C40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tin tức ta và Dung Khải cùng nhau đi dạo ngoài nhà lao, một lúc đã truyền đi khắp hoàng cung.

Liêu Nhiên không thể nào không biết.

Sau khi tin tức truyền ra, cũng chính là lúc tạo ra cơ hội.

Ta tìm đến lão vu sư, lấy danh nghĩa: "Chiến sự kết thúc trong hòa bình, muốn tạ ơn thần linh" để tổ chức buổi hiến tế.

Lão vu sư thấy ta đối với nghi lễ để tâm đến vậy, tỏ vẻ rất hài lòng:

Nàng ta sẽ gấp rút chuẩn bị, sáu ngày sau tiến hành nghi lễ.

Lễ bái đối với vu sư mà nói rất quan trọng.

Theo lý mà nói, lễ bái hôm đó mỗi vị vu sư đều phải tham gia.

Nhưng Liêu Nhiên lại không tới.

Ta hỏi lão vu sư, Liêu Nhiên đi đâu rồi?

Thực ra trong lòng đã đoán được tung tích của Liêu Nhiên.

Lão vu sư nói, Liêu Nhiên bạo bệnh trong người, thực sự không có cách nào tham gia.

Nghi thức hiến tế trôi qua một nửa, thủ hạ của Gia Luật Chân đến báo, nói lao ngục của nhà lao gần đây mất tích không rõ lý do.

Ta gọi lão vu sư dừng lại.

"Vu sư đại nhân, bản cung muốn mời ngươi đi xem kịch."

Lão vu sư đang thắp nhang đèn thì bị một vết sáp nến nóng nhỏ xuống mu bàn tay.

Đây không phải là một điềm báo tốt.

Lão vu sư cau mày: "Kịch gì?"

Ta đáp: "Mưu đồ kịch lớn của đệ tử vu sư."

Ta, Gia Luật Chân và lão vu sư ba người cùng với hai mươi thị vệ cùng lao vào ngục giam.

Vừa bước vào ngục đã bắt gặp một người mặc áo choàng đen cố gắng cạy cửa phòng giam của Dung Khải.

Lão vu sư chỉ nhìn thân hình đã lập tức nhận ra thân phận của người áo đen:

"Liêu Nhiên."

"Ngươi đang làm gì vậy? Cướp tù nhân là tội chết, còn không mau buông tay?"

Liêu Nhiên làm đồ đệ của lão vu sư hơn mười năm, cho dù có bịt kín thế nào lão vu sư cũng nhận ra nàng ta.

Liêu Nhiên nghe thấy thanh âm của lão vu sư, chỉ dừng lại không quay đầu, cõng Dung Khải chạy đi.

Nhưng hai mươi thị vệ tụ tập xung quanh chặn mọi lối thoát của Liêu Nhiên.

"Liêu Nhiên, còn không nhanh thả phạm nhân ta, đến đây nhận tội lĩnh phạt?"

Lão vu sư rất thương Liêu Nhiên.

Nếu bây giờ Liêu Nhiên nguyện ý từ bỏ Dung Khải thì lão vu sư vẫn có thể vì nàng ta cầu tình.

Nhưng Liêu Nhiên vẫn bướng bỉnh lắc đầu.

Nàng ta nhét vào miệng Dung Khải một viên thuốc, sau đó cởi áo choàng ra.

Chiếc áo choàng đen cuộn lên làn khói dày đặc, lây lan ra với tốc độ cực nhanh.

"Không tốt! Đây là cổ trùng, nhỏ như hạt bụi, theo hơi thở xâm nhập vào cơ thể khiến người thực cốt chi thống." Lão vu sư hét lên."Mau nín thở."

Phản ứng đầu tiên của Gia Luật Chân là đưa tay ra che miêng và mũi của ta lại.

May là ta và Gia Luật Chân đều đứng rất xa, lại đều luyện qua bế khí võ công, nên thoát được một kiếp.

Nhưng hai mươi thị vệ đứng gần Liêu Nhiên toàn bộ đều trúng cổ trùng, đau đến lăn lộn trên mặt đất.

Lão vu sư lấy ra pháp khí tuỳ thân đối phó, nhưng Liêu Nhiên lại rạch bàn tay lấy máu nuôi cổ, khiến cổ trùng lập tức phát điên.

"Khả Hãn, Khả Đôn, một mình ta không thể đối phó được cổ trùng, hãy gọi tất cả đệ tử của ta đến."

Lão vu sư phải kìm chân Liêu Nhiên đã vậy còn phải đối phó với cổ trùng từ bốn phương tám hướng, thập phần gian nan.

Chính vào lúc ta và Gia Luật Chân muốn rời khỏi, Liêu Nhiên lợi dụng sự hỗn loạn tháo gông xiềng của Dung Khải ra, đem Dung Khải đẩy về phía lối ra.

"Nam Yên, nàng đi gọi người, ta ở lại trông chừng Dung Khải."

Nhìn thấy Dung Khải muốn trốn, Gia Luật Chân lao tới giằng co với Dung Khải.

Khi ta đem đệ tử của lão vu sư trở lại nhà lao, tình cờ nhìn thấy Gia Luật Chân đang đè Dung Khải xuống đất.

Dung Khải từ dưới đất mò được một con dao găm, đâm mạnh vào lưng Gia Luật Chân.

Sắc bén đâm tới mệnh môn của Gia Luật Chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro