Tại sao ?

Tình yêu hay thương hại.

Tôi về đến nhà mình, rất to, nhưng không phải nhà tôi và rồi tôi bước vào cánh cổng to, tôi phải tập quen với những sự thay đổi to lớn này thôi.

Tôi bước vào phòng mình, thứ duy nhất vẫn nguyên vẹn và đống bụi khiến tôi không thể chịu nổi. Một cánh tay đặt lên vai tôi, mẹ.

"Phòng con không phải ở đấy đâu"

Tôi nhìn mẹ âu yếm như tôi thật sự xem bà ấy là mẹ, trong suốt thời gian tôi hôn mê, bà ta đã ở đâu ? Nhưng bọn họ ít ra đã không bỏ mặt tôi ở một nhà xác nào đó. Hy vọng dù ít nhưng vẫn không tắt, đúng không mẹ.

"Đi với mẹ. Mẹ không nghĩ là con sẽ tỉnh lại sau 20 năm, mà chắc con cũng không nhớ mẹ là ai đâu đúng không ? Con chỉ biết ta là mẹ con nhưng không phải là một người mẹ thực sự. Đó là lý do con không nói chuyện với ta."

Bà ấy quay lưng với tôi, vừa đi vừa nói. Những câu nói rất đúng nhưng lại chẳng lay động được tôi. Tôi không ghét và cũng không hề yêu thương gì bà ấy. Ngay cả trong giấc mơ, gia đình cũng không hề bên cạnh tôi, và cả Mina nữa, tôi vẫn không hiểu, sao tôi phải tìm em ấy ngay cả khi em đang ở cạnh tôi.

Tôi đứng trước một căn phòng hoàn toàn xa lạ, sang trọng và với những món đồ hiện đại hơn rất nhiều so với suy nghĩ của một đứa nhóc 20 năm trước về điện thoại, tv, loa, thiết bị vi tính. Tôi muốn thốt lên thật tuyệt, con muốn thử hết tất cả chúng nhưng đó là điều một đứa nhóc 28 tuổi không nên làm thế. Tôi chỉ có thể mở miệng mình nói. "Cảm ơn mẹ" vì tất cả và cũng vì không gì cả.

"Con muốn gặp em gái mình không ?"

Tôi có em, nhưng tôi không thể bế nó hay chơi đùa cùng. Vì thật ra nó còn lớn tuổi hơn tôi, ý tôi là nhận thức. Mặc dù đã xác định vài điều ở độ tuổi thật nhưng tôi vẫn chưa bao giờ là một đứa trẻ 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27 tuổi cả. Tôi vẫn là tôi thôi.

Tôi lắc đầu, hơn ba lần. Tôi vô thức làm như vậy và nghĩ lại thì không nên làm như thế. Với cả bộ tóc dài làm tóc đánh vào mặt tôi, đau. Tôi ước gì mình có thể trưởng thành hơn.

"Lại đây nào, con bé rất muốn gặp con đấy Jungyeon." Mẹ ôm tôi, tôi cao hơn bà ấy dù cho bà có mang đôi giày cao gót 10cm đi nữa. Hy vọng bố sẽ vẫn làm tôi khóc vì sợ độ cao khi ở trên vai ông ấy. "Con bé chưa từng nhìn thấy con, nhưng nó đã gửi rất nhiều thư, chúng được đặt trên bàn. Con có thể đọc chúng một mình."

Tôi gật đầu, và rời khỏi vòng tay bà ấy một cách khó khăn bởi bà ấy ôm chặc tôi và dù bà nói sẽ để tôi một mình nhưng hành động thì ngược lại. Bà ấy muốn ở cạnh tôi nhiều hơn.

Mũi tôi bỗng chốc cay xé lên rồi tôi khóc, ướt đẫm áo bà ấy. Mẹ không nói gì và vỗ lưng tôi, người tôi nóng rực, bà ấy thật ấm áp. Điều này đã khiến những cảm xúc lạnh lùng trước khi tan biến. Bà ấy vẫn luôn yêu tôi.

Lưng tôi ướt át, mẹ đã khóc. Tôi bắt chước vỗ lưng bà. Mẹ cười và tôi cũng cười.

"Mẹ yêu con"

"Con cũng yêu mẹ"

Tôi hôn lên má bà ấy, dù rất muốn nhưng chúng tôi không thể như ngày trước. Mẹ ôm tôi vào lòng và bế tôi lên, tôi hôn trán, má, và đôi khi là mũi bà ấy và dụi đầu mình vào cổ bà ấy để cù lét. Nhưng tôi và bà ấy điều không thể vì tôi đã trưởng thành mà không hề hay biết.

Tôi đóng cửa phòng, đi vòng quanh và chạm vào mọi thứ xung quanh cuối cùng dừng lại trước gương. Đây là tôi. Thật kì dị nhưng đó chỉ là phần nhỏ cảm xúc khi tôi cởi hết mọi thứ trên người mình.

Tôi trợn mắt, cái quái gì vậy ? Những thứ này từ đâu mà có. Đây không phải là tôi. Trông thật giống một thứ gì đó tôi không nên nhìn thấy. Nếu Mina nhìn thấy, em ấy sẽ sợ tôi chết khiếp mất.

Tôi nhanh chóng mặc quần áo. Tôi không muốn nhìn thấy chúng thêm lần nào nữa.

Tôi tiến dần lại bàn, có rất nhiều sách trên kệ sách gần bàn. Bố vẫn luôn hiểu rõ tôi thích những gì dù ông không hề ở cạnh tôi.

Vẫn còn nhiều điều mơ hồ về mọi chuyện nhưng lúc này tôi ổn trừ việc Mina sắp cưới một ai đó mà tôi không thích cái tên đó chút nào.

Có rất nhiều phong thư được sắp xếp theo từng năm gửi đến. Những phong thư có số năm nhỏ thì đã ố vàng và bị rách vài chỗ, ở góc bo thì bị thủng hoặc là mất cả một phần nhưng may mắn bên trong không tổn hại gì nhiều.

"Chào chị, em là Kyung-wan, em 5 tuổi, hôm nay mẹ đã kể cho em nghe về chị Jungyeon. Nên em. Đã vẽ thứ này cho chị. Em mong chị Jungyeon sẽ thích món quà của em."

Bức thư đầu tiên cho tôi biết được Kyung-wan là một đứa nhóc vô cùng đáng yêu với chữ viết nghệch ngoạc và câu từ lủng củng. Tôi ước mình lúc đó được chơi đùa cùng nó. Nhưng tên nó thật giống tên của con trai dù nó là một bé gái.

Phía sau bức thư tôi tìm thấy một mảnh giấy đã được gấp lại thật nhỏ nhắn. Một bức tranh chì màu đơn điệu nhưng nó khiến tôi hạnh phúc. Tôi phải gặp Kyung-wan ngay, tôi muốn chơi với nó. Một đứa nhóc đáng yêu.

Tuy nhiên bức thư cuối cùng cách đây một năm, nó 17 tuổi, phải nói là tôi mất hứng cực kì khi đọc bức thư này. Nó chỉ nhắn một dòng ngắn "Tôi không thích là con một đâu, làm ơn tỉnh dậy đi đồ khốn Yoo Jungyeon." Nó làm tôi đơ người luôn. Và kèm một bức ảnh của nó, khá giống tôi trong gương nhưng tóc để dài và buột cao hơn trong bộ vest giống như của bố.

Sao lại không muốn trở thành con một chứ ? Nó đã được bố mẹ bên cạnh suốt 20 năm mà tôi dù mơ cũng không thể sao.

Tôi lại mở ngẫu nhiên một phong thư khác ra xem. Lần này tôi đứng hình thật sự. Tôi có một hôn thê sao ? Cái gì ? Khoan đã.

"Nè cái đồ may mắn, tôi không biết vì sao nhưng con gái của chủ tịch Park đã đồng ý hôn ước với chị khi mà chị tỉnh lại. Cho nên hãy tỉnh dậy đi. Em thích cô ấy. Biết đâu khi chị tỉnh dậy, em sẽ quên được cô Park thì tốt nhỉ."

Không ! Tôi không muốn điều này !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro