Chương 20: Rời nhà trốn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit + beta: Linh Lan đau khổ

"Bởi vì cảm thấy em thật sự rất đáng yêu."
___________________❤️_________________

Hạ Chiêu Ngọc đưa Trì Nguyện đã ngủ say từ thư phòng về phòng ngủ, liếc qua bức tranh lớn đang đặt lên giá vẽ.

Trên tranh lại là hình ảnh hắn đang mặc quần áo. Nhưng Hạ Chiêu Ngọc lại ngạc nhiên: “Hóa ra là vì thế nên phải cởi ra.”

Nhìn kỹ thì bộ quần áo này có chút quen mắt, là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Trì Nguyện vẫn còn nhớ rõ.

Đã vẽ hắn anh tuấn tiêu sái rồi, xung quanh còn lập lòe hào quang vạn trượng, như chỉ kém viết thẳng “Anh là tia sáng chiếu rọi sinh mệnh em” lên giấy.

Hạ Chiêu Ngọc bị cảm động, thế là Trì Nguyện vốn có thể ngủ một giấc đến hừng đông lại bị hắn hung hăng yêu thương một phen.

Trì Nguyện không hiểu gì, nắm chặt mép giường, ngón chân co lại, “Lại nữa à… Không được… Ngày mai còn phải đi làm…”

“Em nói muốn trong mơ mà.” Hạ Chiêu Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh, Trì Nguyện tự giác ngẩng đầu, còn cãi bướng, “Nói bừa… em không có nghĩ thế…”

Hạ Chiêu Ngọc cười, “Vậy em kêu nhỏ thôi.”

“……”

Ngày hôm sau, ông chủ quan tâm hỏi ghế dựa trong văn phòng có thoải mái không, Trì Nguyện đã quật cường trả lời, đứng mới có linh cảm.

Ông chủ hiểu rồi, ồ một tiếng, “Tình yêu thoải mái thế nhỉ? Xem cậu mấy hôm trước như chết đi sống lại, hôm nay đã vui tươi hớn hở rồi.”

“Rõ ràng đến vậy sao?” Trì Nguyện vui vẻ sờ mặt, khiêm tốn nói, “Thế cũng tốt.”

“Ngày hôm qua xin nghỉ làm cả một ngày à?”

Ông chủ thốt ra một câu kinh người, Trì Nguyện nhảy dựng lên giải thích. “Trời đất chứng giám! Tôi bị sốt thật mà!”

Hể……” Ông chủ nhăn mày lại, “Làm đến sốt cơ à?”

“Tôi …” Trì Nguyện thấy nhục quá đi mất, ra sức muốn vớt lại mặt mũi, “Sao có thể, tôi là 1 mà!”

“Thế hả,” Ông chủ cười như không cười nói, “Tôi còn tưởng là cậu có bạn gái chứ.”

“……” Trong lòng Trì Nguyện giơ ngón giữa lên, biến đi, rõ ràng cái gì anh cũng biết rồi.

Ông chủ này của Trì Nguyện vừa thấy là biết người làm nghệ thuật, bản thân anh đã là một tác phẩm nghệ thuật rồi.

Mới đầu Trì Nguyện tưởng rằng anh ta phấn đấu nỗ lực như thế là vì ước mơ, về sau mới biết, phòng làm việc mà bị đóng thì chỉ có thể quay về nhà kế thừa gia nghiệp.

Là đại thiếu gia khó hầu hạ, thường xuyên bực bội vì yêu cầu của khách hàng. Một giây trước còn đang trêu ghẹo Trì Nguyện, gây tiếp theo đã nhảy dựng lên từ trên ghế, “Không làm! Dm bố mày là nhà thiết kế chứ không phải thị trường bán sỉ!”

Trì Nguyện thuần thục đau khổ khuyên bảo, “Ông chủ anh không được từ bỏ ước mơ! Anh cam tâm bỏ rơi xưởng nhỏ này của chúng ta, phải xám xịt quay về kế thừa gia sản hàng tỷ sao!”

Ông chủ bình tĩnh lại, vỗ vỗ đầu anh, “Nguyện nhi đúng là dịu dàng, nếu có thể cưới về nhà thì tốt quá.”

Hạ Chiêu Ngọc đúng ở cửa: ???

Ông chủ phát hiện ra hắn trước, trước mắt sáng ngời, vui vẻ huýt sáo một tiếng, “Tiên sinh ghé vào nhìn xem sao, đảm bảo ngài sẽ hài lòng.”

Hạ Chiêu Ngọc lễ phép gật đầu, nhìn về phía Trì Nguyện, “Không dám làm phiền, tôi đến tìm em ấy.”

“Ố ~ Vợ xinh đẹp của Nguyện nhi hả? Oge, cậu tan tầm được gòi.”

Trì Nguyện vẫn chưa thích ứng được: Tôi là 1 á? Đúng đúng đúng, không thể nói được.

Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ông chủ đã giới thiệu gần hết của riêng cho Hạ Chiêu Ngọc, “Tôi đang có một triển lãm rất cần người mẫu, thấy khí chất của tiên sinh vô cùng phù hợp, không biết ngài có hứng thú hay không…”

Trì Nguyện lao ra ngăn trở giữa hai người họ, “Triển lãm khỏa thân kia của anh tìm người khác đi, vợ tôi không làm đâu.”

Đoạn lại ôm cánh tay Hạ Chiêu Ngọc, vui vẻ dựa vào người hắn, “Sao anh lại rảnh tới tìm em thế?”

“Hôm nay không bận, thuận tiện đến xem chỗ em làm việc.” Hạ Chiêu Ngọc ngừng lại, uyển chuyển nói, “Ông chủ của em đúng là… phóng khoáng.”

“Ông chủ của em ấy à, cá tính tiêu sái, tác phẩm cũng tự do.”

Hạ Chiêu Ngọc tán đồng gật đầu, “Thế tác phẩm nào lại yêu cầu người mẫu không mặc quần áo?”

Choker, còng tay, trứng, xích eo, xích chân…… Còn có các loại vòng tay chuỗi hạt.

Ông chủ nghe nói anh có đối tượng, còn nói chờ triển lãm kết thúc sẽ đưa anh cầm về nhà chơi.

“Thì mấy đồ đó cũng tương đối nhiều, khả năng là yêu cầu cũng, ầy, triển lãm thuần túy thôi.”

Hay cho một cái triển lãm thuần túy. Trì Nguyện hôm qua đòi hắn vẽ tranh trần trụi, có phải là cũng chịu dẫn dắt của ông chủ này không.

Nhưng Hạ Chiêu Ngọc không tiếp tục hỏi, kể cả thứ Trì Nguyện cho rằng hắn nên hỏi thì Hạ Chiêu Ngọc cũng không hề.

Vậy là chấp nhận bị anh gọi là vợ hả? Hay là không nghe thấy? Hay là không vui?

Trì Nguyện lười nghĩ, trực tiếp lấy hết hơi trong người hô to một tiếng: “Vợ!”

Vậy mà Hạ Chiêu Ngọc lại cười. Trì Nguyện càng thêm mê hoặc, “Anh cười gì đó?”

“Không có gì.”

Trì Nguyện lại giận dỗi kêu vài lần nữa, “Anh không nói cho em biết là anh cười cái gì, lần sau em tới công ty cũng sẽ gọi anh như thế.”

“Ừm. Nếu em vui vẻ.” Hạ Chiêu Ngọc xoa xoa đầu anh, trong mắt hắn, Trì Nguyện ra vẻ ngang ngạnh không khác gì mèo con làm nũng cả.

“Bởi vì cảm thấy em thật sự rất đáng yêu.”

Trì Nguyện chớp chớp mắt, yêu đương thật tuyệt vời làm sao. Ở trong ấn tượng của anh, Hạ Chiêu Ngọc chưa khen anh đến thế bao giờ. Thế mà giờ lại nói anh đáng yêu, Trì Nguyện lập tức quyết định phải trở thành người đáng yêu nhất thế giới.

Dùng bữa bên ngoài xong, Trì Nguyện vừa về nhà đã chui vào thư phòng, không đếm xỉa đến Hạ Chiêu Ngọc.

Hạ Chiêu Ngọc có chút khổ sở, “Không phải em tan tầm rồi à?”

“Tan tầm rồi, nhưng ông chủ bảo em làm luôn để ngày mai giao cho anh ta luôn.”

Hạ tổng bị vắng vẻ hai giờ rồi: “Anh đi mua bao thuốc.”

Trì Nguyện lại không nghe thấy. Hạ Chiêu Ngọc hùng hổ đi ra ngoài.

Trì Nguyện lại bận đến cả tiếng sau, đấm đấm bả vai, muốn ôm ôm vợ xinh đẹp đi ngủ.

Ố, Hạ Chiêu Ngọc đâu, sao không thấy Hạ Chiêu Ngọc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro