Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Kiều nhìn chằm chằm cái vali kéo kia đại khái ba giây.

"Chỗ này có cái vali."

【......】

"Từng nghe nói đụng hàng, chưa nghe thấy qua đụng vali."

Cái vali này giống y đúc cái vali của cậu luôn!

Nhị Bát không thể nhịn được nữa: 【 đây là vali cậu đó. 】=))

Bạch Kiều: "......"

Vì sao vali cậu lại ở đây?

Rõ ràng cậu để bên cạnh giường ngủ của mình!

Bạch Kiều nhìn nhìn cửa ký túc xá đang đóng chặt, giơ tay gõ gõ.

Trong ký túc xá vốn đang có tiếng thảo luận nho nhỏ, sau khi nghe được tiếng gõ cửa, biến thành lặng ngắt như tờ.

Cửa không khóa, Bạch Kiều dừng một chút, thăm dò đẩy thử, trực tiếp đẩy cửa ra, lại thăm dò bước vào, thiếu chút nữa bị ngộp ngất xỉu!

Thối! Thối quá!

"Ai ăn sầu riêng trong ký túc xá vậy!"

Tầm mắt quét một vòng trong ký túc xá, cậu phát hiện căn bản không có ai ăn, chỉ có một trái sầu riêng siêu to, để trên cái bàn gấp giữa ký túc xá, nó tùy ý tỏa ra hương vị kích thích nhân loại.

Lúc này, một người ngồi cách xa sầu riêng nhất yếu ớt giơ tay: "Tôi, tôi ăn."

Rất nhanh người ngồi trên giường đối diện cậu cũng nói: "Tôi cũng ăn."

Bạch Kiều: "......"

Cho rằng cậu không thấy được hai cục bông nhét kín trong lỗ mũi bọn họ sao?

Bạch Kiều đại khái hiểu được dụng ý việc làm của họ.

"Ai ném vali của tôi ra đây vậy?"

Ký túc xá nam Nhị Trung là phòng bốn người, trừ Bạch Kiều đang đứng ngoài thì trong phòng ký túc xá có ba người, ba người bọn họ nhất trí đối ngoại, ngậm chặt mồm đối với việc ai ném vali ra ngoài.

Bạch Kiều cong cong môi, trực tiếp kéo vali vào ký túc xá, ba người vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng khẩn trương.

"Cậu từ từ!" Người ngồi gần cửa ký túc xá nhất mở miệng: "Cái kia...... Ký túc xá trong trường có rất nhiều phòng, cậu có thể ở phòng ký túc xá khác không, tôi...... Chúng tôi......"

"Tư thế ngủ của chúng tôi không tốt, sợ quấy rầy cậu."

"......"

Bạch Kiều nhướng mày: "Tư thế ngủ không tốt, không tốt cỡ nào?"

"Tôi ngủ ngáy."

"Tôi nghiến răng!"

"Tôi...... Tôi bị hôi chân!"

"......"

Mắt thấy mặt Bạch Kiều nhăn càng lợi hại, ba người trong ký túc xá trưng ra vẻ mặt chờ mong.

Nhiều tật xấu như vậy, người này nhất định không có cách nào nhẫn nhịn chứ gì?

Bọn họ cũng không dám ở cùng ký túc xá với người quen biết Du Chiêu!

Bạch Kiều nhìn ba người nọ chằm chằm, cậu cũng đã từng xử lý qua hai vụ án hình sự có nguyên nhân phát sinh từ bạo lực học đường, nhưng cậu trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, thế mà bản thân cũng sẽ có ngày bị cô lập!

Chỉ là không phải cậu bị ức hiếp, mà là cậu làm người ta thấy sợ hãi.

Bởi vì cửa ký túc xá bị mở ra, hương vị sầu riêng từ khu vực ký túc xá lớp 13 tràn ra ngoài, dẫn tới mấy người lớp khác bu lại ngó.

Trên hành lang rộng có rất nhiều người, đều là đang xem náo nhiệt.

Thiếu niên đứng ở cửa ký túc xá, vì bị mọi người xa lánh trông có chút lẻ loi, cậu một tay cầm hành lý, không có ký túc xá nào chịu chứa cậu, thoạt nhìn vừa cô độc vừa bất lực.

Bạn lớp khác không biết chân tướng còn nghị luận: "Người lớp 13 có phải rất quá đáng hay không?"

"Quá quắt lắm luôn á, tối rồi còn ăn sầu riêng trong ký túc xá, không chịu nổi mà!"

"......"

Chỉ là hai người thảo luận cũng không lớn lắm.

Bạch Kiều nghe được chỉ cười cười, vốn dĩ cửa ký túc xá mở một nửa đã bị cậu đẩy ra hoàn toàn, vị sầu riêng nồng nặc lao tới, đuổi hơn nửa người đi mất, cậu cứ dựa vào cửa ký túc xá như vậy, cầm điện thoại gọi cho một người.

"Alo, cô Triệu, lớp 13 của mình còn dư ký túc xá không ạ?"

"......"

"A, dạ không phải là các bạn chung phòng làm khó dễ con, do con thấy không hợp lắm, cả ký túc xá chắc chỉ có mình con không ăn được sầu riêng ạ."

Ba người trong ký túc xá: "???"

"Con không ngáy cũng không nghiến răng, con sợ con im ắng quá bọn họ sẽ ngủ không được."

"!!!"

Không ai đoán được động tác của cậu, ba người trong ký túc xá kinh hãi.

Bọn họ khẩn trương nhìn chằm chằm người dựa vào cạnh cửa, sợ người trong điện thoại nói: Con cứ ở đỡ một đêm......

Cũng may Triệu Lộ thập phần "Thiện giải nhân ý*", giúp cậu kiểm tra một chút, chỉ ra được một kết quả: ký túc xá Du Chiêu còn trống.

(*Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người)

Hệ thống Nhị Bát không rõ ý vị "A" một tiếng.

Người ngoài không nghe được người ta nói gì trong điện thoại, chỉ thấy Bạch Kiều nghe điện thoại xong nhìn thoáng qua số ký túc xá trước cửa, kéo vali đến cuối hành lang.

Ký túc xá trống thật ra còn rất nhiều, nhưng muốn ở ký túc xá cá nhân phải xin trường học, để học sinh không đến muộn, trường học khuyến khích ở cùng nhiều người, loại người vừa có tiền vừa đặc thù giống Du Chiêu mới có ký túc xá cá nhân.

Bạch Kiều theo lời Triệu Lộ nói đã tìm được ký túc xá Du Chiêu, nhưng cửa đang khóa.

Cậu lại xin cô Triệu số điện thoại Du Chiêu, gọi đến lại không thấy bắt máy.

Người hóng hớt vây xem cũng dần dần tan, người cùng tầng lại còn thò đầu đánh giá.

Trên diễn đàn lại mở bài mới: 『 thao tác từ chối ở chung với bạn cùng phòng! 』

Hình ảnh là ký túc xá đối diện.

Bạch Kiều dựa lên cửa gọi điện thoại, qua cửa ký túc xá mở to, mười phần thấy rõ một bãi sầu riêng bị tách ra, cách màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi vị cực kì có tính kích thích của trái sầu riêng kia!

Lầu một: Quá trâu bò! Chiêu này quá trâu bò! Vị huynh đài nào nghĩ ra vậy!

Lầu hai: Còn là ai được nữa, ngoài lớp 13 còn có thể là ai?

......

Lầu bảy: Ngu ngốc hả? Chẳng may người ta thích ăn sầu riêng đó!

Lầu tám: Nhắc nhở thân thiện, còn có công kích bằng vớ thối!

......

Lầu 13: Cũng quá thảm rồi, chỉ ở chung ký túc thôi mà, có nhất thiết phải nhằm vào như vậy sao?

Lầu 14: Con trai mà lòng dạ hẹp hòi quá vậy, y như con gái đang chơi mà dỗi nhau vậy á, muốn đuổi người ta ra liền trực tiếp động thủ? Ba người ăn hiếp một người?! Ép người!

Lầu 15: Bây giờ cậu ấy sao rồi? Còn đứng ngoài cửa ký túc xá?

Có người thật thà chụp hành tung Bạch Kiều, cậu chỉ gọi hai cuộc mà không bắt máy, dựa vào trước cửa ký túc xá Du Chiêu chơi điện thoại.

Lầu 16: Thật đáng thương, tới chỗ chị nè, giường đệm chia cho em một nửa nha!

Lầu 17:Lầu trên không biết xấu hổ!

Lầu 18: Cậu ấy đang làm gì? Đợi người hả? Sao trong ký túc xá sau lưng cậu ấy không bật đèn vậy?

Lầu 19: Từ từ, vali bên người cậu ấy, sao tôi thấy quen mắt vậy nhỉ......

Người bình luận lầu 19 tuyên bố bản thân phát hiện một việc khó lường, cô nhanh chóng tìm kiếm ảnh hồi trước, so sánh hai bức ảnh khác nhau một chút, bên trên đều là vali giống nhau.

Lầu 20: ĐM! Móa! Đây không phải là vali hồi sáng Du Chiêu kéo hả!! [ kinh ngạc ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]

Lầu 21: Không thể nào? Hai người này dùng vali giống nhau?

Lầu 22 : Giống đâu mà giống! Đây chính là cùng một cái!

Vì sao vali Du Chiêu lại xuất hiện ở ký túc xá Bạch Kiều? Còn bị bạn cùng ký túc xá ném ra!

Kia rốt cuộc là vali của ai?!

Người thấy bài post này cũng đồng thời suy nghĩ vấn đề này.

Đang lúc bọn họ phát huy sức tưởng tượng suy đoán ném bình luận, hệ thống diễn đàn nhắc nhở: Bài post đã bị quản trị viên xóa bỏ hoặc không tồn tại.

......

......

......

Lại nữa?!

Người không chịu nổi cô đơn lại lần nữa mở bài, lần này bình luận còn chưa kịp đến lầu 3, đã bị xóa bài!

Lúc sau bài post mới dứt khoát bị cho vào kiểm duyệt, không thông qua sẽ không cho lên bài!

Giờ nếu ném cái nồi này cho bug diễn đàn, bug cũng phải khóc thành tiếng!

Mọi người trì độn nhận ra: Bạch Kiều thật sự có ô dù trong trường học!

Chính chủ đang bị mọi người nổi lửa thảo luận trên diễn đàn bây giờ đang phát sầu.

Nhóc con Du Chiêu kia đi đâu vậy? Chắc phải về ký túc xá chứ hả?

Vậy cậu phải làm sao bây giờ? Ngủ dưới đất? Hay vẫn ngủ trong ký túc xá sầu riêng?

Thi thể cậu đã từng gặp qua, sầu riêng cũng không phải là không chịu nổi!

Emmm...... Thôi chờ thêm năm phút!

Chuông báo trước lúc tắt đèn đã đánh qua, người bị Bạch Kiều nhớ nhung, còn đang gọi điện thoại trong rừng cây nhỏ dưới lầu.

Dưới ký túc xá nam sinh, mở một tiệm trà sữa và một tiệm trái cây, có rất nhiều nữ sinh trước khi về ký túc xá sẽ ghé một lát.

Du Chiêu dựa lên một thân cây, đôi chân thẳng tắp thon dài đạp trên mặt cỏ, dáng người hoàn mỹ làm nữ sinh đi ngang qua liên tục dừng mắt.

Mặc kệ trong mắt người khác hắn đáng sợ bao nhiêu, nhưng gương mặt này của hắn đối với nữ sinh mà nói, vẫn có sức hấp dẫn chí mạng, đặc biệt giờ phút này một tay hắn cầm điện thoại, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, càng tăng thêm cho hắn vài phần mị lực thần bí.

Hắn mặt vô biểu tình nghe điện thoại, âm thanh đầu kia điện thoại có thể thấy là phi thường ôn nhu, nhưng lời nói ra, lại làm người khác lạnh buốt tận xương.

"...... Mẹ biết chú con xuất ngoại đi công tác có để lại phí sinh hoạt cho con, bây giờ con đang ở lại chỗ đó của chú, không lo ăn không lo mặc, nhưng anh con thì khác, ba con không có bản lĩnh, cung cấp cho anh vào đại học đã không dễ dàng, mẹ cũng không thể bắt con đòi tiền của chú, như vậy sẽ thành chuyện để người ta bàn trong lúc nhàn hạ, trong nhà...... Trong nhà cũng chỉ có thể trông cậy vào con......"

"Muốn bao nhiêu?" Du Chiêu không nặng không nhẹ mở miệng.

Bên kia điện thoại ấp úng nói một con số, sắc mặt Du Chiêu trầm vài phần, thấp giọng nói: "Biết rồi."

Hắn cúp máy, hít một hơi thật dài lại không thở ra.

Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, bảy tuổi bị ba mẹ đưa đến nhà chú, chú vẫn luôn rất bận, lúc nhỏ khi chú đi công tác, ba mẹ thường đến chăm sóc hắn, dẫn hắn ra ngoài chơi.

Bọn họ lấy mấy thứ vặt vãnh chú để lại cho bảo mẫu, cuối cùng cũng không còn quay lại.

Trong mắt họ chỉ có tiền, trong lòng chỉ có anh trai.

Đến nỗi hắn, chỉ là máy ATM hình người bị đưa đến nhà chú thôi.

Du Chiêu đeo tai nghe chuẩn bị lên lầu, vừa đeo tai nghe lên, tiếng chuông bị mở maximum bỗng không báo trước chui vào tai hắn, bước chân mới ra khỏi rừng cây nhỏ không khỏi dừng một chút.

Hắn cúi đầu nhìn điện thoại, là dãy số lạ.

Nhíu mày một chút, ma xui quỷ khiến hắn bấm nghe, trong điện thoại truyền đến một âm thanh như trút được gánh nặng: "Ông nội của tôi ơi, cậu ở đâu vậy?"

"......" Là âm thanh của bạn cùng bàn.

Du Chiêu giương mắt nhìn nhìn ký túc xá trước mặt: "Sao vậy?"

Bạch Kiều nói: "Không có nhà để về, đến đây nhờ vả cậu."

"......"

Du Chiêu lên lầu, bước chân bỗng tăng tốc không rõ nguyên nhân, tầng lầu không cao, ở tầng 4, chờ hắn đến cửa ký túc xá của mình, thấy người mang hành lý chờ trước cửa phòng bản thân, hô hấp không tự chủ hẫng một nhịp.

Du Chiêu không nói được cảm giác của bản thân lúc này, nếu một hai phải so sánh mà nói, đại khái vốn dĩ hắn là một người nằm dưới vực sâu, người đến người đi không ai thèm chú ý, ngay lúc vực sâu muốn nuốt chửng hắn, lại có thêm một người bị ném vào, bầu bạn với hắn.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro