Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta : Thiên Trạch

Trịnh Chi Nam làm sao có khả năng để cho hắn thực hiện được, cậu đã chuẩn bị trước. Tay cậu rút ra từ trong chăn một con dao sắc bén, đây là thứ cậu trộm lấy được từ bệnh viện, phòng trừ trường hợp Lôi Dực muốn làm gì đó. Khi nhìn thấy hành động lúc này của hắn, cậu không hề nương tay, trực tiếp cứa một phát lên bả vai Lôi Dực, lưỡi dao rất sắc bén, làm cánh tay hắn chảy đầy máu.

Lôi Dực không ngờ tới hành động này của Trịnh Chi Nam, mà có biết cũng không kịp thu tay về được, hắn vội vàng đưa tay còn lại đè lên vết thương đang chảy máu.

"Đệt!" Lôi Dực thô bạo muốn giơ tay đánh Trịnh Chi Nam, lại nhìn thấy khuôn mặt xám trắng yếu ớt của cậu, đành miễn cưỡng thu tay lại.

Trịnh Chi Nam cầm dao, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lôi Dực. Đối với người như Lôi Dực nhất quyết không được do dự, một kẻ vừa biến thái lại có tiền, do dự với hắn chính là tàn nhẫn với bản thân mình.

Cậu tình nguyện bị đánh còn hơn là bị một tên đàn ông tùy ý đùa giỡn, vừa nghĩ đến đã thấy buồn nôn.

Buồn nôn!

Thật kinh tởm!

Lôi Dực cướp lấy dao trong tay Trịnh Chi Nam, miệng hùng hổ nói: "Cậu có chút tự giác của tình nhân không vậy? Quan hệ của chúng ta là tiền – tình, không phải tôi đuổi theo ép người lương thiện như cậu làm kỹ nữ. Rõ ràng là do cậu sợ bị Tống nhị mang đi mới cầu xin ở cạnh tôi." Lúc cha Trịnh Chi Nam bán con, cả Lôi Dực và Tống nhị đều có mặt ở đó, biết mình không thoát được nên chính cậu đã cầu xin hắn mua.

Dao bị cướp đi Trịnh Chi Nam cũng không có phản kháng, dù sao nó cũng chỉ là đồ dự bị cho lần đánh này. Cậu vén chăn lên, bước xuống giường, kéo dài khoảng cách với Lôi Dực: "Vậy phải làm sao để anh buông tha cho tôi?" Cậu bình tĩnh dò hỏi, giọng nói không mang theo chút tình cảm dư thừa nào.

Lôi Dực cười lớn, nói: "Cha cậu nợ 50 vạn, bắt cậu đến thế chỗ, cũng chính cậu cầu xin tôi bao dưỡng, nay lại nói muốn rời đi? Ha, dừng hay không là do tôi quyết định, cậu không có tư cách nói."

"Tôi có thể kiếm 50 vạn, sau đó trả anh số tiền kia." Cậu tốt nghiệp hai năm đã kiếm được 100 vạn, tính ra 50 vạn cũng không quá áp lực, tuy rằng trong hai năm đó cậu hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, lúc nào cũng phải tăng ca.

"Có vẻ cậu vẫn chưa hiểu lời tôi nói nhỉ? Là cậu bán mình cho tôi, khi nào tôi chán rồi, muốn dừng lại thì cậu mới được phép, hiểu chưa?" Lôi Dực cười gằn, giọng điệu của Trịnh Chi Nam làm hắn rất không thoải mái, vậy thì cũng đừng trách hắn vô tình.

Lời Lôi Dực nói làm Trịnh Chi Nam trầm mặc.

Lôi Dực nói tiếp: "Huống hồ hai năm qua, tiền sinh hoạt, tiền học của em gái cậu cũng đều lấy từ chỗ của tôi, chút tiền lẻ này của em gái cậu tôi không thèm để ý. Nhưng số tiền lấy từ tay tôi cậu chưa bao giờ đếm sao? Không đến 1000 vạn thì cũng 800 vạn."

800 vạn, nếu như được tự do, đi làm đúng ngành của mình thì cậu tự tin trong bốn, năm năm có thể kiếm được đủ số tiền, lúc đó cậu sẽ có thể rời khỏi nơi này.

Chỉ là, cậu thật sự sẽ được thả ra sao?!

"Nếu như tôi được phép làm việc ——" Trịnh Chi Nam khoanh tay nhìn Lôi Dực, chưa từ bỏ ý đinh, nói tiếp.

Lôi Dực chưa làm với "nhân cách thứ hai" của Trịnh Chi Nam được thì nhất định sẽ không thả cậu ra, hắn không hề nghĩ ngợi đánh gãy lời nói của cậu: "Cậu nghĩ hay thật. Ăn của tôi, cầm tiền của tôi đi cá cược, thua bao nhiêu? Tôi trả thay cậu bao nhiêu? Lừa tiền của tôi xong giờ lại nói đi làm để trả lại, cậu nghĩ tôi làm việc công ích à?" Lôi Dực cười lạnh, cảm thấy ý nghĩ của Trịnh Chi Nam thật kỳ lạ.

Nghe được từ cá cược, Trịnh Chi Nam rốt cuộc cũng hiểu tại sao trong hai năm người này lại tiêu tốn nhiều tiền như vậy. Cậu nói: "Tôi có thể chuyển ra ngoài, không ăn của anh, không đến tìm anh, không chạy trốn, nhất định sẽ kiếm đủ tiền trả anh."

"Haha, cậu có tin không? Chỉ cần cậu rời khỏi chỗ của tôi, cha cậu có thể đem cậu bán lần thứ hai, mà bán cho ai thì tôi cũng không dám chắc đâu." Câu này của Lôi Dực là sự thật.

Trịnh Chi Nam mím môi, không nói được thêm câu nào nữa.

Đây là thế giới tiểu thuyết, không phải hiện thực, không thể dùng pháp luật để nói chuyện, mà tiền và quyền chính là giấy thông hành. Trịnh Chi Nam không tự nhủ đây là một giấc mơ được nữa, nhưng đã mơ lâu như vậy rồi, bao giờ mới có thể tỉnh lại? Loại cảm giác chờ đợi được giải thoát làm cậu phát điên.

Có lẽ cậu thật sự đã xuyên vào thế giới trong sách.

Cậu vừa nghĩ tới những quyển sách ngày đó, lại nghĩ tới những chuyện mình có thể gặp phải, liền không rét mà run.

Nhưng cậu không muốn khuất phục, không muốn chịu số phận này.

Lôi Dực để Trịnh Chi Nam thay quần áo, còn hắn ra khỏi phòng tìm bác sĩ băng bó.

Lôi Dực đi rồi, Trịnh Chi Nam nhìn thấy đàn em của hắn canh giữ ngoài phòng bệnh. Cậu đóng cửa lại, thay xong quần áo, mở cửa sổ nhìn xuống. Phòng bệnh của cậu ở tầng ba, bên ngoài là hòm điều hòa, cậu nhìn một lát liền quyết định nhảy xuống.

Con mẹ nó anh chết đi, đồ bệnh thần kinh!

Cậu biết Lôi Dực thần thông quảng đại, dù có trốn cũng rất dễ bị tóm về nhưng cậu không thể không thử.

Trịnh Chi Nam nhảy từ cửa sổ xuống hộp điều hòa không khí, hai ba bước nữa liền nhảy xuống đất. Chỉ là, cậu chưa kịp đi ra cửa chính bệnh viện đã bị người của Lôi Dực bắt về.

Lôi Dực liếc mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Trịnh Chi Nam, âm thầm thở dài trong lòng.

Trên đường trở về, hắn không nói gì khác, chỉ một mực suy nghĩ, tại sao trong một đêm từ một kẻ lẳng lơ đê tiện lại biến thành một người có tính cách hoàn toàn trái ngược, Trịnh gia có tiền sử di truyền bệnh tâm thần?

Đây là một nhân cách hoàn toàn khác, so với trước kia chính là thiên sai vạn biệt, ngay cả Lôi Dực cũng không dám tin đó là cùng một người. Nếu không phải Trịnh Chi Nam dù trước hay sau vẫn nhớ đến Trịnh Y Y thì hắn còn cho rằng cậu bị quỷ bám thân.

Chắc chắn đây là nhân cách thứ hai của cậu, không chừng là do đêm đó hắn đùa quá tay, kích thích "cậu" xuất hiện.

Nói thật, Trịnh Chi Nam bây giờ mang lại cho hắn cảm giác rất hấp dẫn, rất thách thức. Chỉ là tính cách của cậu quá thẳng, có câu "cứng quá dễ gãy", chỉ lo không cẩn thận liền làm hỏng cậu. Nhưng nếu bảo Lôi Dực buông tay, hắn rất không muốn, càng không can tâm. Mà dù hắn có buông tay thì cậu cũng không thể có cuộc sống tự do được. Tống nhị trước kia cũng nói với hắn, chỉ cần hắn không thèm nữa thì gã hoàn toàn sẵn lòng bao nuôi cậu, gã vẫn muốn nếm thử tư vị của người này. Lúc đó, hắn cũng không thèm để ý, dù sao với hắn đó cũng chẳng phải vấn đề to tát. Chỉ là bây giờ suy nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái.

Mấy trò chỉnh người của Tống nhị hơn nhiều so với hắn.

Tính cách Trịnh Chi Nam như vậy, để bọn chúng bắt được chẳng phải sẽ bị chơi đến chết?

Lôi Dực cảm thấy mình không thể để Trịnh Chi Nam đi, để cậu đi chính là đẩy cậu vào chỗ chết. Còn đối với Trịnh Chi Nam mà nói, chỗ của Lôi Dực, cũng chỉ là địa ngục không hơn không kém.

Nếu như biết đến sự tồn tại của Tống nhị, Trịnh Chi Nam cũng sẽ không bên trọng bên khinh, đều dán lên người bọn họ hai chữ —— biến thái.

Đến khi về nhà, Trịnh Chi Nam ngồi trên ghế salon, người hầu bưng cho cậu nước hoa quả và bánh ngọt.

Trong lòng cậu đột nhiên mờ mịt.

Khi vừa tỉnh lại, tình hình lúc đó làm cậu nhận định Lôi Dực là một tên biến thái thích giam cầm thân thể người khác. Thế nên, khi ở bệnh viện cậu cố gắng tìm mọi cách để chạy trốn, thậm chí không chút do dự nhảy cửa sổ, tuy rằng bị tóm về nhưng cậu vẫn chưa từng từ bỏ ý nghĩ đó. Kết quả sau khi về nhà người này cũng chẳng có vẻ muốn làm gì cả.

Buổi tối ngủ, Trịnh Chi Nam trở về phòng, Lôi Dực cũng không có hành động gì khác lạ.

Hai người nằm chung một cái giường, Trịnh Chi Nam cũng không hề giãy giụa. Bởi cậu biết, giãy giụa cũng không có tác dụng, Lôi Dực không phải người nhẹ dạ, cầu xin hay chống cự với hắn cũng vô dụng. Hơn nữa cậu có cảm giác, càng giãy giụa hắn càng hưng phấn, nên cậu cố bình tĩnh nằm cùng Lôi Dực, dù trong lòng vẫn âm thầm lo lắng.

Có lẽ vì muốn giảm bớt lo lắng, Trịnh Chi Nam đột ngột hỏi một câu.

"Anh không định nhốt tôi lại sao?" Trong giọng nói tràn đầy trào phúng.

Lôi Dực đang rối rắm trong lòng, định chờ Trịnh Chi Nam ngủ sẽ ôm ôm hôn hôn sờ sờ, kết quả cậu đột nhiên hỏi một câu như vậy. Hắn chán nản ai oán: "Ai bắt giam cậu? Chính cậu cầu xin tôi mà, đừng có xuống giường là trở mặt không nhận."

Nghe vậy, Trịnh Chi Nam đầu tiên không tin, sau lại ngẫm lại thái độ trước kia của nguyên chủ, có lẽ chính cậu ta làm vậy thật......

Mặt Trịnh Chi Nam lúc trắng lúc đỏ, cậu cảm thấy rất kỳ cục.

Trong đầu toàn là suy nghĩ hai người này chơi quá mức..... rồi nguyên chủ.......

Trịnh Chi Nam thở dài, sau đó hỏi Lôi Dực một vấn đề.

Cậu nói: "Tôi không thích anh, anh còn giữ tôi làm gì? Anh không cảm thấy nuôi một người ghét mình rất khó chịu sao?"

Lôi Dực cười lạnh, nói: "Cũng chỉ có mình cậu dám nói truyện với tôi như vậy." "Cậu" là nhân cách số hai, không phải nhân cách số một.

Lôi Dực không muốn nói vấn đề này nữa, làm Trịnh Chi Nam vô cùng buồn bực, "Vậy phải làm thế nào anh mới chịu thả tôi?"

"Làm một lần với tôi đi. Chờ đến khi tôi chơi chán sẽ thả cậu."

Lời của Lôi Dực làm Trịnh Chi Nam sững sờ một lúc lâu.

Bản năng cậu muốn từ chối nhưng trong lòng lại luôn cân nhắc lời nói này. Nếu chỉ cần làm một lần đã được rời khỏi nơi này...... Huống hồ thân thể này cũng không phải của cậu, đây là tiểu thuyết, bọn họ vốn là quan hệ tình nhân, nói làm với cậu kỳ thực cũng không phải cậu, chỉ là hiện tại thân thể ấy bị linh hồn của cậu chiếm cứ thôi.

Thật ra cậu không có quyền từ chối việc của hai kẻ anh tình tôi nguyện.

Trịnh Chi Nam đặt cậu và nguyên chủ ở hai ranh giới rõ ràng, cậu cũng chưa từng muốn hai người là một, càng làm lung lay ý chí lúc này.

Cậu nhẹ nhàng hỏi khẽ: "Có thật không?" Lý trí nhắc nhở cậu không nên tin lời tên biến thái này, vạn nhất đây chỉ là lời nói bịp cậu thì sao? Nhưng cậu vẫn không nhịn được mà hỏi lại.

Thật sự chỉ làm một lần liền tha cho cậu?

Từ nay về sau mỗi người một ngả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro