Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So với mấy trường trung học và cao trung, thì chương trình học ở đại học thoải mái hơn rất nhiều. Dù sao cũng không có nhiều môn rườm rà chen lấn vào nhau, phần lớn thời gian còn lại sinh viên có thể tự mình phân bố.

Chẳng qua trong khoảng thời gian này, vẫn có một phần nhỏ hoạt động của trường. Ví dụ, các cuộc thi tưởng chừng như không bao giờ kết thúc, hoặc các bài giảng buộc mọi người phải đăng ký để tham dự.

Mặc kệ là hai loại tham gia nào, Tô Cẩn Thần đều rất ghét. Cái trước cậu có thể cự tuyệt, nhưng cái sau cậu cũng không còn cách nào, chỉ có thể cùng mọi người tham gia.

"Sao mới khai giảng được ba ngày mà đã có tọa đàm rồi, chả nhẽ mấy ngày nay mấy giảng viên kia không có nghỉ ngơi sao?" Trong bữa trưa, Tô Cẩn Thần dùng đũa chọc chọc miếng thịt gà, cậu bĩu môi cau mày lại.

Chu Miểu ngồi đối diện cậu, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng cậu, liền vội vàng cúi đầu xuống. Tai có chút đỏ lên, cậu ta tự nhủ với bản thân mình rằng cảnh tượng vừa rồi không có đáng yêu như vậy. Sau đó ho nhẹ một tiếng đáp: "Tôi nghe nói người đến chiều nay là một doanh nhân có tiếng, không phải các giảng viên, học giả đâu. Hơn nữa, buổi chiều cậu cũng đâu có tiết, gấp gáp như vậy là muốn về nhà cùng chồng ôm ấp tình cảm sao? "

Dĩ nhiên là không.

Thẩm Ly không thể tan tầm, hắn cũng chưa bao giờ về nhà sớm.

Tô Cẩn Thần trong lòng nói vậy, nhưng trên mặt lại lắc đầu nói: "Tôi chỉ thấy nghe bọn họ nói nhảm cũng đâu có hiểu, thà về nhà ngủ một giấc còn hơn.

Chu Miểu nhất thời nở nụ cười: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Tô Cẩn Thần thở dài nói: "Nhưng lãnh đạo nhà trường lại không nghĩ như vậy đâu."

Cho nên vào đúng giờ buổi chiều, Tô Cẩn Thần mang vẻ mặt không tình nguyện xuất hiện cùng Chu Miểu ở giảng đường lớn nhất trường họ. Vào lúc 1 rưỡi, một người đàn ông theo cửa hông bước lên bục giảng. Động tác ngáp của Tô Cẩn Thần cứng người lại. Sau đó, cậu quay sang Chu Miểu hỏi: "Tại sao lại là anh ta?"

Chu Miểu khó hiểu: "Cậu biết Ninh Trì Sương à?"

Người đàn ông trên bục giảng có mái tóc dài đến thắt lưng, diện mạo lại mị hoặc và quyến rũ. Đây không phải Ninh Trì Sương, còn có thể là ai?

Trong đầu xuất hiện những nhận xét ba mặt một lời về anh ta trong ngày yến tiệc hôm ấy, khiến cậu có chút đau đầu. Tô Cẩn Thần lười trả lời câu hỏi của Chu Miểu, lắc đầu nằm xuống bàn: "Tôi ngủ một lát, bao giờ xong nhớ gọi tôi dậy."

Chu Miểu gật đầu.

Lúc đầu, tọa đàm kiểu này vào cửa đánh thẻ vân tay là được, sau khi bạn vào, sẽ không ai quan tâm đến việc bạn làm gì. Hành vi của Tô Cẩn Thần là chuyện bình thường của họ, và Chu Miểu cũng không có cảm thấy có gì là không đúng.

Tọa đàm kéo dài hai tiếng đồng hồ nhanh chóng kết thúc, bởi vì vị trí hai người chọn là giữa hàng sau, Chu Miểu không định gọi Tô Cẩn Thần dậy, nghĩ đợi mọi người xung quanh đi gần hết mới gọi.

Kết quả không nghĩ tới những người kia đi rồi, thì Ninh Trì Sương đi thẳng về phía họ. Chu Miểu nhanh chóng đánh thức Tô Cẩn Thần, cậu nhìn lên bắt gặp khuôn mặt quyến rũ của Ninh Trì Sương. Cau mày nói: "Ninh tổng, anh có chuyện gì vậy?"

Ninh Trì Sương chỉ cười nhìn cậu: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện chứ?"

Tô Cẩn Thần thực ra không muốn nói chuyện với anh ta một chút nào. Nhưng cậu lo lắng anh ta sẽ nói ra điều gì đó kinh thiên động địa trước mặt Chu Miểu, rốt cuộc cậu khẽ cắn môi gật đầu đồng ý với anh ta.

Hai người họ không đi đến nơi xa xôi hẻo lánh nào, ngay sân thể dục vừa đi vừa nói . Mà dù sao cũng là AO thụ thụ bất thân, để đảm bảo an toàn cho Tô Cẩn Thần, Chu Miểu ngồi trên băng ghế dự bị ở sân chơi. Cậu ta không thể nghe thấy họ đang nói gì ở bên kia, nhưng có thể thấy rõ nhất cử nhất động của hai người, nếu có điều gì bất ngờ xảy ra, cậu cũng có thể lao đến giúp đỡ.

Tô Cẩn Thần lặng lẽ đi cùng Ninh Trì Sương nửa vòng, chung quanh không có ai, liền hỏi: "Ninh tổng, chúng ta đi dạo xa như vậy, bây giờ anh muốn nói gì với tôi?"

Ninh Trì Sương mỉm cười, vào thẳng chủ đề: "Bạch Phong sẽ trở lại vào ngày 5 tháng sau, còn một tháng nữa, Tô thiếu gia anh không muốn nói gì sao? "

Tô Cẩn Thần trong lòng tự nhủ tin tức của Thẩm Ly còn nhanh hơn cả anh. Cậu đã được thông báo về chuyện này từ vài ngày trước, vì vậy cậu cũng không ngạc nhiên gì khi nghe anh ta nói.

Nở nụ cười nhạt, Tô Cẩn Thần nói: "Tôi vẫn nói như vậy. Tôi không biết Bạch Phong là ai, nên hắn có quay trở về hay không thì đối với tôi cũng không quan trọng."

"Sau khi cậu ta quay lại, anh sẽ biết người này cùng mình có mối quan hệ lớn như thế nào. Tôi theo dõi cậu ta mấy năm nay, sau đó tôi phát hiện ra Thẩm Ly chưa từng đoạn tuyệt liên hệ với cậu ta. Bất kể là trước khi kết hôn và sau khi kết hôn. "Ninh Trì Sương nói, lấy danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho Tô Cẩn Thần. Anh ta nói: "Đây là thông tin liên lạc của tôi, anh có thể giữ nó. Nếu như ngày nào anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến anh, tôi bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh anh liên hệ với tôi."

Tô Cẩn Thần khẽ cau mày, không cầm danh thiếp lên. Cậu nói: "Anh muốn làm gì?"

"Không làm gì hết." Ninh Trì Sương vẫn tiếu dung như vậy, nhưng Tô Cẩn Thần lần đầu tiên cảm thấy ánh mắt của anh ta thâm thúy đến thế. Dừng lại một lát, hắn mới hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Bạch Phong sẽ dạy ở trường của anh sau khi trở về Trung Quốc. Đến lúc đó, anh có thể là người dễ dàng tiếp xúc với cậu ta nhất.. Tôi tới tìm anh cũng không phải là muốn hại Thẩm Ly, tôi chỉ muốn đoạt về thứ thuộc về tôi, nếu như anh cũng muốn giữ lại đồ của mình , tôi cho là chúng ta có thể hợp tác."

Sau khi nói xong, anh ta cường ngạnh đưa danh thiếp cho Tô Cẩn thần, Ninh Trì Sương liếc cậu một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi.

Tô Cẩn Thần nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta thật lâu, mới một đường chạy chậm về bên cạnh Chu Miểu.

Chu Miểu hỏi cậu: "Ninh Trì Sương nói gì với cậu vậy? Tôi luôn thấy người này rất kỳ quái, cậu thế nào lại biết hắn?

"Lần trước cùng Thẩm Ly tham gia yến tiệc nên biết nhau thôi, mặc dù tôi cảm thấy tôi với anh ta cũng không quen nhau cho lắm." Tô Cẩn Thần mơ hồ nói, sau đó đưa cho đối phương xem danh thiếp trên tay, rồi nói: "Anh ta tới tìm tôi, chắc là muốn tôi giúp anh ta theo đuổi giáo viên mới tới trường chúng ta."

Chu Miểu nhíu mày: "Giáo viên mới sao?"

"Đúng vậy a." Tô Cẩn Thần gật đầu: "Nhưng mà tôi cũng không có ý định đồng ý, anh ta muốn theo đuổi thì liền tự mình theo đuổi đi, không liên quan gì đến tôi."

Nói xong, vừa lúc đi ngang qua thùng rác, Tô Cẩn Thần không chút do dự liền vứt danh thiếp đang cầm trong tay.

Dù sao Bạch Phong có phải là đồ của Ninh Trì Sương hay không, chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu. Thế nhưng Thẩm Ly từ trước tới giờ không bao giờ là của cậu, Tô Cẩn Thần tự mình biết rõ.

Chu Miểu nhìn thấy bộ dáng này của cậu, có chút bất đắc dĩ cười cười, ngược lại cũng không nói cái gì. Suy cho cùng, Tô Cẩn Thần không định đi con đường kinh doanh từ khi còn trẻ, nên không cần thiết phải mở rộng quan hệ. Một thiên tài như Ninh Trì Sương mà bao người khác háo hức đổ xô muốn đến gặp dù chỉ là tình cờ cũng khiến người ta có thể bỏ cuộc, cũng chỉ cậu có thể từ bỏ tùy ý như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro