Chương 8: Ếch xanh nhỏ chính nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tay Hoắc Bắc Hành nắm chặt hai cái bóng bay vừa mua, cúi đầu nhìn hòn đá trên mặt đất, kiên nhẫn nói: "Tôi không phải tên ngốc."
    Bộ dạng nghiêm túc, giống như đang dạy bọn chúng biết một hai ba bốn vậy.
    Anh cũng không lập tức ý thức được đây là ác ý tới từ những đứa trẻ kia, bởi vì anh không hề cảm thấy bản thân là tên ngốc, cũng chưa có ai từng nói anh là tên ngốc.
    Lúc này cậu bé dẫn đầu kéo mặt thành cái mặt quỷ, "Ngươi không phải thì là ai? Ngươi chính là đồ đần!"
    Nói với mấy bạn nhỏ đang ồn ào sau lưng, "Hắn chính là đồ đần! Là đại ngốc cái gì cũng không biết, đại ngốc! Đại ngốc!"
   Trước đó nó đã nghe thấy khi papa và một chú khác nói chuyện, papa nói gần nhà bà nội có một đồ đần, trên một quyển sách còn có hình của anh ta, papa cố ý lấy ra cho chú thấy, chỉ vào người ở phía trên nói anh ta ngốc rồi, bây giờ là đồ đần.
    Lúc đó chú còn hết sức kinh ngạc, nó cũng tò mò dí sát vào nhìn người trong bức ảnh, muốn nhìn một chút rốt cuộc đồ đần có dáng dấp ra sao, mới phát hiện bản thân đã từng thấy qua người này.
    Chính là trong bể bơi mà nó học bơi lội, giống như đúc với người trên sách, không ngờ rằng trên thế giới này thật sự có đồ đần.
    Đồ đần đều là kẻ vô dụng, cái gì cũng không biết. Ai cũng không muốn chơi cùng đồ đần, cũng không ai thích đồ đần, Ultra man nhất định cũng không thích, bây giờ nó muốn thay Ultra man tiêu diệt hắn, khiến hắn không thể tiếp tục tới cái công viên chơi nữa.
    Hoắc Bắc Hành bị nói như vậy có hơi không vui, nhíu đôi lông mày sắc bén lại, anh không thích người khác nói hắn như vậy, "Tôi không phải đồ đần."
    Cậu bé đó không chịu buông tha, kỹ năng hùng hài tử max cấp, "Chính là ngươi, ngươi còn không chịu thừa nhận, ngươi không chỉ là đại ngu ngốc, mà còn là tên lừa gạt!"
    Hoắc Bắc Hành trịnh trọng phản bác: "Tôi không phải!"
    Cậu bé kéo cuống họng hô: "Nhất định, nhất định, chính là ngươi, chính là ngươi! ! !"
    Nói xong lại bốc lấy cục đá trên mặt đất muốn ném, mấy bạn nhỏ khác thấy có người dẫn đầu cũng ồn ào theo, cầm cục đá lên ném anh.
    Hoắc Bắc Hành không phòng bị, trực tiếp bị cục đá mà cậu bé ném ra đạp trúng trán, cục đá rơi xuống còn đập xuống đầu chó Doberman.
    Chó Doberman: !
    Lại có người dám làm hại chó con đáng yêu!
    Nhìn một đám hài tử trước mắt, miệng hai con chó Doberman có hơi mở lên, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, răng cọ rung rung.
    "Gâu! Gâu gâu! ! !"
    "Gâu! !"
    Hình thể của chó Doberman rất lớn, hàm răng sắc bén, thân hình còn lớn hơn một số đứa trẻ, sủa loạn gầm gừ đồng thời móng vuốt còn không ngừng cào về phía trước, nếu không phải đang bị Hoắc Bắc Hành kéo, chắc chắn sẽ lập tức vọt tới, bổ nhào vào những đứa trẻ kia vậy.
    Nhìn tới cái miệng giận dữ há rộng và khuôn mặt hung thần ác sát của chó Doberman, nhất thời dọa sợ không ít đứa nhỏ quay đầu chạy, trên đường còn ngã sấp xuống không ít, quay đầu sợ hãi nhìn chó Doberman lại vội vàng bò dậy chạy ra xa.
    "A a a, mẹ ơi! Mẹ ơi! ! !"
    Hoắc Bắc Hành dùng sức kéo chó lại, an ủi: "Không sủa, không sủa."
    Chó Doberman cúi đầu tiến lên, sợ tới mức cậu bé vừa nãy dẫn đầu đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, Hoắc Bắc Hành cúi cong người đưa tay ôm lấy hai con chó Doberman, cũng may là anh, đổi lại thành người khác đoán chừng nếu sức khỏe không đủ, cũng là bị kéo ngã sấp xuống, hai tay Hoắc Bắc Hành ôm vững hai con chó Doberman.
    Con chó vốn còn đang như ác long gào thét không ngưng tiếng gầm gừ, ngược lại sủa càng dữ hơn.
    Chết cười, nó chính là bảo bối nhỏ của chủ nhân!
    Phát huy câu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đến vô cùng tinh tế.
    Cậu bé ngã ngồi trên đất hoảng sợ nhìn Hoắc Bắc Hành, giống như thấy quái vật vậy: "Ngươi. . . Ngươi là tên ngốc! Đại ngu ngốc! Đại ngu ngốc! Lần sau ta nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ tiêu diệt ngươi."
    Nói xong lời uy hiếp liền mang theo nước mũi mới chảy ra bỏ chạy.
    Mà một ngày với tâm tình tốt đẹp của Hoắc Bắc Hành cũng triệt để bị phá hủy, tên to con trong nháy mắt liền ỉu xìu héo rủ, cho dù có siết bóng bay vừa mua trong tay cũng không vui.
    Anh mới không phải đại ngu ngốc.
    An Nhất sau khi nhìn thấy Hoắc Bắc Hành mặc quần áo thể thao liền xuất hiện linh cảm, nhưng còn chưa vẽ bản thảo thiết kế được bao lâu, mầm nhỏ linh cảm lại một lần nữa khô kiệt, sau đó liền lật tạp chí mãnh nam trân quý mà mình cất giữ ra xem tìm linh cảm.
    Muốn xuống lầu uống nước, kéo cửa ra liền đối mặt với ếch xanh lớn ngoài cửa.
    Ếch xanh lớn: Hé lu.
    An Nhất: . . .
    "Vợ, đây là mua cho em." Khuôn mặt tươi cười của Hoắc Bắc Hành xuất hiện phía sau bóng bay ếch xanh, sau đó duỗi tay đang cầm bóng ra, ếch xanh nhỏ và ếch xanh lớn liền thân mật kề mặt hôn nhau.
    An Nhất: Thật mạo muội a.
    Lần đầu tiên gặp mặt, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ.

"Em thích không?"
    An Nhất cầm bóng bay ếch xanh lớn xuống ôm vào trong ngực, bóng bay nhè nhẹ, là lần đầu tiên hắn có được một cái bóng bay trôi nổi giữa không khí như vậy, khi còn bé trong núi không có thứ đồ chơi này, sau khi đến thành phố lớn nhìn thấy rất nhiều lần bên đường, cảm thấy không cần thiết phải mua, mỗi lần cũng chỉ ngắm nhìn.
    Không ngờ rằng Hoắc Bắc Hành ra ngoài còn mua về một cái cho hắn, ý tốt của đối phương, An Nhất cũng không keo kiệt lời cảm ơn, "Thích, cảm ơn."
    Nhìn thấy An Nhất thích, Hoắc Bắc Hành cười ngây ngô hai tiếng, trong lòng suy nghĩ về sau muốn chín đứa nhỏ hay là mười đứa nhỏ, đội bóng đá là mấy người nhỉ?
    Vui vẻ cầm gấu trúc lớn của mình vào phòng, sau đó biến thành khổng tước xòe đuôi, cởi áo ra, lại một lần nữa bắt đầu hình thức trần trụi.
    An Nhất ôm ếch xanh lớn, ánh mắt rơi trên người Hoắc Bắc Hành, phát hiện thái dương của đối phương đỏ lên một cục.
    "Trán anh làm sao vậy?"
    Hoắc Bắc Hành nghe xong có chút bối rối, "Không có. . . Không có gì."
    Sau đó nắm gấu trúc lớn vội vàng hấp tấp chạy đi.
    Buổi chiều lúc ăn cơm, thái dương Hoắc Bắc Hành hồi nãy còn có chút đỏ đã có dấu hiệu sưng lên.
    An Nhất hỏi, đối phương vẫn không nói, bác Chung cũng lắc đầu, không còn nghi ngờ gì nữa truy vấn tiếp cũng không có kết quả, không có đào ra được gì từ trong miệng đối phương.
   Lúc Hoắc Bắc Hành xem tivi, An Nhất cầm hai trái trứng gà ngồi ở bên cạnh. Vừa lột ra để lăn trán cho người ta, ai ngờ Hoắc Bắc Hành nhìn thấy trứng gà tới, há mồm cắn mất một nửa quả trứng gà.
    An Nhất có hơi trợn tròn mắt: "Anh cắn một nửa trứng gà làm gì?"
   Trong miệng Hoắc Bắc Hành nhai trứng gà, con mắt xem vợ yêu ngọt ngào chạy trốn trên tivi, "Một nửa còn lại để cho em."
    An Nhất: . . .
   Phân chia tài sản cực kỳ đồng đều.
    Quả trứng gà thứ nhất bị hai người chia ra ăn, lúc An Nhất lột cái trứng thứ hai, Hoắc Bắc Hành nhấp miệng, "Vợ em đừng lột nữa."
    An Nhất: ?
    Hoắc Bắc Hành: "Anh không ăn, có chút nghẹn."
    An Nhất: . . .
    Anh còn kén chọn.
    "Không phải cho anh ăn." An Nhất lột vỏ xong. Đặt trứng gà lên trên trán Hoắc Bắc Hành, "Là để lăn vết thương cho anh."
    Nói xong liền cầm trứng gà lăn tròn lên chỗ đang sưng.
    Hoắc Bắc Hành nhớ tới hồi giữa trưa, lúc cậu bé ném cục đá vào hắn, trên mặt có hơi thương tâm, nhìn An Nhất vài lần, "Vợ, em nói anh có phải là tên ngốc không?"
   Tay đang cầm trứng của An Nhất dừng lại, căn bản không nghĩ tới Hoắc Bắc Hành lại đột nhiên hỏi như vậy.
    Sau khi Hoắc Bắc Hành xảy ra chuyện, Hoắc gia vẫn luôn bảo vệ anh rất tốt, mặc dù Hoắc Bắc Hành đã thành kẻ ngốc, nhưng thế lực sau lưng và tư bản cũng không có rớt đài.
    Anh vốn chính là một công tử nhà giàu, là thiếu gia có tiếng trong kinh thành chỉ biết ăn uống vui đùa ăn chơi, bất luận Hoắc Bắc Hành ngốc hay không ngốc, địa vị của anh trong vòng tròn này vẫn y nguyên không có thay đổi, người bên ngoài vẫn sẽ cho tên ngốc này mặt mũi.
    Mà câu có phải tên ngốc hay không này, nếu Hoắc Bắc Hành không nghe qua từ trong miệng người khác, bản thân tuyệt đối sẽ không hỏi tới, bởi vì việc này tương đương với vảy ngược của Hoắc gia, cũng sẽ không có người dám gọi Hoắc Bắc Hành là đồ đần, dù cho đa số người bên ngoài đều biết Hoắc Bắc Hành ngốc đi, nhưng ở bên ngoài vẫn được cung cung kính kính kêu một tiếng Hoắc nhị thiếu gia, Hoắc gia thậm chí vì không để cho đối phương tiếp tục ngốc nghếch, ném đi truyền thống và mặt mũi cũng muốn cưới vợ nam về chữa khỏi cho Hoắc Bắc Hành.
    Có thể nói rằng ai nói Hoắc Bắc Hành là kẻ ngu, người đó chắc chắn đang nhảy disco trên bãi mìn, vừa nhảy vừa cầm cái xẻng tự đào hố cho mình, chờ bom nổ, mộ địa cũng có.
    An Nhất nhìn nét mặt tổn thương của anh, cũng có thể cảm nhận được một câu tên ngốc đã mang đến cho Hoắc Bắc Hành nỗi đau lớn đến bao nhiêu.
    Không ai bằng lòng bị người khác gọi là đồ đần, dù là ngốc thật cũng không được.
    Hắn biết mà hôm nay lúc ăn cơm đối phương ăn ít đi một bát, bình thường đều là ba bát đều đặn.
    "Đồ đần gì chứ, anh mới không phải đồ đần đâu, ai nói?"
    Hoắc Bắc Hành khổ sở nói nhỏ, "Hôm nay sau khi anh tan học tới công viên có người nói anh là tên ngốc."
    An Nhất: "Anh không phải tên ngốc, đừng nghe người khác nói bừa."
    Hoắc Bắc Hành: "Thật không?"
    Hoắc Bắc Hành chờ mong nhìn An Nhất, hôm nay lúc anh bị cậu bé đó nói là đồ đần, không có một ai nói cho anh biết, anh không phải tên ngốc.
    An Nhất là người đầu tiên.
    Trong nhất thời ếch xanh nhỏ mở ra đôi cánh vĩ đại, cùng với bóng bay ếch xanh lớn và mặt trời vai sóng vai.
    An Nhất: "Đương nhiên, anh có nhiều điểm tốt như vậy, sao có thể là đồ đần chứ!"
    Hoắc Bắc Hành: "Thật không, anh có ưu điểm gì?"
    Ánh mắt An Nhất kiên định: "Anh nhiều tiền nhiều của."
    Một điểm này là đủ rồi.
    Được an ủi xong, Hoắc Bắc Hành nhặt lại lòng tin, biến trở về chó lớn vui vẻ, vợ đối với anh thực sự quá tốt, anh yên lặng quyết định trong lòng, khiến vợ sinh nhiều thêm một đứa nữa.
    Ba ngày sau, Hoắc Bắc Hành lại một lần nữa mang theo túi thể thao đi học bơi lội, lúc tài xế muốn đi đón đối phương, An Nhất tự nhiên mở cửa xe ngồi lên.
    Hắn ngược lại muốn xem xem là ai big gan, dám nói Hoắc Bắc Hành.
    Thực ra việc này sau khi an ủi qua Hoắc Bắc Hành là xong, An Nhất làm như thế chẳng qua là vì lần trước Hoắc Bắc Hành ra ngoài mang về họ hàng ếch xanh lớn của hắn.
    Cho nên hắn nhất định phải xem xem là ai bắt nạt Hoắc Bắc Hành.
    Danh hiệu xuất hành: Ếch xanh nhỏ báo ân.
    Đồng thời trong xe còn có hai con chó Doberman của Hoắc Bắc Hành, hai con chó Doberman lớn lên đặc biệt uy phong, lông tóc đen bóng, móng vuốt sắc bén, cho dù là ngồi trên xe cũng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, một chút cũng không nhìn ra là chó ngốc vặn sai ống nước.
    Hai con chó Doberman cũng không bài xích An Nhất, dù sao một con trong đó còn từng cùng An Nhất có tình duyên nghịch nước.
    An Nhất: Lịch sử đen không thể nhắc lại.
    Nhìn hai con chó Doberman, An Nhất đột nhiên có chút hiếu kỳ tên của bọn nó, mở miệng hỏi bác tài xế: "Chú Lý, hai con chó con này có tên không?"
    Chó con?
    Nhà bọn họ ở đâu ra chó con?
    Xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai con chó Doberman cộng lại có thể xé nát một người phía sau.
    Bác tài xế: . . .
    "Có tên."
    An Nhất: "Tên là gì a?"
    Chắc hẳn nhất định vô cùng uy vũ đi.
    Bác tài xế chết lặng mở miệng: "Điềm Mật Hạ Thiên(*) và Công Chúa Ly Ly."
(*) Điềm Mật Hạ Thiên có nghĩa là ngọt ngào ngày hè, để tên vậy cho đúng.
    An Nhất yên lặng quay đầu nhìn hai con chó Doberman, "Đều là chó cái sao?"
    Bác tài: "Không, đều là đực."
    An Nhất: . . .
    Thì ra đều là bảo bối nhỏ của papa a.
    Cái này là dã thú ngửi tường vi nhỉ.
    Chờ khi đến bể bơi, An Nhất dắt hai con chó xuống xe, cảm giác tương phản cực kỳ mãnh liệt.
    Tướng mạo của An Nhất thiên về kiểu đẹp đẽ, không có tính công kích, trong tay dắt theo hai con chó lớn,  gây cảm giác tương phản cực kỳ mạnh mẽ.
    Lúc Hoắc Bắc Hành đeo túi thể thao đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy An Nhất, có hơi kinh hỉ vội vàng chạy qua, vui vẻ vẫy tay, "Vợ!"
    Hai bên đường phố có không ít người nhìn Hoắc Bắc Hành, không thể không nói một màn này quả thực cực kỳ đẹp mắt, nhưng mà An Nhất hận không thể lập tức chui vào trong xe.
    Lần này không ít người đều biết, mội thanh niên trẻ măng như hắn đã lập gia đình.
    Hoắc Bắc Hành đi đến bên cạnh An Nhất nhận lấy dây dắt chó: "Vợ, em tới đón anh tan học ư?"
    An Nhất "Ừm" một tiếng, "Đi thôi, tới công viên."
    Hoắc Bắc Hành nghe rằng muốn tới công viên, không còn nghi ngờ gì nữa mà có hơi mâu thuẫn, nhớ đến lần trước có trẻ con ném tảng đá vào anh, trên mặt xuất hiện sự bối rối.
    Vạn nhất lần này đi đối phương còn tới nữa thì phải làm sao bây giờ, đánh anh coi như xong, Hoắc Bắc Hành nhìn An Nhất, vợ còn nhỏ hơn anh, nếu bị đánh hỏng rồi thì làm sao bây giờ.
    Nhưng nhìn An Nhất muốn đi, vẫn cụp đầu xuống mang người qua đó.
    Phải đối xử tốt với vợ, những lời này Hoắc Bắc Hành luôn luôn khắc trong tâm khảm.
    Nếu có người đánh vợ, vậy anh liền ném người đó vào trong thùng rác luôn!
    Chờ khi đến công viên, An Nhất ngồi trên ghế dài nhìn Hoắc Bắc Hành đang dắt chó cách đó không xa, tiện thể nhìn một cái rốt cuộc là ai nói Hoắc Bắc Hành là tên ngốc.
    Rất nhanh phần tử phạm tội đã đến hiện trường, kéo cuống họng hét lên với Hoắc Bắc Hành: "Đại ngu ngốc!"
    An Nhất nhìn tiểu đậu đinh tầm sáu bảy tuổi bên chân Hoắc Bắc Hành.
    Thằng nhóc này không đánh nát mông là không được.
    Nhìn đứa nhóc kia muốn nhặt cục đá, ếch xanh nhỏ chính nghĩa một phát liền hiện ra, nhấc chân đá cục đá mà đối phương muốn đưa tay nhặt đi rồi, cục đá vừa lúc bay vào cống thoát nước.
    Bóng vào rồi!
    Cậu bé thấy cục đá bị đá đi, mất hứng nhìn An Nhất, "Anh làm gì vậy?"
    An Nhất hạ thấp thân đối mặt với thằng nhóc, "Nhóc đang làm gì?"
    Cậu bé vênh váo kiêu ngạo: "Em muốn bắt cục đá đánh đồ đần."
    Nói xong liền muốn động thủ đẩy An Nhất ra, ai ngờ còn chưa kịp đụng phải người, sau lưng đã truyền đến một đạo thanh âm.
    "Tiểu Nghị, con đang làm gì đó?"
    Cậu bé nghe được tiếng của bà nội, lập tức đổi nét mặt, "Con đang chơi cùng đại ca ca nha."
    An Nhất yên lặng nhìn nó, tuổi còn nhỏ, mà đã biết giả vờ hơn heo tiết kiệm nha.
    Vị nữ sĩ có vẻ chừng năm mươi tuổi, mặc đồ hoa lệ, khuôn mặt hiền lành, "Thật sao?"
    An Nhất đứng dậy nói theo cậu bé: "Đúng vậy a, chúng con vừa kết bạn nha."
    Nữ sĩ thấy An Nhất lớn lên trắng trẻo, nhìn có thể tiếp xúc được, "Tiểu Nghị của chúng ta cũng thích chơi cùng người lớn hơn mình."
    Nói xong cúi đầu nhìn cậu bé, "Tiểu Nghị có nóng không, bà nội mua kem tới cho con có được không."
   Đôi mắt cậu bé sáng lên, vừa muốn mở miệng, liền nghe An Nhất nói: "Xế chiều hôm nay có mưa, có thể sẽ hạ nhiệt độ, ăn kem không tốt lắm."
    Nữ sĩ: "A, nguyên lai là như vậy a, vậy cũng không thể ăn."
   Cháu trai bảo bối dễ bị cảm lạnh, ăn rồi tiêu chảy sẽ không tốt.
    Cậu bé phẫn nộ quay đầu nhìn An Nhất, An Nhất mỉm cười.
    Xế chiều hôm nay căn bản không có mưa.
    Ha ha ha ha ha ha ha ~
    Nữ sĩ: "Vậy bà đi mua một ít nước vậy."
    Nhìn cháu trai chơi vui vẻ, nữ sĩ cũng liền giao cậu bé cho An Nhất, dù sao cách đó không xa còn có bảo vệ đang nhìn, không mất được.
    An Nhất phất phất tay đưa mắt nhìn nữ sĩ rời khỏi, cậu bé mất hứng nhìn An Nhất: "Anh dựa vào cái gì không cho em ăn kem."
    An Nhất: "Tất nhiên vì tốt cho em."
    Mới là lạ.
    Nữ sĩ vừa rời chân trước, chân sau tài xế đã tới đưa kem cho An Nhất và Hoắc Bắc Hành.
    An Nhất mở vỏ ra ăn ngay trước mặt cậu bé.
    Cậu bé: . . .
    Cậu bé nhìn cậu nghiến răng nghiến lợi, "Em không có thèm đâu!"
    An Nhất ăn kem thờ ơ.
    Cậu bé kéo đồ Ultra man trên người mình nói với An Nhất, "Ultra man lợi hại nhất, em sẽ sai Ultra man tiêu diệt anh."
    An Nhất cúi đầu nhìn nó vài giây.
    "Hoắc Bắc Hành, che lỗ tai lại."
    Hoắc Bắc Hành không hiểu cho lắm, nhưng An Nhất đã nói tốt nhất nên ngoan ngoãn làm theo.
    Sau một phút, An Nhất cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu bé như lời thì thầm của ác ma: "Ultra man là giả."
_________________________
    Tác giả có lời nói:
    Cậu bé: Anh là ma quỷ phải không?
    An Nhất: Tui là ếch xanh nhỏ ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro