C9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một mình uống rượu cũng thật cô độc.

Thế là ta lại lật đống thư của Gia Luật Chân gửi đến.

Nhìn thấy bức thư cuối cùng , cũng là bức thư đầu tiên hắn viết cho ta.

Trên tờ giấy rộng lớn chỉ có ba dòng chữ, mỗi dòng là một màu khác nhau , giống như cách một thời gian mới viết một lần.

---

Tang Nam Yên, con dao mà nàng hung hăng đâm vào ngực ta, ta vẫn luôn mang theo bên mình.

Kỳ thật con dao găm này vốn không sắc bén nhưng lại suýt chút nữa lấy mạng ta, theo lí mà nói ,ta vốn nên vứt nó đi mới phải.

Sở dĩ giữ nó lại bên cạnh là vì nàng bên ta một năm mà chưa từng tặng ta bất cứ thứ gì, ngoại trừ con dao găm ám sát ta.

---

Ta dường như có thể thông qua mấy dòng thư này mà tưởng tượng ra được , Gia Luật Chân ném con dao găm đi rồi nhặt lại, bộ dáng vừa tức vừa không nỡ.

Nghĩ tới đây, trái tim lạnh buốt của ta chợt thấy ấm áp một cách khó hiểu.

Thế là ta không chút do dự nâng ly rượu lên một hơi uống cạn.

Rất đắng.

Nhưng so với hai năm cùng Dung Khải tra tấn lẫn nhau, hương vị này đã từ chua thành ngọt rồi.

Dược hiệu đã phát tác , toàn thân ta ớn lạnh ngã xuống đất , phát ra tiếng "rầm" thật lớn.

Ta nhìn thấy hạ nhân hoảng hốt chạy đi báo tin cho Dung Khải và y quan.

Sau đó lại nhìn thấy Dung Khải loạng choạng chạy đến cạnh ta.

"Nam Yên , Nam Yên ! Nàng làm sao vậy? Nàng uống cái gì rồi?"

Dung Khải ôm chặt lấy ta , nhưng hơi ấm từ cơ thể ta vẫn dần mất đi làm hắn hoảng loạn không thôi.

Ta nói: "Một vài dược trấp mà thôi, đều là từ thảo dược chế thành , không có độc."

Nghe vậy , hắn thở phào một hơi.

"Chỉ là, khi những loại thảo dược tác dụng nhỏ bé không chút độc này trộn lẫn với nhau, lại có thể giết chết người."

"Giống như hai năm thành hôn, điều ngươi làm với ta nếu xét riêng lẻ thì không đáng để ta đi chết, nhưng khi đem nó ghép lại với nhau-"

Ta hiếm khi đối với Dung Khải lộ ra ý cười, mắt hắn trợn to, giống như dã thú mà gầm lên:

"Không --- Tang Nam Yên, nàng không được chết! Ta còn chưa cùng nàng bạch đầu giai lão..."

Hắn nghẹn ngào không nói ra lời.

"Phu nhân, thuốc giải ở đâu? Uống thuốc giải xong chúng ta nghiêm túc nói chuyện, được hay không?"

Ta lắc đầu.

Thứ dược ta uống không có thuốc giải , một khắc sau sẽ chết đi.

Dung Khải hỏi ta tại sao lại làm như vậy?

"Sau khi tướng quân phu nhân chết, tướng quân tang thê, coi như khi lấy tân thê , cũng sẽ không ai ý kiến gì, ngươi cũng sẽ không mất mặt..."

Đây là điều kinh hỉ ta chuẩn bị cho Dung Khải.

"Tang Nam Yên lấy cái chết làm lễ vật-- Chúc tướng quân và tân phu nhân vĩnh kết đồng tâm , trăm năm hoà hợp."

-------------
@người theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro