Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn quanh trái phải, cửa sau không có bất cứ ai ngoài ba người bọn họ.

Bạch Kiều chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Hà Kiêu trước mặt.

Hà Kiêu uống một ngụm sữa đậu nành, như đoán được cậu suy nghĩ gì, mỉm cười nhìn lại cậu.

Bạch Kiều nhìn kỹ mặt y, không thể coi là đẹp xuất sắc, nhưng rất vừa mắt.

Một mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, yết hầu thập phần rõ ràng.

Mặc đồng phục quy củ, một mảnh bằng phẳng trước ngực.

Cuối cùng là......

Bạch Kiều hạ tầm mắt, cuối cùng phán định, đây là một bé trai hàng thật giá thật.

Cậu khó hiểu hỏi: "Giọng giả?"

Hà Kiêu mỉm cười: "Giọng thật."

"......"

Bạch Kiều đột ngột câm nín, sau khi liên tục trầm mặc, nói hai chữ: "Xin lỗi."

Hà Kiêu không thèm để ý cười cười: "Không sao đâu."

......

"Hà Kiêu á? Giọng cậu ấy vẫn luôn như vậy đó."

Lúc vào tiết, Chúc Lạp Lạp bị hỏi chuyện này, vẻ mặt bình tĩnh mở mang cho Bạch Kiều: "Cậu không cần để tâm đâu, ai cũng sẽ tò mò, nói chứ, nguyên nhân làm giọng cậu ấy biến thành như vậy đã vào tù rồi, cậu ấy cũng đã sớm không còn để ý nữa."

"Nguyên nhân?"

"Đúng vậy, cậu đừng nhìn Hà Kiêu bây giờ, nghe nói vóc dáng lúc cậu ấy mới lên sơ trung* rất nhỏ, thường xuyên bị người ta bắt nạt, mà cậu ấy lại là người không chịu thua, bị người ta bắt nạt liền đối chọi với bọn nó, có một lần chọc giận thằng lưu manh đầu đường, một gậy đánh lên yết hầu cậu ấy, giọng nói bị thương cũng từ lần đó, sau khi giải phẫu khôi phục giọng đã trở thành như vậy."

(* Sơ trung là cấp 2, trung học cơ sở bên mình á)

"......"

"Mà tớ cũng phải nói chứ, đám lưu manh đầu đường kia, cũng chỉ dám bắt nạt mấy học sinh trung học yếu ớt, nếu gặp được Hà Kiêu bây giờ, không nói trước được là ai bị đánh đâu!"

Nói đến Hà Kiêu, Chúc Lạp Lạp tựa hồ có một loại sùng bái, Bạch Kiều không khỏi cười cười: "Cậu ấy đánh nhau rất lợi hại hả?"

"Đương nhiên lợi hại." Chúc Lạp Lạp nói: "Thực lực bây giờ của cậu ấy, một chọi mười tuyệt đối không thành vấn đề...... Không phải các cậu từng đánh nhau hả? Cậu không thấy?"

"......"

Bạch Kiều bất đắc dĩ: "Không phải bọn tớ từng đánh nhau, là cùng nhau đánh người khác, hơn nữa lúc ấy, chúng tớ ở chiến trường khác nhau."

Cậu bị một đám người vây quanh, không có ưu thế chiều cao cậu cũng không nhìn thấy dáng người anh dũng của Hà Kiêu.

Chúc Lạp Lạp lẩm bẩm một câu "À ra vậy", nhìn nhìn hai bên trái phải Bạch Kiều đều không có người ngồi, lại hỏi: "Tớ nghe nói cậu ở chung ký túc xá với Du Chiêu, quan hệ các cậu tốt vậy từ khi nào?"

Bạch Kiều nói: "Chúng tớ...... Quan hệ tốt sao?"

"Nếu quan hệ không tốt sao hắn có thể chịu ở cùng ký túc xá với cậu?"

"Bởi vì tớ không có nhà để về, cậu ấy thu nhận tớ."

"...... Ha?"

Chúc Lạp Lạp còn chưa hiểu được, hai người ra ngoài đã trở lại từ cửa sau.

Bạch Kiều nghiêng đầu, nghĩ bản thân nộp đơn xin ký túc xá còn chưa được phê duyệt, nghĩ thầm: Cậu lại đến ở ký túc xá Du Chiêu thêm một đêm.

Cũng may Du Chiêu đối với việc cậu vào ở cũng không đặc biệt mâu thuẫn, tuy thái độ luôn nhàn nhạt, lại ít nói, nhưng tốt xấu hắn cũng hỏi gì đáp nấy, thành thói quen rồi, hai người ở chung cũng không thấy xấu hổ.

Vốn dĩ Bạch Kiều cho rằng, thiếu gia nhà giàu giống Du Chiêu tới trường học đều là đám nhóc quậy phá tùy tiện...... Như Trịnh Mãn Ân, tiết tự học sớm mỗi ngày y toàn trốn học, chính là Du Chiêu lại khác, cơ hồ mỗi ngày hắn đều đúng 6 giờ khởi hành, 6 giờ hai mươi đến lớp, việc này làm cho Bạch Kiều rất là ngoài ý muốn.

Tuy hắn tới rồi lớp cũng không đọc sách, toàn ghé lên bàn ngủ.

Nhưng buổi sáng có thể dậy sớm, Bạch Kiều xem ra đã rất khó khăn.

Dần dần giữa hai người hình thành một loại đồng bộ ăn ý.

Buổi sáng Bạch Kiều học thuộc sách, Du Chiêu nằm bò ngủ, Bạch Kiều mua bữa sáng về, Du Chiêu ăn xong ngủ tiếp, Bạch Kiều tiếp tục học tập.

Mỗi ngày cậu nghe giảng bài nghiêm túc, bài tập giáo viên giao cũng hoàn thành đúng hạn, trên lớp bị gọi đọc đáp án cậu cũng đối đáp trôi chảy.

Chúc Lạp Lạp cảm thấy, quả thực cậu giống như biến thành một người khác.

"Gần đây cậu làm sao vậy? Bắt đầu quyết chí tự cường?"

Bạch Kiều chuyên tâm mở một đề toán, tùy ý nói: "Quyết chí tự cường không tốt sao?"

Chúc Lạp Lạp cứng lại: "...... Tốt thì tất nhiên là tốt, nhưng mà......"

Trình độ hăng hái của người này cũng quá cao.

Cơ hồ mỗi tiết học khi nàng quay đầu, người này đều đang học tập.

Cần thiết chạy đua như vậy sao?

Chúc Lạp Lạp cúi đầu nhìn cậu giải đề, tò mò hỏi: "Cậu đang làm cái này là cái gì vậy?"

Bạch Kiều nói: "Ngũ Tam."

"Cái gì? Ngũ Tam?" Chúc Lạp Lạp cả kinh nói: "Cậu vậy mà làm Ngũ Tam?!"

Bạch Kiều bị nàng gào to bỗng thấy hoảng sợ, ngẩng đầu nói: "Ngũ Tam...... Thì sao?"

"Ngũ Tam" của thế giới này có rất nhiều dạng đề không giống "Ngũ Tam" cậu đã từng làm trước kia, giải thấy rất thú vị!

Chúc Lạp Lạp dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn cậu.

Bạch Kiều dùng ánh mắt nghi hoặc đáp lại nàng.

Chúc Lạp Lạp: "Cậu không làm việc khác?"

Bạch Kiều: "Có chuyện gì?"

"......"

Chúc Lạp Lạp nghĩ nghĩ Bạch Kiều lớp 7 hồi trước toàn làm này làm kia......

Giúp đỡ trực nhật, cùng mọi người chơi bóng, giúp người khác bênh vực kẻ yếu!

Sau khi đổi lớp cũng không thân thiết với bạn học, phần lớn trực nhật sẽ không nhờ Bạch Kiều giúp đỡ, một đống bạn bè cũ nguyên bản phân bố tứ tán trong tòa nhà, không tiện rủ, mà giúp người khác bênh vực kẻ yếu...... Có Du Chiêu ngồi ở đây, tên nào không có mắt dám bắt nạt Triển Già Phạn trước mặt hắn?

Tổng thể mà nói, Bạch Kiều ngoài việc học tập, đúng thật không có việc gì để làm!

Cuối cùng Chúc Lạp Lạp từ bỏ tìm hiểu, nặng nề thở dài một hơi, chiến đấu với bài tập giáo viên giao.

Trong lớp có mấy người quen Bạch Kiều, đều cho rằng cậu chỉ nhất thời giận dỗi, hồi cao nhất sau khi về nhà bị ai mắng, Bạch Kiều cũng phấn đấu như vậy được một thời gian, nhưng sau khi làm một bài kiểm tra, cậu đã bị thành tích kiểm tra đả kích cho mất hết nhiệt huyết.

Lần này chắc chắn cũng giống lần đó, khẳng định cậu kiên trì không được bao lâu đâu.

Trạng thái Bạch Kiều như vậy, cứ liên tục giằng co hai tuần.

Tất cả giáo viên lớp 13, đều đã nhận ra Bạch Kiều không giống bình thường.

Một học sinh vốn đội sổ lớp lại đi học nghiêm túc, hiệu suất cao hoàn thành bài tập thật sự là không có nhiều lắm.

Đặc biệt là Trương Kim Tường, sau khi nhìn thấy Bạch Kiều xinh đẹp giải đề nhưng điểm thi chỉ có 32, ông không ngừng thử đốc thúc Bạch Kiều một lần, muốn khai quật tiềm năng học tập ở cậu.

Mà Bạch Kiều cũng không cô phụ sự chờ mong của ông, vài lần làm bài trắc nghiệm nhỏ đều lấy được điểm phi thường tốt!

Trong văn phòng ông khoe bài trắc nghiệm nhỏ của Bạch Kiều, một giáo viên khác đã từng nhìn Bạch Kiều giải đề trong tiết, vừa kinh hỉ vừa ngoài ý muốn, khen Bạch Kiều nỗ lực không dứt miệng.

Chỉ có giáo viên vật lý Trần Nhã Cầm khinh thường nhìn.

Bà ngoài dạy vật lý lớp 13, còn dạy thêm lớp vật lý mũi nhọn nhất khối, cái loại bài thi trắc nghiệm nhanh kiểu này nhiều người cũng được điểm cao, chỉ có giáo viên nhiều năm liền dạy lớp yếu kém mới hiếm lạ như vậy!

Huống hồ giỏi toán cũng không đại biểu các môn khác đều giỏi, cả ngàn học sinh giỏi như vậy, học giỏi toán, thành tích môn khác không tốt, thi vẫn đội sổ!

Trần Nhã Cầm tự thấy bản thân mình không cùng trình độ với mấy giáo viên ở văn phòng này, lên lớp xong cũng không muốn ngồi trong văn phòng nhiều, cầm giáo án lên lầu, đi tìm mấy giáo viên dạy lớp mũi nhọn giao lưu.

Thấy bà ra khỏi văn phòng, có giáo viên than một tiếng: "Cô Trần vẫn vậy, đối với lớp của học sinh dở luôn rất bài xích, bởi vì thái độ cổ như vậy, thành tích của mấy học sinh dở mới không thể tiến bộ."

Lớp của học sinh dở, vốn dĩ vì chia lớp đã mất hết hứng thú với học tập, nhiệm vụ của giáo viên chính là phải điều chỉnh phương pháp dạy học, một lần nữa tìm về hứng thú cho học sinh, Trần Nhã Cầm ngược lại, dạy học có lệ không nói, trong tiết còn châm chọc học sinh, thái độ bà như vậy ai chịu chăm chỉ học?

"Thật ra cũng có nguyên nhân khiến cô Trần như vậy, tôi nghe nói cổ có đứa cháu trai muốn vào Nhị Trung, bởi vì thiếu mấy phẩy nên không vào được, đa số học sinh lớp 13 đều là dựa vào tiền dựa vào quan hệ mà được nhét vô, cổ không vừa mắt cũng có thể hiểu được."

"Đó cũng là trách nhiệm của trường với phụ huynh chứ, liên quan gì tới học sinh? Theo tôi thấy, nếu việc đó mà tới tai học sinh, chưa chắc gì mấy đứa đã chịu tới Nhị Trung."

"Đúng vậy, tôi còn nghe nói lúc cô Trần bị xếp đến lớp 13 còn khiếu nại với trường, bị lãnh đạo bác bỏ, cổ không muốn dạy học sinh dở."

"Học sinh dở có gì không tốt? Dạy lớp học sinh mũi nhọn mới mệt á, vì thành tích học sinh tốt, nếu đi dạy bị chọc tức điên, cậu cũng phải nhẫn nhịn chịu đựng."

Mấy thầy cô đang nói chuyện bỗng dừng một chút: "Người cậu nói chính là học sinh mới cao nhất kia hả?"

"Cũng không phải là?"

"......"

Học sinh mới cao nhất gần đây có một người có tiếng trong trường, vì người lớn lên đẹp trai gia cảnh tốt lại lấy thành tích đứng đầu cả năm cấp thành danh nhập học, trong đám cao nhất năm nay phi thường được hoan nghênh.

Nam sinh theo hắn cầm đầu kéo bè kéo cánh, nữ sinh hóa thành hoa si điên cuồng theo đuổi, mỗi ngày ở toàn bộ khu dạy học cao nhất đều bị nháo đến giống hiện trường theo đuổi thần tượng, làm giáo viên rất đau đầu.

Có một cô giáo nhìn không nổi cái loại hành vi này của học sinh, muốn giải quyết vấn đề từ gốc rễ, nên tìm tới cậu học sinh mới đầy nhân khí kia, kết quả trên lớp học uất ức đến khóc, xong việc đi tìm lãnh đạo nhà trường, còn bị bắt phải giấu việc này đi.

Nghe nói bây giờ cô giáo kia đã bị ép đến muốn từ chức.

Toàn trường sau vụ Bạch Kiều, một lần nữa tìm được một nhân vật cực có nhiệt đề tài, cũng chỉ vòng một vòng, vị học sinh mới năm nhất kia đã bị nằm trên đỉnh bảng danh nhân.

Chỉ ở sau Du Chiêu và Bạch Diệu, treo ở hạng 3, còn cao hơn thứ tự của Bạch Kiều!

"Khang Tuyển Trạch? Địa vị ra sao? Cả trường đều che chở cậu ấy!"

"Cao nhất, không biết địa vị ra sao nữa."

"Một đứa nhỏ dỗi trời dỗi đất, còn rất lợi hại."

"Lợi hại cỡ nào? Còn lợi hại hơn Chiêu ca của tôi?"

"......"

Này tạm thời không thể so sánh được!

Cái tên "Khang Tuyển Trạch" này liên tục bị công kích, suy nghĩ của Bạch Kiều tập trung cho việc học rốt cuộc cũng bị lôi ra, cậu vào diễn đàn bấm mở danh nhân bảng, nhìn ba chữ đứng hạng 3, đồng tử dần dần tan rã lại nhanh chóng ngắm nhìn.

"Này không phải tên nam chính trong tư liệu sao?!"

Nhị Bát: 【 A! Chúc mừng ký chủ, rốt cuộc cũng phát hiện ra! 】

Bạch Kiều: "Còn nữ chính......"

【 đã chuyển trường đến Nhị Trung nha! 】

"......"

【 nhưng vẫn chưa gặp gỡ trúc mã, mong ký chủ yên tâm. 】

Yên tâm cái rắm!

"Chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm?"

【 thấy cậu học tập nghiêm túc vậy, là một hệ thống săn sóc lại am hiểu lòng người, sao tôi nhẫn tâm quấy rầy cậu được? 】

Bạch Kiều: "......"

Bây giờ tiết tự học buổi tối đã tan, cậu nhìn thoáng qua bên cạnh, Du Chiêu đã đeo tai nghe chuẩn bị đứng dậy về ký túc xá.

Bạch Kiều cơ hồ là phản xạ có điều kiện ném điện thoại, vòng qua đứng trước mặt Du Chiêu: "A cái gì...... Cùng nhau về ký túc xá đi!"

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro