Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau mùa thu thời tiết thay đổi rất lạ. Thường thường hôm trước trời thì nắng, hôm sau lại mưa to dầm dề. Mà kiểu mưa như này đến rất đột nhiên, hiếm khi được dự báo thời tiết .

Hôm đó Tô Cẩn Thần vừa mới đến trường học, còn chưa kịp vang tiếng chuông vào lớp thì ngoài cửa sổ đã đổ cơn mưa như trút nước. Vài phút sau, Chu Miểu từ bên ngoài đi vào, thân trên đã bị mưa ướt một mảng lớn.

Tô Cẩn Thần nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ nói: "Cậu không mang dù à?"

"Đương nhiên là không mang rồi, dự báo thời tiết hôm nay nói là sẽ mưa đâu." Chu Miêu vẻ mặt đau khổ nói: "Hơn nữa, hôm nay chỉ có một tiết học, tôi nghĩ tan học thì về luôn , ai mà ngờ trời sẽ mưa đâu."

Hắn nói, không ngừng lắc đầu thở dài. Lại quay đầu nhìn Tô Cẩn thần một chút, tiếp tục hỏi: "Còn cậu? Cậu mang dù sao?"

Tô Cẩn Thần cười khổ: " Thì tôi cũng nghĩ giống cậu thôi."

Chu Miểu thở dài: " Được rồi, vậy thì kỳ vọng ông trời mở mắt, để mưa tạnh trước khi chúng ta tan học đi."

Tô Cẩn Thần nhẹ gật đầu, tiếu dung lại càng phát khổ.

Thân thể của cậu từ trước đến nay chưa bao giờ khỏe, nếu tan học mà trời vẫn mưa, cậu mà còn cố đi đến trạm xe buýt nữa thì rất dễ bị cảm lạnh. Nếu như đợi đến lúc mưa tạnh, cậu nghĩ hôm nay sẽ có một tiết học, buổi sáng thuốc ức chế cũng không mang theo nhiều. Mà thuốc chỉ có tác dụng ngắn, hết thảy cũng chỉ có thể gánh được mấy giờ. Nếu hết thuốc mà không có Alpha ở bên cạnh thì tốt, nhưng nếu có, chỉ cần kích thích cậu một chút thôi, cậu nói không chừng sẽ không có cách nào có thể khống chế được pheromone của mình.

Tô Cẩn Thần rất rõ ràng điều đó, mà cậu lại biết rõ hơn, nếu như cậu không thể quay về nhà, Chu Miểu là Alpha cũng tuyệt đối không trở về một mình .

Chuyện nào cũng khó khăn.

Tô Cẩn Thần nhíu mày.

Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đang mưa, thật lòng hy vọng mưa sẽ tạnh trước khi bọn họ ra khỏi lớp giống như Chu Miểu nói.

Nhưng mà trời không toại lòng người, khi tan học, cơn mưa ngoài cửa sổ càng nặng hạt hơn. Chu Miểu liếc nhìn xung quanh, sau đó hỏi Tô Cẩn Thần: "Muốn tôi gọi điện thoại cho chồng cậu, để hắn tới đón cậu một chút không?"

Tô Cẩn Thần lắc đầu: " Chỗ làm của anh ấy khá xa, huống hồ anh ấy cũng phải làm việc nữa, để anh đi một chuyến thì rất phiền toái."

Tô Cẩn Thần biết rõ, đây chỉ là sự dịu dàng không thành lời của Chu Miểu. Là vì chiếu cố cậu, nên mới gọi điện thoại.

Dù sao gia hỏa này thể trạng rất tốt, thậm chí có đôi khi sẽ còn đi bơi vào mùa đông. Vả lại buổi sáng hắn từ xe buýt đội mưa tới cũng không sao, như thế nào lại quan tâm mưa hay không mưa cơ chứ?

Ở trong lòng yên lặng nhớ kỹ phần ý tốt này, Tô Cẩn Thần cũng không nói gì thêm nữa. Thế nhưng không nghĩ tới, bọn họ đợi hơn nửa giờ, thay vì đợi tài xế đến đón, họ lại nhận được một cuộc điện thoại từ tài xế ——

" Thiếu gia, e rằng ngài phải tự mình đón xe trở về." Giọng nói của tài xế bất đắc dĩ, ông nói: " Vừa nãy trên đường quá trơn, xảy ra tai nạn xe ô tô liên hoàn. Hơn chục chiếc xe tông nhau, giờ tắc hết cả đường, trước sau đều có xe, 20 phút rồi vẫn chưa nhúc nhích được."

Chu Miểu khóe miệng hơi giật giật, vừa trả lời liền kêu ông chú ý an toàn, liền cúp điện thoại.

Cả hắn cùng nhà Tô Cẩn Thần đều ở khu biệt thự Vân Thành bên trong, và đây là con đường duy nhất để đến đó. Hiện tại tài xế Chu gia đang bị kẹt ở trên đường, cho dù Tô Cẩn Thần cho mình nhà gọi điện về nhà cho người về đón, thì chắc chắn kết quả vẫn như vậy.

"Vậy thì làm sao bây giờ? Đi taxi hay là đợi trời tạnh mưa?" Chu Miểu nói: "Xe không được phép vào trường. Nếu là taxi thì không ai đưa ô cho chúng ta. Từ lầu dạy học tới cửa đoạn đường này, chúng ta coi như đi tắm mưa đi."

Nói thật, đoạn này đường cũng không lâu lắm. Khoảng cách hơn hai trăm mét, tốc độ nhanh hơn có thể hoàn thành trong vòng chưa đầy một phút.

Tuy nhiên, cân nhắc vấn đề thể chất của bản thân, Tô Cẩn thần ngẫm lại vẫn nói: "Chờ một chút đi, nói không chừng mưa một hồi thì trời sẽ tạnh thôi."

"Thử gọi cho chồng cậu xem, hắn không tới cũng được, để bọn tài xế công ti hắn tới cũng được a." Chu Miểu nói: "Bọn họ không nhất thiết phải đi đường này, chỉ cần đi một đoạn đường, ít nhất bọn họ sẽ mang theo ô, cho nên cậu sẽ không bị mắc mưa."

Nói đến nước này, Tô Cẩn Thần không gọi điện thoại cũng có chút không thích hợp. Sau một lúc suy nghĩ nên nói thế nào, cậu lấy điện thoại ra và bấm cuộc gọi mà cậu hầu như chưa bao giờ thực hiện kể từ khi kết hôn.

"Bíp —— Bíp" lúc tiếng đổ chuông vang lên, Tô Cẩn Thần có chút khẩn trương. Đem những câu trong lòng vừa mới nghĩ qua tới tới lui lui mấy lần, sợ mình sẽ quên đi câu nào đấy.

Kết quả cậu nghĩ xong rồi, tiếng chuông cũng kết thúc.

Cậu lại gọi lần nữa, vẫn không có người nghe.

Lúc này Thẩm Ly ở công ty mở hội nghị, người phụ trách chính, hắn làm gương tốt đưa di động tắt tiếng yên lặng. Vì vậy, cho dù Tô Cẩn Thần có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại đi chăng nữa, thì kết cục đều giống nhau tiếng cứng ngắc của thuê bao nói đang bận.

Lần thứ ba gọi cũng như vậy, Chu Miểu đã chọn từ bỏ trước Tô Cẩn Thần. Hắn lắc đầu, có chút xem thường nói: " Chồng cậu không đáng tin cậy mà, lúc cần gọi thì không thấy đâu. Tôi thấy cậu cũng đừng gọi điện cho hắn nữa, tôi gọi xe taxi rồi, chúng ta dầm mưa đi."

"Thẩm Ly có thể là đang bận đi." Tô Cẩn Thần cũng rất xấu hổ, cố gắng nở nụ cười, cậu nói:

"Dù sao cũng là thương nhân, bận rộn là chuyện bình thường."

Chu Miểu lại không đồng ý: "Dù bận đến mấy cũng phải đem vợ mình đặt lên vị trí hàng đầu. Nếu như là tôi, dù là tôi bận việc đến chết, bên ngoài mưa to tầm tã như này, tôi tuyệt đối sẽ không để cho người trong lòng mình gặp mưa."

Thế nhưng là cậu vốn dĩ không phải là người trong lòng của hắn......

Nghĩ đến đây, Tô Cẩn Thần bỗng nhiên thấy trong lòng chua xót hơn.

Nhìn trời một chút, cậu dặn Chu Miểu đừng vội gọi xe. Kết quả là cậu đợi thêm một tiếng đồng hồ, thấy tác dụng của thuốc ức chế sắp hết, cậu đành miễn cưỡng từ bỏ chờ đợi và nhờ Chu Miểu hẹn một chiếc taxi.

Trên đường từ tòa nhà dạy học đến cổng trường, Chu Miểu cởi áo khoác, để Tô Cẩn Thần đội lên. Thế nhưng cái này chung quy là hạt muối bỏ biển, nên ướt vẫn là ướt, không có nổi chút tác dụng nào.

Cũng may trong xe rất ấm áp, trên đường không có kẹt xe. Rất nhanh hai người đến nhà, Tô Cẩn Thần xuống xe về nhà tắm nước nóng, sau đó chui vào chăn bông cầu nguyện không bị cảm lạnh.

Chỉ tiếc có câu nói rất hay, phúc vô song chí họa bất đơn hành. Đến trưa, Tô Cẩn Thần đã cảm thấy đầu mình bắt đầu chìm vào hôn mê khó chịu, ở trong chăn bên trong lại rụt một hồi, cậu sờ trán của mình, nhiệt độ cũng nóng đến độ muốn phỏng tay.

Đây nhất định là bị cảm lạnh rồi.

*phúc vô song chí họa bất đơn hành: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ cuốn "Thuyết uyển. Quyển thứ nhất. Quyền mưu" của tác giả Lưu Hướng, một học giả nổi tiếng thời nhà Hán. Nguyên văn của câu nói này là "Phúc bất trùng chí, họa tất trùng lai" nghĩa là phúc, những điều may mắn thường sẽ không đến một cách liên tiếp còn tai họa thì thường lại nối gót nhau mà đến. (nguồn trithucvn.org.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro