Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Gian lận?

Ánh mặt trời xuyên qua cửa số sát đất, Cố Cẩn lớn lên vốn dĩ rất đẹp, lúc này cả người chìm trong ánh sáng nhu hòa, khuôn mặt còn mang một tia ý cười nhẹ ------ trong ký ức của Lăng Đình, anh chưa thấy Cố Cẩn cười như vậy bao giờ.

Khí tràng của Lăng thượng tướng lập tức trầm xuống như mưa bão đang đến, Omega bên cạnh anh lúng túng, nhỏ giọng nói: "Em.... em có thể đi ăn cơm không?"

"....."

Lăng Đình không nói gì, đôi chân dài bước đến chỗ Cố Cẩn.

Anna trơ mắt nhìn Lăng thượng tướng với một khí thế như đi bắt gian, nhìn xuống mình từ trên cao, nĩa trên tay run run, nói: "Ngài ---"

Lăng Đình: "Dẫn em ấy sang bàn bên cạnh, tôi tính tiền."

Anna: "?"

Lăng Đình đẩy Omega bên cạnh đến trước mặt cô, Omega lập tức ngoan ngoan gọi "Chị", sau đó một bộ dáng đáng thương hề hề: "Em đói."

Anna: "......"

Vì thế Anna liền dẫn em trai nọ sang bàn bên ---- tuy rằng hai bàn ở cạnh nhau nhưng cách âm của nhà hàng rất tốt, bọn họ cũng không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Lăng Đình và Cố Cẩn.

Lăng Đình ngồi đối diện Cố Cẩn, Cố Cẩn hoàn toàn không để ý anh, thong thả ung dung cắt thịt bò.

Lăng Đình: "Đó là cháu Nolan, trốn khỏi nhà rồi bị ta tìm được."

Nolan là thượng tướng đã về hưu của liên bang, có một đứa cháu nhỏ vô cùng được sủng ái, là Omega. Gần đây kỳ phản nghịch tới rồi trốn khỏi nhà, lưu lạc đầu đường cho đến khi tình cờ gặp được Lăng Đình, bị đưa đến đây.

Cố Cẩn: "Ồ."

Lăng Đình: "...."

Lăng Đình: "Đó là Anna?"

Anh đương nhiên nhận biết cấp dưới tương lai của mình, hiện tại cùng Cố Cẩn xuất hiện ở đây hẳn là gặp phiền phức --- đã bị Cố Cẩn giải quyết.

Cố Cẩn: "Đúng vậy."

Lăng Định tiện tay gọi người phục vụ, gọi vài phần điểm tâm ngọt.

"Lần trước em còn nguyện ý nói thêm với anh vài câu. "

Cố Cẩn cười lạnh một tiếng.

Lần trước An Cách thấy cậu nắm tay Lăng Đình, về nhà liền nhận được tin nhắn của An Cách, mặc dù giọng điệu toàn là đùa giỡn nhưng vẫn khiến cậu xấu hổ không muốn nhìn thấy người trước mặt.

Không lâu sau người phục vụ mang đến một chiếc bánh mềm mềm trông rất ngon. Lăng Đình đẩy chiếc bánh đến trước mặt Cố Cẩn, nói: "Bánh thông sương."

Cố Cẩn không thích đồ ngọt, nhưng cậu rất thích loại bánh có mùi thơm nhẹ và không quá ngọt.

Cậu hơi ngạc nhiên nhìn Lăng Đình, Lăng Đình nói: "Dù sao chúng ta cũng ở bên nhau bảy năm rồi nên anh biết sở thích của em cũng không có gì là lạ." Chỉ là bọn họ lãnh đạm với nhau quanh năm không chịu nhượng bộ. Lăng Đình chỉ lặng lẽ ghi lại sở thích của Cố Cẩn nhưng không bao giờ nói ra.

"......"

Cố Cẩn im lặng vài giây, đột nhiên nói: "Đời trước thời điểm bị tập kích, tôi hỏi người điều khiển anh ở đâu." Cậu dừng một chút sau đó nói: "Hắn nói anh ở chỗ Lâm Lạc Tiêu."

Lăng Đình trầm giọng nói: "Nói bậy."

Sau khi anh biết tin Cố Cẩn bị tập kích lập tức bỏ hết mọi công việc dẫn quân lên đường. Anh rất lo lắng, chỉ mong có thể bay thẳng đến chỗ Omega của mình .... nhưng vẫn muộn một bước.

"Anh chưa bao giờ có quan hệ với Lâm Lạc Tiêu."

Lăng Đình nói, "Là lỗi của anh, anh không làm rõ chuyện này sớm hơn." Anh không bao giờ để ý đến những người không quan trọng, vì vậy khi Lâm Lạc Tiêu tung tin đồn về anh, anh cũng không để ý. Đó là lý do vì sao có nhiều người tin rằng đó là sự thật và dùng nó để châm chọc Cố Cẩn.

"Anh có làm rõ chuyện này không cũng không sao,"

Cố Cẩn nói, "Tôi biết em ấy không thích anh, vì vậy khi người điều khiển nói vậy tôi đã biết hắn ta được phái đến giết tôi."

Lăng Đình cau mày định nói gì đó, nhưng Cố Cẩn đã ngắt lời anh: "Tôi chỉ muốn nói với anh, thật ra tôi ghét cuộc hôn nhân đó hơn cả anh."

Cuộc hôn nhân đó có nghĩa là cậu đã hoàn toàn bị bỏ rơi bởi mẹ mình, kể từ đó cậu chỉ còn có một mình, hoàn toàn bị xem là "phế vật".

Nhưng giờ đây cậu không cần lo về điều đó.

"Hiểu lầm lớn nhất giữa tôi và anh không phải Lâm Lạc Tiêu, mà là bản thân tôi ---- tôi không muốn thừa nhận cuộc hôn nhân này, huống chi là chuyện tôi đã bị mẹ bỏ rơi." Cố Cẩn ăn một miếng bánh ngọt, nhàn nhạt nói, "Chỉ có thể nói khi đó tôi còn quá trẻ, luôn thích để tâm chuyện nhỏ nhặt. Nếu đổi lại là tôi bây giờ, mối quan hệ giữa tôi và anh sẽ nhẹ nhõm hơn phần nào. "

"Chắc hẳn là em đã vào bán kết cuộc thi cơ giáp ảo."

Lăng Đình nhìn Cố Cẩn ăn bánh kem, thay đổi đề tài, "Anh cùng Glen đánh cược, đánh cược em sẽ đoạt được quán quân."

Cố Cẩn: "Đặt cược cái gì?"

"Hai bình Tuyết Lan Tửu."

Cố Cẩn không nói gì.

Lăng Đình chậm rãi nói: "Không cần áp lực, em thua cũng không sao."

"Không,"

Cố Cẩn nói, "Đang nghĩ làm thế nào để anh thua cược."

Lăng Đình: "......"

--------------

Bàn ăn bên cạnh, cháu trai Nolan, Yaser ngậm nĩa, mắt trông mong nhìn Anna.

Anna: "....... Không được, em đã ăn miếng bánh thứ năm rồi."

Cô nhìn thoáng qua thấy Lăng Đình đứng dậy, lập tức nói: "Bọn họ đi rồi, chúng ta cũng đi thôi."

Yaser: "........"

Không được ăn miếng bánh thứ sáu vẫn có chút tiếc nuối, thiếu niên cúi đầu, không vui rên một tiếng.

Anna nhìn Yaser, nhìn lại Cố Cẩn, nghĩ thầm đều là Omega, nhưng thật sự không giống nhau.

Về sau cô muốn bạn đời khẳng định sẽ tìm người giống Cố Cẩn.

Lăng Đình muốn đưa Yaser về nhà Nolan, ánh mắt dừng trên người Cố Cẩn một lúc rồi mới xoay người rời đi.

"Đúng rồi,"

Cố Cẩn đóng gói mấy phần bánh thông sương, sau đó nói với Anna, "Bánh kem ở đây không tồi, mang mấy phần cho người nhà của cô đi."

Anna nghe vậy nhanh chóng lắc đầu từ chối: "Không tốt lắm, tôi cũng không có trả tiền."

"Tôi ăn không hết,"

Cố Cẩn nói, "Nhà cô hẳn là có trẻ con, sẽ thích bánh kem đi."

Anna: "Nhưng mà --------"

Cố Cẩn đem mấy phần bánh đẩy đến trước mặt cô, tự mình xách một phần đi.

Anna: "......"

Gia đình Anna cũng không giàu có, tiền lương của cha cô không cao, mẹ cô ốm đau hàng năm nằm trên giường, chỉ vì cô là Alpha cấp A, mỗi tháng chính phủ liên bang đều gửi tiền hỗ trợ cho nên một nhà mới có thể miễn cưỡng duy trì sinh hoạt.

Khi biết Anna sắp bị đuổi học, cha mẹ cô cũng không trách cứ, Anna biết họ không muốn làm cô buồn, nhưng chính vì như vậy cô mới càng thêm áy náy.

Anna mang mấy phần bánh về nhà, em trai em gái chào đón cô về nhà, thấy phần bánh được đóng gói xinh đẹp cẩn thận trong tay cô, đôi mắt lập tức trở nên sáng lấp lánh.

Bởi vì gia cảnh không cho phép, bọn họ chưa được ăn qua bánh kem. Anna sờ đầu em trai em gái mình, chia cho mỗi người một phần bánh kem, cười nói: "Ăn đi."

Sau đó cô đem một khối bánh kem cẩn thận để vào trong tủ lạnh, chuẩn bị để lại cho cha, lại đem một phần bánh đi vào phòng mẹ mình.

Hôm nay tâm trạng của mẹ cô hình như rất tốt, giữ chặt tay cô, khuôn mặt tái nhợt có ý cười ôn hòa.

"Thầy giáo của con vừa tới, nói trường học đã thu hồi giấy đuổi học của con, ngày mai con có thể đi học trở lại. "

Anna kinh ngạc, Cố Cẩn nói sẽ giúp cô quay lại trường học, cô vốn nghĩ sẽ tốn một khoảng thời gian không ngờ tin vui lại đến sớm như vậy.

Hóa ra lời Cố Cẩn nói là thật, cậu ấy thực sự đã giúp cô.

Mẹ Anna nhìn thấy vẻ mặt của cô liền hiểu tất cả, nhẹ giọng nói: "Có người giúp đỡ sao?"

"Vâng"

Anna gật đầu, nhìn nụ cười của mẹ, không hiểu sao có chút muốn khóc, "Cậu ấy là một người rất tốt."

"Vậy con nhất định phải ghi nhớ ân tình này, sau này phải báo đáp cậu ấy."

Mẹ Anna nói xong tiếc nuối thở dài, "Thật tiếc không được gặp cậu ấy nếu không nhất định phải nói lời cảm ơn."

Anna: "Đợi mẹ khỏi bệnh con sẽ dẫn mẹ đi gặp cậu ấy."

Nói xong cô mới nhớ tới phần bánh kem bị bỏ qua một bên, vội vàng cầm lên.

"Cậu ấy còn bảo con mang bánh kem về, phần này là cho mẹ."

Mẹ Anna xua tay tỏ vẻ không cần, nói: "Cho em của con đi, mấy ngày trước còn bảo là muốn ăn bánh kem."

"Em trai em gái đều có, con cũng ăn rồi, còn để lại một phần cho cha."

Anna cười nói, "Mẹ mau ăn đi, nếu để lâu sẽ không ăn được nữa."

Cô đưa một khối bánh kem cho vào miệng mẹ mình, đồng thời âm thầm quyết định rằng phải để gia đình mình có một cuộc sống có bánh ăn mỗi ngày và trả ân tình của người tặng bánh cho cô ngày hôm nay.

............

Một tuần sau, cuộc thi cơ giáp ảo lại tiếp tục.

Quy tắc là mỗi người dự thi phải đánh mười trận, thắng được 10 điểm, hòa được 5 điểm, thua 0 điểm. Cuối cùng, mười sáu người đứng đầu sẽ được lựa chọn dựa trên số điểm tại vòng bán kết lọt vào chung kết.

Có một địa điểm đặc biệt để tổ chức cuộc thi, có thể mua vé để xem nhưng vé của mỗi trận đấu đều được bán hết ngay khi mở bán, những người không lấy được vé chỉ có thể mua lại với giá cao hoặc xem trên phát trực tiếp của Tinh Võng.

Cố Cẩn và Norton nhận được nhận được danh sách phân tổ, thông tin của tuyển thủ tham gia trận bán đều hiển thị trên Tinh Võng, còn ghi chú cấp tinh thần lực, bởi vậy Cố Cẩn danh hiệu "Lâm" bên cạnh còn có ghi chú --- tinh thần lực cấp 3A.

Tinh Võng đã sớm phát ra danh sách phân tổ, rất nhanh có người phát hiện ghi chú này, nháy mắt nổi lên một đợt bình luận.

[Một viên sao chổi: tinh thần lực cấp 3A? Còn là Omega? Người này điền bừa đi!]

[Quang não thông minh đáng yêu: Dù sao thông tin đăng kí đều là người dự thi tự điền đương nhiên muốn viết gì thì viết. ]

[Tìm được một bông hoa: Mọi người có để ý, cậu ta còn là một người điều khiển .........]

[Đẹp trai nhất liên bang: Hahaha, Omega là người điều khiển? Chuyện này có thể khiến ta cười một năm.]

[Cút đi đừng yêu ta: Lầu trên, Omega cũng có hệ công kích, không phục?]

[Hôm nay có tăng cân không: Vấn đề là hệ công kích sao? Vấn đề là tinh thần lực cấp 3A, cậu ta còn không dám dùng tên thật, chỉ là một danh hiệu, nếu lợi hại như thế việc gì phải giấu giếm.]

[Ta thật sự không có XX: Mọi người có nghĩ tới cậu ta thật sự có tinh thần lực cấp 3A thì sao? Tôi có người bạn tham gia đấu vòng loại, bị một Omega rất lợi hại loại bỏ.]

[Đẹp trai nhất liên bang: Lầu trên nói bạn của cậu phải chăng là chính cậu?]

[Vịt bay: +1]

[Lộ không phải độ: Liên minh chỉ có hai Omega cấp 3A, không có ai tham gia thi đấu lần này. Mặc kệ cậu là ai, hẹn gặp cậu trên sân đấu.]

[Một viên sao chổi: Mẹ kiếp? Lục Độ?]

[Er Zaida: Thật sự là Lục Độ??? AAA Lục Độ mẹ yêu con! Thi đấu cố lên!! Nhất định phải lấy được quán quân !!!]

[Nghĩ không ra tên: Trời ơi, Lục Độ tự mình bình luận? Đây là gửi chiến thư sao?]

[Đặt tên lung tung: @ Lâm , không phải nói tinh thần lực cấp 3A sao? Có dám trả lời lại không!]

[.............]

"Chờ chút,"

Norton nhìn từng bình luận mới trên Tinh Võng, nói: "Lục Độ này không phải cái người .... hạng nhất vòng loại sao?"

Cố Cẩn: "Đúng vật, con trai Lục trung tướng, Alpha cấp 2A, thực lực không tầm thường."

Norton: "Anh ta đây là khiêu khích cậu?"

"Hình như không phải,"

Cố Cẩn tùy ý nhìn những bình luận, cũng không để ý, "Anh ta là ăn ngay nói thật."

Bọn họ đang ngồi trong phòng chờ của cuộc thi cơ giáp ảo, vốn dĩ không huấn luyện mà đến đây bởi vì Cố Cẩn muốn xem trận đấu này ------- trận đấu của em trai cậu Cố Duyệt.

Không lâu sau trận đấu bắt đầu, hai chiếc cơ giáp vào chiến trường, bình thường người điều khiển và người hỗ trợ hai bên bắt tay nhau thể hiện sự kính trọng.

Cố Duyệt vẫn mang một gương mặt giả như cũ, mà đối thủ mang một khuôn mặt thật --- khi nhìn đến khuôn mặt kia, Cố Cẩn lặp tức nhăn mày.

Norton: "Sao vậy?"

"Thông tin của trận đấu này có ghi là đối thủ của em ấy là một Alpha cấp A?"

"Đúng vậy."

Norton khó hiểu đưa thông tin thi đấu cho cậu xem, "Là cấp A không sai, có gì không đúng sao?"

Rất không đúng.

Ánh mắt Cố Cẩn dừng trên người đối thủ của Cố Duyệt, là một người điều khiển cấp A, sắc mặt dần dần lạnh lùng, giống như vực sâu lạnh thấu xương trong mùa đông.

Cậu không nghĩ trùng hợp đến như vậy, Cố Duyệt lại là đối thủ của Tạ Tinh.

Không lâu trước đây gặp mặt Tạ Tinh, Tạ Tinh lúc đó chỉ có tinh thần lực cấp B..........

Mà bây giờ đã là cấp A.

---------------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy