C38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào ngày trở lại hoàng thành, ta cùng Gia Luật Chân khoan khái ngồi trên xe ngựa phía trước.

Còn Dung Khải bị giam trong xe tù phía cuối với các dụng cụ tra tấn.

Sau khi tới hoàng thành, Dung Khải bị giam vào trong ngục, còn ta cũng xuống ngựa đi gặp hắn.

Dung Khải trong ngục toàn thân bụi bặm, tay chân bị gông cùm xanh tím ứ máu, không còn khí thế hăng hái như xưa nữa.

Thấy ta xuất hiện, Dung Khải chật vật đứng dậy, còng cùm phát ra tiếng leng keng nặng nề.

"Nam Yên, nàng tới cứu ta sao?"

Có lẽ vì bị nhốt nên thần chí mê sảng, Dung Khải vừa nhìn thấy ta, liền hỏi câu hỏi giống hệt như hai năm trước.

Hai năm trước sau khi ám sát Gia Luật Chân, máu trên tay cũng không lau liền lẻn vào ngục cứu Dung Khải và các tướng sĩ.

Lúc đó Dung Khải tù phục, từng chút từng chút lau sạch máu trên tay ta.

Ta liền tưởng rằng, Dung Khải cũng yêu ta nhiều như cách ta yêu hắn.

Nhưng hết thảy xảy ra sau này khiến ta hiểu rằng, không phải vậy.

Người thương yêu ta sẽ không để ta phải đau khổ.

"Không." Ta nhẹ nhàng nói: "Ngược lại là ta bảo Gia Luật Chân nhốt ngươi ở đây."

"Tại sao?" Trong mắt Dung Khải đầy vẻ mơ hồ.

Tai vách mạch rừng, ta không nói cho Dung Khải biết ta dùng hắn làm mồi nhử dụ Liêu Nhiên ra khỏi hang.

Còn nói những lời của Từ Tử Minh khiến Dung Khải tức giận:

"Ta muốn để ngươi thấy ta sống cùng Gia Luật Chân hạnh phúc đến nhường nào, cùng với nữ nhân âm u ở phủ tướng quân là hai người khác nhau."

"Muốn để ngươi biết cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn là như thế nào, đợi đên khi ngươi chết tâm, ta sẽ để người trục xuất ngươi về kinh."

Nói xong ta chìa tay ra phía sau.

Gia Luật Chân cực kỳ hợp tác bước từ trong tối, nhẹ nhàng nắm chặt tay ta.

Nhưng không ngờ, lần này Dung Khải không tức giận.

Mà si mê nhìn ta, cười một tiếng:

"Được, trước khi bị thánh thượng kết án tử hình, ta muốn nhìn kỹ nàng."

Dung Khải liếc nhìn Gia Luật Chân quất thêm câu:

"Nhìn thê tử Tang Nam Yên của ta."

Không thể nghĩ được, Dung Khải đã thảm thành thế này rồi nhưng vẫn không quên khiêu khích Gia Luật Chân.

Còn Gia Luật Chân vì giữ lại mạng chó của Dung Khải, vẫn luôn nhẫn nại thịnh nộ, nhưng Dung Khải lại được voi đòi tiên.

Ta không nhìn được nữa, mở miệng phản kích:

"Dung Khải, phu nhân của ngươi đã chết rồi."

Mặt ta không biểu tình nói lại chuyện trước khi hồi sinh:

"Là bị ngươi làm tức chết, chết vào ngày mùng năm tháng tư, vừa đúng ngày hai người thành hôn hai năm trước."

Sắc mặt Dung Khải tái nhợt.

"Về phần ta... bất quá chỉ là bị người ám toán, ngoài ý có được ký ức của vong thê ngươi thôi."

"Cho nên Dung Khải à, đừng gọi ta là phu nhân nữa, ngươi nên gọi ta là Khả Đôn, nếu không được thì cứ gọi tên ta."

"Nếu ngươi thật sự tưởng niệm vong thê, không bằng đào quan tài của vong thê lên, lần nữa tận mắt nhìn thấy hài cốt của nàng ấy..."

"Đủ rồi, Nam Yên," Dung Khải khàn giọng ngăn cản tôi, "Đừng nói nữa."

Hắn lảo đảo đứng dậy, dùng ánh mắt u ám nhìn ta, tựa như muốn nhìn rõ diện mạo của ta.

Nhưng ánh nến trong phòng giam quá yếu nên không thể nào khiến mắt hắn tập trung được.

Hắn nói: "Nan Yên, ngục giam tối quá, ta muốn ra ngoài."

"Không cần lo ta bỏ trốn, cứ để ta đeo xiềng xích đi riêng với nàng."

"Nếu không..." Dung Khải cười khổ nói: "Ta sợ ta không kiên trì được đến ngày hồi kinh."

Dung Khải tựa hồ biết mạng của hắn có ích nên muốn lợi dụng triệt để. 

Ban đầu ta vốn dĩ định hỏi ý kiến ​​​​của Gia Luật Chân.

Nếu hắn đồng ý để ta ở riêng với Dung Khải, ta sẽ đi.

Nếu hắn tức giận không đồng ý, thì ta...

"Đi đi." Gia Luật Chân rất bao dung ta.

Hắn đưa con dao găm tuỳ thân cho ta: "Ta tin quyết định của phu nhân, nhớ bảo vệ tốt chính mình."

Mặc dù dọc đường sẽ có binh lính canh giữ Dung Khải, Dung Khải lại đeo xiềng xích, cũng không làm gì được ta.

Nhưng Gia Luật Chân vẫn muốn ta mang theo dao găm phòng thân.

Con dao găm này suýt thì lấy mạng Gia Luật Chân, nhưng hân vẫn giữ bên mình, tỉ mỉ bảo dưỡng.

Vỏn vẹn chỉ vì con dao này là thứ ta đưa cho hắn.

Gia Luật Chân tốt như vậy, nhìn lại Dung Khải——

Chỉ vậy, ta đến nhìn còn không muốn.

Ta thu con dao găm lại, kêu cai ngục mở cửa phòng giam thả Dung Khải ra ngoài.

Dung Khải mất một chút thời gian mới quen với việc đi lại trong xiềng xích.

Gông cùm nặng nề, nhưng giọng điệu hắn lại nhẹ nhàng:

"Nan Yên, chúng ta đi thôi."

Vẻ mặt cũng rất dịu dàng.

Kiếp trước ta cùng Dung Khải thành hôn hai năm, chưa từng nhận được chút dịu dàng nào từ hắn.

Bây giờ đã xa cách rồi, ngược lại cái gì cũng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro