Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A a...thích...a! Rất thích...thích cha nhất... Tiểu Mân thích cha thao...a a...bị cha thao xuyên!!!"

"Hừ ~" Lâm Thắng Hoa nhìn bộ dạng dâʍ đãиɠ của cô rồi đột nhiên lấy điện thoại trong túi ra, bấm vài cái, một bản nhạc êm ái vang lên, cô gái còn đang tràn đầy da^ʍ mỹ lập tức bừng tỉnh. (bản nhạc giúp Du Tiểu Mân thoát khỏi thôi miên)

Du Tiểu Mân nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng cảm thấy khó tin và bối rối, cô vùng vẫy muốn rút lui nhưng bị cánh tay của người đàn ông cưỡng ép nắm lấy, đành thụ động tiếp nhận thứ khổng lồ đang không ngừng tiến vào trong cơ thể mình.

"A,đồ khốn! A a...đừng...a! Lâm Thắng Hoa! Đồ khốn a a a...đừng a! Lâm Thắng Hoa! Đồ khốn a a a a! Lâm Thắng Hoa a a a!"

"Sao vậy con gái, sao con lại nói chuyện với cha như vậy? Vừa rồi không phải con thích cha thao con sao? Hửm?" Lâm Thắng Hoa thắt chặt eo, nhìn khuôn mặt kiêu ngạo quen thuộc suy sụp, kɧoáı ©ảʍ gấp bội trong lòng khiến côn ŧᏂịŧ lại lớn thêm một vòng.

"A! Cút ra! a a! Cút ra ngoài! A! Đừng....đừng thao tôi...a a a!"

Khuôn mặt của bạn trai hiện lên trong tâm trí cô nhanh chóng bị cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt cuốn trôi, điều khiến Du Tiểu Mân tuyệt vọng là cô bị cưỡиɠ ɧϊếp nhưng lại đạt cao trào trong hoàn cảnh như vậy.

Sự tuyệt vọng này liền tan biến khi cao trào đến, chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến cô không ngừng run rẩy.

Đầu óc trống rỗng, Du Tiểu Mân không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác, cô đảo mắt, côn ŧᏂịŧ bên trong lại động đậy, kɧoáı ©ảʍ còn mãnh liệt hơn trước khiến cô hoàn toàn quên mất mình là ai, bị ai thao, thao ở đâu.

Tiểu huyệt cô cũng hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ trong người vì sung sướиɠ.

Nhưng lúc này, người đàn ông đang lăn lộn trên người cô bỗng lên tiếng: "Tiểu Mân thích côn ŧᏂịŧ của cha hơn, hay là của bạn trai hơn?"

"A...không...tôi không muốn...buông tôi ra! A!" Du Tiểu Mân vặn vẹo thân thể phản kháng, nhưng côn ŧᏂịŧ trong cơ thể cô lại dùng sức đẩy mạnh, lời cự tuyệt biến thành tiếng rêи ɾỉ, cô gái tuyệt vọng chỉ có thể rêи ɾỉ, "Thích bạn trai của tôi hơn!"

Những lời này không làm Lâm Thắng Hoa tức giận, hắn cười đầy ẩn ý rồi bình tĩnh tắt nhạc, sau đó lại hỏi cô gái lúc này có vẻ mặt dịu đi: "Tiểu Mân thích của cha hơn hay của bạn trai hơn?"

"Ưm! Cha...côn ŧᏂịŧ của cha...thao Tiểu Mân thoải mái quá...ưʍ...Tiểu Mân thích côn ŧᏂịŧ của cha...a a...con với bạn trai không có quan hệ thân mật như vậy..."

"Tiểu Mân giỏi quá," người đàn ông vòng tay qua lưng cô gái và bế cô khỏi ghế, hắn cắn bộ ngực của cô gái qua lớp quần áo và nói mơ hồ, "Mẹ sắp về rồi, cha đưa Tiểu Mân về nhà nhé?"

"A...sâu quá....cha thao sâu quá..."

Khí nóng từ người đàn ông khiến Du Tiểu Mân run lên, cô không thể không ôm đầu Lâm Thắng Hoa, hai chân cô quấn quanh eo của người đàn ông, cô ngoan ngoãn dùng tiểu huyệt hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ, để người đàn ông vừa thao vừa bế cô về nhà.

"Tiểu Mân, ngoan, đừng kêu to như vậy, nếu như hấp dẫn người khác đến thì cha không thể thao Tiểu Mân nữa."

Chiếc váy che đi cảnh hai người chồng lên nhau, cơ thể của cô gái chặn mọi động tác của người đàn ông, như thể đó chỉ là một người cha ôm cô con gái mệt mỏi của mình.

Chỉ khi lắng nghe kỹ, mới có thể nghe thấy tiếng cô gái dâʍ đãиɠ rên lên.

Cả hai đi lên tầng năm, Du Tiểu Mân đã bị thao tới cao trào vài lần, may là quần màu đen nên không thể biết bị thấm nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro