C44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Gia Luật Chân, ta mới nhận ra bản thân đã mắc sai lầm lớn đến nhường nào.

"Thật xin lỗi..." ta ôm chặt hắn, "Là ta không tốt, mới khiến chàng khó chịu như vậy."

Gia Luật Chân không nói gì, ta liền nhặt con dao găm dưới đất lên.

"Bây giờ ta sẽ cho Dung Khải một đao."

"Hắn làm vai trái của chàng bị thương, cho dù ta không giết được hắn, cũng muốn khiến hắn nếm thử nỗi đau của chàng..."

Ngay lúc ta đứng dậy, Gia Luật Chân dùng tay chặn ngang eo, ôm ta vào lòng.

"Thân thể của Dung Khải cũng không tốt hơn ta, nếu trong thiên lao bị đâm một đao, sợ rằng sẽ không sống nổi đến mai."

"Nàng coi Lão tướng quân như cha, vậy ta liền coi lão tướng quân như nhạc phụ, ta sẽ cùng nàng bảo vệ nguyện vọng của lão nhân gia."

Gia Luật Chân vừa nói vừa tựa trán lên vai ta, hơi thở ấm áp phả lên trên quần áo.

Ta bối rối đến mức liên tục vỗ lưng Gia Luật Chân.

"Sao thế, nàng thấy khó chịu ở đâu à?"

Hắn nói: "Trong lòng ta khó chịu."

"Nghĩ đến việc nàng đứng trước mặt Dung Khải trong ngục tối, nghĩ đến việc nàng quan tâm hắn thế nào, ta liền cảm thấy..."

"Bản thân chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi của nàng, là thú vui tiêu khiển tạm thời, trong lòng liền hoảng loạn."

Ta an ủi Gia Luật Chân đang đau khổ.

"Chàng không phải là đồ chơi, cũng không phải thú vui tiêu khiển, chàng là phu quân của ta, ta quan tâm nhất chính là chàng."

"Còn Dung Khải...chẳng qua chỉ là nguyện vọng cuối cùng của lão tướng quân, rời khỏi thảo nguyên, ta mới không thèm quan tâm đến sống chết của hắn."

Gia Luật Chân ngẩng đầu, khóe mắt đỏ hoe, ngà ngà khiến hắn nhiều thêm vài phần trẻ con.

"Thật sao?"

"Thật." Ta liên tục gật đầu.

"Vậy nàng chứng minh cho ta xem."

Ánh mắt của hắn sáng rực, khiến nhịp tim của ta tăng nhanh.

Ta nên chứng minh như thế nào?

Ta một tay giữ vai phải của Gia Luật Chân, một tay kia tránh đi vết thương đặt lên lưng hắn, từ từ tiến lại gần, đặt môi mình lên môi hắn.

Dây dưa không ngừng.
.......
Sau khi tách ra, ta lại hôn hôn khóe môi của Gia Luật Chân.

"Hôm nay là lễ hợp cẩn, nếu chàng không ở thư phòng, nếu chàng không bị thương, vậy ta nên cùng chàng động phòng rồi."

Hắn nghe thế liền ôm chặt eo ta, hơi thở nóng rực.

"Phía sau thư phòng có buồng nghỉ, giường tuy chỉ bằng một nửa tẩm điện nhưng cũng đủ cho hai chúng ta nghỉ ngơi."

"Vết thương của chàng..."

"Bị thương ở vai trái, ta lại quen dùng tay phải, không ngại."

Hắn tiến sát bên tai ta: "Cứ coi như cả hai tay đều bị thương, ta vẫn có thể khiến cho nàng thoải mái."

"Vậy chàng.... cận thận một chút." Ta đỏ mặt.

Ta là muốn Gia Luật Chân cẩn thận vết thương, nhưng hắn dường như hiểu sai ý ta.

Lúc giúp ta cởi quần áo, hắn cực kỳ thành kính hôn lên xương quai xanh của ta.

"Ta sẽ cẩn thận đối đãi."

Sức chịu đựng và thể lực của người luyện võ luôn tốt hơn người thường.

Cùng là người luyện võ, ta và Gia Luật Chân đều khiến đối phương sung sướng một phen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro