Chương 7: Anh ta là đồ ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Nhất vô thức trả lời: "Không được."
Hoắc Bắc Hành nhìn hắn, kêu một tiếng: "A."
An Nhất cầm quần áo trong tay, hơi bất ngờ liếc nhìn Hoắc Bắc Hành một cái, không ngờ rằng phản ứng của đối phương lại bình tĩnh như vậy.
Thật giống như từ một đầu gấu đen lớn đột nhiên co nhỏ lại thành gấu Teddy.
Đang tưởng rằng hắn cự tuyệt không cho đối phương thấy, đối phương sẽ lấy tính tình hùng hài tử ra cáu kỉnh, sẽ giống như chiến tranh ghế sofa và phục kích bể bơi trước đó, không nghĩ tới lần này vẫn rất hiểu chuyện.
An Nhất tặng anh một ánh mắt khen ngợi.
Đứa nhỏ trưởng thành rồi, hiểu chuyện...
Trong lòng còn chưa nghĩ hết, Hoắc Bắc Hành đã đưa tay kéo lấy quần An Nhất, ra vẻ muốn kéo xuống.
An Nhất: ...
Hiểu mẹ nó.
Hắn biết ngay chuyện này sẽ không đơn giản vậy mà.
Cái nhà này chưa từng có ai từ chối yêu cầu của Hoắc Bắc Hành, dường như mỗi chuyện đều là muốn gì được đấy, đến mức chuyện không được đáp ứng, Hoắc Bắc Hành đều tự mình trực tiếp động thủ, cực kỳ đơn giản thô bạo để đạt được mục đích của mình.
Với lại vẫn chưa có người nào dạy anh, làm sao có thể vui vẻ cả hai bên mà vẫn đạt được mục đích.
Nhưng tương tự đó Hoắc Bắc Hành cũng mất đi một vài thứ, dù sao một số việc là có bỏ có được.
Giống như vui vẻ đạt được mục đích, cũng có phiền não khi mất đi :)
Nhưng cũng may An Nhất mới từ trong hồ bơi ra không bao lâu, hiện tại trên quần toàn là nước, vải vóc dính chặt trên làn da, cũng không dễ kéo.
Thừa dịp Hoắc Bắc Hành còn chưa dùng tới sức lực tựa như gấu đen để kéo, thiên nga nhỏ An Nhất xoay tròn một vòng vọt đến bên cạnh.
Cái quần nhờ vào sự trơn của nước mà trượt từ trong tay anh ra, Có thể thấy Hoắc Bắc Hành đang hơi không vui.
An Nhất giữ gìn khoảng cách an toàn cùng người nào đó, diện tích phòng giữ quần áo không nhỏ, hắn đứng ở một chỗ mà Hoắc Bắc Hành không thể đưa tay với tới, bắt đầu giảng đạo lý cho người ta: "Loại vật này không thể tùy tiện cho người khác thấy, người khác cũng không thể tùy tiện nhìn của anh."
Việc này nhất định phải nói rõ cho Hoắc Bắc Hành, bây giờ tâm trí của đối phương không trưởng thành, nếu ngày nào đó ở bên ngoài bị người khác nhìn thấy lão nhị sẽ không tốt.
Nếu như bị người khác coi là biến thái mà đánh, An Nhất dám khẳng định người đó nhất định sẽ rất thảm.
Nói cho anh ta biết những thứ này 20% là để Hoắc Bắc Hành tự vệ, 80% là bảo vệ người khác.
Dù sao, gấu đen lớn mấy ai đánh thắng được.
Dứt lời, ếch xanh nhỏ cảm thấy chính mình nói hết sức chính xác.
Hoắc Bắc Hành: "Nhưng mà cậu đã xem qua của tôi."
An Nhất: ...
Ha, sơ suất rồi.
An Nhất: "Vừa nãy tôi không phải cố ý."
"A" Hoắc Bắc Hành cất bước đi qua, "Vậy tôi cũng không phải cố ý."
Trí thông minh không nhiều, nhưng đủ để vừa học xong liền áp dụng vào thực tế.
An Nhất kéo lại cánh tay đang đưa qua của Hoắc Bắc Hành, "Vậy cũng không được."
Hoắc Bắc Hành nhíu mày: "Vì sao?"
An Nhất: Vì lòng tự tôn của hắn:)
Nói tới đây thì đổi giọng điệu, kéo người qua, mở miệng hỏi: "Anh muốn nhìn của tôi, có phải là muốn so sánh xem hai chúng ta ai lớn hơn?"
Hoắc Bắc Hành sẽ không nói dối, bị người chọc thủng tâm tư cũng không đỏ mặt, cực kỳ thành thật gật gật đầu.
An Nhất đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ với người bên cạnh: "Như vậy là không tốt, làm người không thể quá ganh đua so sánh."
Hoắc Bắc Hành không hiểu.
An Nhất lời ít mà ý nhiều: "Đã là người tốt thì không nên so tiểu đệ đệ với người khác, nếu không sẽ bị cảnh sát bắt đi đó".
Ai hồi bé mà không sợ bị chú cảnh sát bắt chứ.
An Nhất: Cơ trí. jpg
Không còn nghi ngờ gì nữa chiêu này cũng thành công khuyên được Hoắc Bắc Hành.
Đối phương không tiếp tục hành động kéo quần hắn nữa.
Thấy Hoắc Bắc Hành đã bị dao động, An Nhất nhẹ nhàng thở ra, "Anh mặc quần vào nhanh đi, ra ngoài ăn bánh ngọt thôi."
Nhắc tới bánh ngọt, Hoắc Bắc Hành lập tức quên chuyện lúc trước, vội vội vàng vàng mặc quần vào rồi xuống dưới lầu, thấy người rời khỏi phòng giữ quần áo, lúc này An Nhất mới cảm thấy tự nhiên hơn chút ít, thay đồ xong lại tới phòng tắm sấy khô tóc, lúc này mới xuống lầu.
Bác Chung thấy An Nhất đi xuống, liền tiến lên phía trước nói: "An Nhất thiếu gia, trà chiều đã được đặt trong phòng khách, vừa lúc cậu và thiếu gia có thể vừa xem ti vi vừa ăn cùng nhau, tiện thể bồi đắp tình cảm."
Tương lai hai người còn muốn sớm chiều ở chung hơn hai năm, mà bây giờ đừng nói hai tuần, ngắn ngủi hai ngày, An Nhất và Hoắc Bắc Hành đã cãi nhau hai lần, tần suất cao tới mỗi ngày một lần, cứ tiếp tục như vậy rất khó dắt tay nhau vượt qua cuộc sống hôn nhân.
An Nhất cũng không từ chối, dù sao nếu Hoắc Bắc Hành nhào tới, cậu căn bản không chống đỡ nối sức mạnh của đối phương, hòa thuận sống chung là cần thiết.
Ếch xanh nhỏ ưa chuộng hòa bình.
Lúc An Nhất đi đến phòng khách, Hoắc Bắc Hành đang ăn bánh ngọt xem tivi, bên trên vẫn đang chiếu bộ phim kinh điển đó, vợ yêu ngọt ngào chạy trốn.
Cô trốn anh truy, cô có mọc cánh cũng khó thoát.
Nhìn Hoắc Bắc Hành xem đến mê mẩn, An Nhất ngồi xuống cách đó không xa, dùng ánh mắt không hiểu nhìn tivi.
Rốt cuộc cái phim này có gì đáng xem? Không phải đều là một cốt truyện cũ ríc ư?
Em yêu anh, nhưng anh yêu cô ấy, cuối cùng biến thành một đợt ngược thân ngược tâm, máu chó HE.
Ếch xanh nhỏ rảnh rỗi không gì làm ngồi coi nam nữ chính trong tivi.
Nửa giờ sau, một tập kết thúc.
An Nhất như mới tỉnh dậy từ trong mộng, sau đó có hơi e lệ cúi đầu.
Đừng nói, vẫn rất nhức não.
Nhưng nhớ ra mình đã sắp hai ngày không vẽ xong bản thảo thiết kế, gần đây hắn và mấy đứa bạn hợp tác mở studio, tiến độ không thể trì hoãn, An Nhất ăn bánh ngọt xong liền lên lầu trở về phòng.
Hoắc Bắc Hành thì ngồi ở trên ghế sofa xem tiếp một tập.
Trong TV nam chính đỏ mắt khóc thút thít dưới trận mưa to, rõ ràng bên cạnh có mái hiên tránh mưa, nhưng anh càng muốn đứng trong mưa, xem như không thấy mái hiên đối diện, khàn giọng kiệt lực: "Rốt cuộc em muốn thế nào mới có thể sinh một đứa nhỏ cho anh."
Hoắc Bắc Hành: !
Sinh đứa nhỏ.
Con mắt trừng lớn như chuông đồng.
Nữ chính thông minh hơn nam chính đứng trên lầu, không để nước mưa xối vào vạt áo của mình, "Anh tốt với em, để cho em yêu anh, em mới có thể cam tâm tình nguyện sinh con cho anh."
Nam chính tà mị cười một tiếng: "Vậy em chết chắc rồi, chờ xem, anh nhất định sẽ nuôi em đến béo béo trắng trắng."
Đối tốt với vợ, khiến vợ yêu mình?
Như vậy vợ có thể sinh đứa nhỏ cho mình? !
Hoắc Bắc Hành ngồi thẳng tắp trên ghế salon giống như học sinh tiểu học trên lớp vậy, ghi chép nội dung trên tivi vào trong quyển sổ nhỏ trong lòng.
Một bộ phim Mary Sue máu chó, ở trong mắt Hoắc Bắc Hành mạnh mẽ biến thành phim giáo dục.
Thực sự là một bộ phim hay.
Sáng sớm hôm sau sáu giờ, bên tai An Nhất truyền đến một trận ngứa ngứa, giống như có lông vũ đang phe phẩy ở bên cạnh, bị quấy rầy mộng đẹp, hắn vô thức nhíu mày đưa tay quơ quơ, nhưng mà trận ngứa này vẫn không kết thúc, ngược lại càng tiếp tục.
An Nhất: hơi quá đáng rồi nha.
Hôm qua vừa đánh nhau cùng người khác, vừa vẽ phác họa, An Nhất mệt mỏi đến mức không nâng nổi cả đầu ngón tay, bây giờ cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ngủ.
Khi bị ngứa đến nỗi thực sự không nhịn được nữa, mơ mơ màng màng mở mắt ra liền đối diện với gương mặt tuấn tú của Hoắc Bắc Hành.
Mắt nhìn thời gian, sáu giờ sáng.
An Nhất: :))
Anh tốt nhất là có chuyện gấp muốn nói với tôi.
Hoắc Bắc Hành thấy người tỉnh rồi, đến bên tai người nói: "Vợ, dậy ăn cơm."
An Nhất nghe xong đâm đầu vào trong gối, "Anh đi ăn đi, tôi không ăn."
Nói xong liền nhắm mắt lại, dự định chìm vào giấc ngủ lần nữa.
An Nhất: An tường. jpg
Như vậy sao được, nội dung phim truyền hình hôm qua Hoắc Bắc Hành nhớ rất kỹ, không nuôi vợ đến béo béo trắng trắng, làm sao sinh con được? !
Không ăn sáng, khó mà làm được.
Huống hồ kêu vợ ăn sáng cũng là vì tốt cho vợ, như vậy mới có thể khiến cho đối phương yêu mình.
Sau đó duỗi cánh tay dài ra, một phát bế An Nhất lên.
"Vậy đi thôi, chúng ta cùng đi xuống dưới ăn sáng."
An Nhất: ? ? ?
Chờ chút, hắn mới vừa nói là hắn không ăn mà.
Tiết kiệm lương thực cho nhà cũng không được? ? ?
Nhưng Hoắc Bắc Hành thật giống như không có nghe thấy vậy, cười khiêng người xuống lầu, đặt người lên ghế chỗ bàn ăn.
An Nhất: Anh vui vẻ là được.
Dùng qua bữa sáng xong, vì Hoắc Bắc Hành có tiết học bơi lội, An Nhất có được sự thanh tịnh hiếm thấy.
Dù sao cũng là đi tới bể bơi ở trung tâm thành phố để học, Hoắc Bắc Hành ra ngoài phải mặc áo vào.
Lúc An Nhất đi vào phòng, liền nhìn thấy Hoắc Bắc Hành đi sau bác Chung ra ngoài.
Lúc này đối phương mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, kéo khóa lên tới chỗ cao nhất, lúc cúi đầu thì dùng cổ áo che hết nửa mặt, bờ vai Thái Bình Dương rộng lớn mặc cái gì cũng có thể chống đỡ được cực kỳ có khuôn có dạng, eo hẹp chân dài, sau lưng đeo một chiếc túi thể thao lớn.
Sau khi nhìn thấy An Nhất, liền cười nói: "Vợ, anh đi học bơi đây."
Dùng bốn chữ để hình dung: Chó lớn dũng mãnh.
Ánh mắt An Nhất bất giác di chuyển một vòng trên người Hoắc Bắc Hành, ngoại hình và dáng người của đối phương đúng là được ông trời ưu ái, đặc biệt thích hợp làm người mẫu, là móc áo tiêu chuẩn.
So với mấy người trên tạp chí trước đây hắn nhìn thấy còn tốt hơn rất nhiều, nhưng chủ yếu vẫn là do đối phương là vật thật.
Nhìn thân hình người nào đó, nháy mắt trong đầu An Nhất bắn ra linh cảm.
Lúc đi qua sát vai An Nhất, Hoắc Bắc Hành đột nhiên tới gần, thân ảnh cao lớn cúi xuống, trong nháy mắt như dồn An Nhất vào một chỗ, hai tay của anh cắm trong túi, thân trên cũng nghiêng về phía trước, chóp mũi thiếu chút nữa chạm vào mặt An Nhất.
Nụ cười tỏa sáng như nắng trên mặt Hoắc Bắc Hành vẫn như cũ, tựa như xưa nay chưa từng phiền não về cái gì, không có ưu sầu, vô ưu vô lự.
Cặp mắt hoa đào nhìn An Nhất, mặt mày mang theo vài nét tự tin bẩm sinh, "Tôi đi ra ngoài, cậu có muốn cái gì không?"
"Cái gì tôi cũng có thể mua về cho cậu."
Tiêu sái như vậy, cứ như là hắn muốn mặt trời bên trên, người trước mắt cũng có thể xách về cho hắn vậy.
An Nhất nghe nói như thế nét mặt có một chút ngưng trệ, mặc dù sống hơn hai mươi năm, nhưng lời như vậy vẫn là lần đầu tiên An Nhất được nghe.
Trong núi không được phồn hoa như thành phố lớn, đi ra ngoài liền thấy đường phố sạch sẽ và cửa hàng náo nhiệt, trên núi cái gì cũng không có, muốn đi một chuyến tới quầy bán quà vặt cũng phải đi mấy con đường mới được.
Mỗi ngày An Nhất đều có việc đồng áng phải làm, trong nhà cũng không giàu có, có thời gian rảnh thì bện ít giỏ trúc, đợi đến khi đi chợ thì bán. Muốn cái gì, cũng sẽ không đạt được, cho dù thực sự muốn điều kiện kinh tế cũng không cho phép.
Mỗi lần hắn xuống núi đi chợ, ngoại trừ mua nông cụ cần thiết, hạt giống và mua quần áo cho khuê nữ trong thôn ra, dường như đều là cúi đầu đi đường.
Hắn không dám nhìn, cũng không nên nhìn, nhìn rồi sẽ hâm mộ, nhìn rồi trong lòng sẽ có dục vọng, sau đó ban đêm nằm trong chăn thở dài nuối tiếc, nghĩ đến khó chịu.
Nhưng hắn còn phải sinh hoạt, tiền bán hoa màu phải trả học phí muốn mua lương thực, không có dư thừa tiền để thỏa mãn yêu thích của bản thân hắn.
Từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai hỏi hắn muốn cái gì.
Trong ngọn núi kia, người người đều có dục vọng, giữa người người đều đang đè nén, người đó cũng không ngoại lệ.
Hoắc Bắc Hành là người đầu tiên, đơn giản ra cửa một chuyến, nói muốn mang gì đó về cho hắn .
An Nhất há to miệng, lại không nói nên lời.
Hắn ít kiến thức, mặc dù hắn đã thấy một ít đồ chơi mới mẻ trong thành phố lớn, nhưng đều không thể gọi ra tên, vả lại bây giờ cũng hắn cũng có gì cần thiết để yêu cầu.
Vật dụng để thiết kế quần áo, lúc trước khi Trần Lâm hiểu rõ hắn muốn làm nhà thiết kế, đã mua đủ hết những thứ cần dùng đến cho hắn.
An Nhất không muốn làm trễ giờ của đối phương, chủ yếu cũng không nghĩ ra được mình muốn cái gì, dục vọng bị kiềm nén quá nhiều dần dần đã cũng phai nhạt đi, "Tôi không có muốn gì, anh đi học đi, trên đường chú ý an toàn."
Thấy người ta nói không cần, Hoắc Bắc Hành cũng không tiếp tục truy vấn, hiện giờ suy nghĩ trong lòng anh suy nghĩ cực kỳ đơn giản, đối phương nói không có chính là không có, trực tiếp đi ra ngoài, lên xe tới bể bơi.
Thời gian lên lớp tổng cộng ba tiếng, lúc Hoắc Bắc Hành mang túi thể thao lớn từ trong bể bơi đi ra thì nhìn thấy tài xế chờ ở ven đường đón anh tan học, trong tay tài xế còn dắt theo hai con chó Doberman trong nhà.
Hoắc Bắc Hành có tính lực vô hạn, học bơi ba tiếng cũng không thấy mệt mỏi, bình thường đều là đi bộ trở về, tiện thể dắt chó đi dạo.
Tài xế đưa dây dắt chó giao cho Hoắc Bắc Hành, sau đó lái xe theo sau Hoắc Bắc Hành mấy mét.
Mấy kiến thức thường thức như băng qua đường phải chờ đèn xanh đèn đỏ các thứ, Hoắc gia đều đã mời người về dạy sau khi Hoắc Bắc Hành bị ngốc không lâu, dù sao nếu thật sự ngốc cả đời, cũng không thể để đối phương ngay cả việc sinh hoạt bình thường cũng không thể tự lo liệu.
Cho dù đần độn, cũng phải có khả năng sinh hoạt bình thường mới được.
Hoắc nhị thiếu gia xuân phong đắc ý, cho dù bây giờ bị ngốc cũng không che giấu được sự phóng lưu phóng khoáng trước kia, ngốc nghếch thì cũng phải sống có thể diện, dù sao người chờ coi chuyện cười của Hoắc Bắc Hành cũng không phải ít.
Rất nhanh Hoắc Bắc Hành đã đi qua đường cái, dắt chó Doberman đến chỗ công viên, trong công viên này có không ít trẻ con, đa số đều là học cùng một lớp bơi với Hoắc Bắc Hành, bây giờ đang là lúc tan học có không ít người lớn mang theo con đến bên này chơi.

Mà Hoắc Bắc Hành vừa đi vào công viên đã nhìn thấy ông lão bán bóng bay cách đó không xa.
Mười mấy cái bóng bay buộc lên một sợi dây thừng lơ lửng trong không khí, màu sắc sặc sỡ, hình thành một đám mây bóng bay nhỏ đáng chú ý, trong tay ông lão nắm chặt dây thừng, có không ít bạn nhỏ vây quanh ở bên chân ông cầm tiền muốn mua bóng bay.
Ánh mắt Hoắc Bắc Hành bị bóng bay lắc lư giữa không trung thu hút chặt chẽ, trong mắt viết đầy chữ.
Muốn.
Nếu đã muốn vậy thì nhất định phải đạt được, Hoắc Bắc Hành dắt chó đi qua ngoan ngoãn xếp hàng, thấy có bạn nhỏ sợ hãi chó nhà mình, anh có chút bối rối xốc áo khoác của bộ quần áo thể thao lên, nhét đầu chó vào trong quần áo.
Tầm mắt đột nhiên tối tăm, chó Doberman: Cảm ơn ha.
Thật không dễ dàng gì mới tới lượt anh, chó Doberman mới được thấy lại ánh sáng, Hoắc Bắc Hành nở nụ cười thành thật, "Tôi muốn một con gấu trúc lớn."
Ông lão cũng không thắc mắc vì sao một đại nam nhân như hắn lại đến mua bóng bay làm gì, đưa tay đem bóng bay hình gấu trúc lớn cho hắn.
Hoắc Bắc Hành cầm trong tay, sau đó đột nhiên nhớ tới An Nhất, anh có, vợ cũng phải có. Phải đối tốt với vợ mới được.
Nhưng các bạn nhỏ khác đều là mua một cái rồi đi, anh mua hai có phải có chút tham lam hay không, ông lão có thể không bán hay không a.
Nhìn thấy sắc mặt xoắn xuýt của Hoắc Bắc Hành, ông lão mở miệng, "Tiên sinh, làm sao vậy?"
Hoắc Bắc Hành: "Tôi có thể mua thêm một cái không?"
Ông lão nghe xong cười vài tiếng, "Tất nhiên có thể."
Đây không phải càng nhiều càng tốt ư.
Hoắc Bắc Hành nghe là có thể xong, tâm trạng thoáng chốc liền tốt lên, "Tôi muốn mua thêm một cái cho vợ tôi."
Ông lão: "Vậy ngài chọn một cái cho vợ ngài đi."
Hoắc Bắc Hành nhìn một bó bóng bay to, "Vợ của tôi lớn lên trắng trắng nhỏ nhỏ, nhỏ hơn tôi rất nhiều, tôi chọn cái này đi."
Hắn chỉ một ngón tay.
Ông lão: "Bé thỏ trắng này?"
Hoắc Bắc Hành: "Không phải, là con ếch xanh lớn đó."
Ông lão: ...
Vậy nhấn mạnh trắng trắng nhỏ nhỏ làm gì!
Ếch xanh lớn và vợ trắng trắng nhỏ nhỏ có liên quan gì không? !
Trả tiền xong Hoắc Bắc Hành vui vẻ nắm bóng bay trong tay, đã có thể tưởng tượng ra cảnh sau khi vợ trông thấy anh sẽ vui vẻ kích động như thế nào.
An Nhất xoay quanh anh: "Trời ạ, đây là anh mua cho tôi ư?"
"Tôi cảm động quá, tôi sẽ sinh cho anh mười đứa nhỏ!"
Hoắc Bắc Hành cười ngây ngô vài tiếng, thực ra chín đứa cũng được.
Đang lúc anh muốn rời đi, phía sau lưng đột nhiên tê rần, Hoắc Bắc Hành ngây người quay đầu, trông thấy có mấy đứa trẻ đang ném cục đá về phía anh.
"Chính là hắn, hắn chính là đồ ngốc mà papa tớ nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro