Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Gặp quỷ!

Hai cơ giáp đang chiến đấu trên sân, như hai con sư tử lao vào cắn xé nhau, hung hăng không nhượng bộ.

Nhưng theo thời gian, một chiếc cơ giáp dần dần yếu thế hơn, Cố Duyệt nghiến răng nghiến lợi, sự bất an trong lòng dần lớn hơn.

Cậu thấy sự bất lực.

Cố Duyệt cũng đã tham gia huấn luyện với anh trai và cha mình, mặc dù không vào trường quân đội nhưng vẫn nhớ những kỹ năng cha đã dạy cho cậu, cậu đã không ngừng tập luyện trước cuộc thi .... Đáng lẽ cậu không nên thua người đàn ông trước mặt, Tạ Tinh, người đã từng làm anh trai mình xấu hổ trước đám đông.

Tạ Tinh rõ ràng chỉ là cấp B, làm sao lại trở thành cấp A .......

"Cẩn thận!"

Người hỗ trợ của Cố Duyệt kêu to, khiên phòng ngự vỡ nát, cơ giáp Tạ Hành vung nắm đấm lên.

Con ngươi Cố Duyệt co lại, khi phản ứng lại vốn dĩ cậu có thể đỡ được một đòn nay ........ nhưng cơ giáp của cậu căn bản không có phản ứng.

Sao lại như thế?!

Phanh!

Trong khán phòng, Cố Cẩn bỗng nhiên đứng dậy.

Xung quanh một mảng ồ lên, bởi vì cơ giáp của Tạ Tinh đã đem cơ giáp của Cố Duyệt đánh ngã xuống đất, cưỡi lên trên đó, từng quyền mạnh mẽ đánh xuống.

"Cơ giáp kia không phản kích sao?"

"Bị đánh ngu luôn rồi à, thật kém cỏi."

"Rõ ràng vừa này còn đánh tới đánh lui, giờ thật nhàm chán."

Trong phòng điều khiển, hàm răng Cố Duyệt đã chảy máu, tinh thần lực của cậu đã tăng đến cực hạn nhưng cơ giáp lại giống như đã chết, hoàn toàn không chịu sự khống chế.

"Đầu hàng đi!"

Người hỗ trợ nôn nóng nói, "Chúng ta còn phải thi đấu tiếp, nếu tiếp tục như vậy cơ giáp sẽ bị hắn phá hủy."

Vừa dứt lời, khoang điều khiển bị công kích mãnh liệt từ bên ngoài mà vỡ tung ra.

Cùng lúc đó, dù Cố Duyệt không cam lòng cũng chỉ có thể đầu hàng.

Tích----

Âm thanh nhắc nhở trận đấu đã kết thúc, nghĩa là Tạ Tinh đã chiến thắng nhưng hắn cũng không dừng động tác, hai mắt đỏ bừng, khóe miệng nở một nụ cười hưng phấn đến dữ tợn.

Nắm đấm của cơ giáp giáng xuống Cố Duyệt, người không có sự bảo hộ của khoang điều khiển.

"Không tốt! Người điều khiển kia bị điên rồi à?!"

Khán phòng vang lên từng trận kinh hô, Norton chỉ cảm thấy người bên cạnh trong nháy mắt không thấy đâu, Cố Cẩn đã đi tới khu vực thi đấu.

Tốc độ của Cố Cẩn có nhanh cũng không nhanh bằng nắm đấm của cơ giáp, Cố Duyệt đăng nhập Tinh Võng bằng tinh thần thể, bị thương sẽ lập tức trở về hiện thực nhưng một quyền này của Tạ Tinh nếu đánh xuống sẽ nghiền nát Cố Duyệt!

Tinh thần thể bị nghiền nát sẽ tạo thành bóng ma tâm lý cả đời cũng không thể thoát khỏi, thậm chí thần kinh của Cố Duyệt cũng chịu ảnh hưởng ... Đã từng có người tham gia cuộc thi cơ giáp ảo nhưng bị "giết chết" một cách tàn nhẫn, thân thể trong hiện thực trực tiếp biến thành người thực vật, không thể tỉnh lại.

Cố Duyệt chưa bao giờ cảm thấy cái chết gần đến như vậy, nắm đấm dữ tợn đã đến trước mặt, trong chớp mắt đại não của cậu trống rỗng.

------ Giây tiếp theo cậu bị người bên cạnh dùng toàn lực đẩy ra.

Lưỡi hãi tử thần không có chém tới, Cố Duyệt hoàn hồn, trơ mắt nhìn người hỗ trợ bị cơ giáp Tạ Tinh đập nát, cơ chế bảo vệ của Tinh Võng lập tức được kích hoạt, người hỗ trợ biến mất trở về hiện thực.

Một loạt hành động chỉ diễn ra trong mười giây, nhân viên của cuộc thi đã kịp phản ứng, lao lên đấu trường tuyên bố trận đấu đã kết thúc --- mọi người đã ký kết là họ sẽ phải chịu mọi hậu quả khi tham gia cuộc thi. Hành động của Tạ Tinh sẽ không khiến hắn ta bị loại, cùng lắm là bị trừng phạt.

".........."

Sau khi người hỗ trợ của Cố Duyệt bị cưỡng chế rời khỏi Tinh Võng, Cố Cẩn nhìn đấu trường đổ nát, ánh mắt như cơn bão trên biển, đem hết thảy sóng to gió lớn phá hủy mọi thứ.

Mười phút sau, Cố Duyệt nhận được cuộc gọi của anh trai mình.

"Địa chỉ."

Nghe được giọng nói lạnh băng của Cố Cẩn bên kia, Cố Duyệt hoảng sợ, cậu chưa thấy anh trai tức giận như vậy bao giờ ........ Chẳng lẽ chuyện của mình bị phát hiện rồi?

Tim Cố Duyệt đập thình thích, do dự không dám nói, nhưng bên kia Cố Cẩn lặp lại lần nữa, vẫn là một câu đơn giản lạnh lùng nhưng khiến cho Cố Duyệt rùng mình.

Chắc chắn là anh trai đang tức giận.

"Em... em đang ở bệnh viện liên bang."

Cố Duyệt còn muốn nói dối, "Đi học cùng bạn ......."

Còn chưa nói xong Cố Cẩn liền chấm dứt cuộc gọi.

"...."

Sau đó, như phạm nhân chờ bị hành quyết, lâu như muốn đem người ta luộc chết. Có lẽ là năm phút, có lẽ là một thế kỷ, cuối cùng Cố Duyệt cũng chờ được người hành hình -- anh trai.

"Anh!"

Cố Cẩn vừa xuất hiện, Cố Duyệt liền nhào qua ôm chân cậu, oa oa khóc lớn, "Em sai rồi, anh đừng đánh em!"

Cố Cẩn: "......"

Cố Cẩn nhìn chằm chằm Cố Duyệt vài giây, xác nhận em trai mình không có chuyện gì, lại dời tầm mắt.

Cố Duyệt ở trong một phòng bệnh tư nhân, nhưng người nằm trên giường bệnh không phải Cố Duyệt mà là người hỗ trợ kia.

Người hỗ trợ kia ở trên Tinh Võng mang một gương mặt giả, sau khi nhìn thấy người thật, Cố Cẩn lập tức nhăn mày: "Tại sao lại là anh?"

Người nọ không phải người xa lạ, là người đã ly hôn cùng Omega của mình ly hôn rồi xin An Y được cưới Cố Cẩn ......... Claire.

Tinh thần thể của Claire bị thương, tinh thần trong hiện thực cũng không quá tốt. Hằn nằm trên giường bệnh, suy yếu cười với Cố Cẩn: "Tiểu Cẩn."

Cố Duyệt: "????"

Cậu nhìn Claire, lại nhìn Cố Cẩn, sắc mặt như thể gặp quỷ: "Anh biết anh trai tôi?"

Thời điểm Claire theo đuổi Cố Cẩn Cố Duyệt vẫn còn nhỏ, cũng không biết chuyện này. Sau đó bị An Y cố ý lừa gạt bởi vậy Cố Duyệt cũng không biết người này con mẹ nó thiếu chút nữa cưới anh trai cậu về nhà.

Claire: "Đã từng quen biết, nhưng mà ......"

Hắn ho khan vài tiếng, không nói tiếp, thấp giọng nói với Cố Cẩn "Thật xin lỗi."

Cố Duyệt: "..."

Đột nhiên có chút khẩn trương.

Cố Cẩn xoa đầu Cố Duyệt, giơ tay ra hiệu Cố Duyệt ra ngoài.

Cố Duyệt đương nhiên không muốn đi, nhưng vì rất sợ những lúc anh trai mình không nói gì, chỉ có thể cúi đầu, như con chim cút ra khỏi phòng bệnh.

Vài phút sau, Cố Cẩn ra khỏi phòng bệnh, trên mặt không biểu lộ vui mừng hay tức giận. Cố Duyệt nhìn thấy lập tức chạy đến nói: "Anh, em ----"

"Em không cần giải thích."

Cố Cẩn lạnh lùng nói, "Nếu không muốn bị đánh thì câm miệng đi."

Cố Duyệt ủy khuất: "......"

Cố Cẩn quay đầu nhìn phòng bệnh một cái, nói: "Chăm sóc tốt cho hắn."

Lời nói này của cậu cứ như quản ngục nói "Đừng để hắn chạy thoát.", Cố Duyệt nghe vậy sửng sốt, còn muốn hỏi gì đó nhưng Cố Cẩn đã rời đi.

.....

Cùng lúc đó, Tạ gia

Tạ Tinh quỳ trên mặt đất lạnh băng, cúi đầu không dám thở mạnh.

 Hắn quỳ bên cạnh cha mình, gia chủ Tạ gia, trước mặt bọn họ là một người phụ nữ quyền quý, không ai khác đúng là vợ của nguyên soái Cố Hằng, chị của thủ tướng đương nhiệm An Cách --- An Y.

Không lâu trước đó, An Y tìm tới Tạ gia, mới vừa thi đấu xong Tạ Tinh mới biết được đối thủ của mình cư nhiên là Cố Duyệt, người hỗ trợ là Claire của gia tộc Lynn, hiện tại đã nhập viện.

Gia tộc Lynn không đáng lo nhưng Cố Duyệt là người bọn họ không đắc tội nổi. Không giống với Cố Cẩn, Cố Duyệt là Alpha cấp A, là con trai mà An Y yêu thương nhất ... Cho nên An Y vừa tới cửa, cha Tạ Tinh Tạ Thừa đã tát hắn một cái, bắt hắn quỳ xuống xin lỗi An Y.

Quỳ đã nửa giờ, mãi cho đến khi An Y đem chén trà đã nguội lạnh nhẹ nhàng đặt lên bàn, Tạ Tinh vẫn không dám đứng lên.

"Là tôi không biết dạy con, may là Cố thiếu gia không bị thương, yên tâm, ngày mai tôi sẽ để thằng nhóc này đích thân đến cửa xin lỗi Cố thiếu gia." Tạ Thừa cười nói.

Khuôn mặt Tạ Thừa mang ý cười, trong lòng lại đang mắng người. Nghịch tử này lần trước đắc tội Cố Cẩn bị Lăng thượng tướng đưa vào bệnh viện, vừa ra khỏi bệnh viện không lâu lại vì đắc tội Cố Duyệt bị An Y tìm đến cửa!

Rốt cuộc là vì sao lại luôn thích gây sự với Cố gia!

Tạ Thừa càng nghĩ càng giận, hận không thể một chân đá chết Tạ Tinh. Nhưng dù sao cũng là con trai duy nhất của mình, tức giận cũng không thể làm gì, chỉ có thể nuốt giận vào trong mà thôi.

An Y phải đi, Tạ Thừa tự mình tiễn bà, ở cửa có một người hầu đứng đó, ánh mắt An Y ban đầu chỉ là nhẹ nhàng nhìn qua, nhưng sau khi thấy mặt người hầu đó đồng tử co rụt lại một cách khó phát hiện.

Người hầu cung kính cúi đầu: "Phu nhân."

"......"

An Y mặt không biểu tình đi tiếp, giống như cái liếc mắt vừa rồi chỉ là vô tình.

---- Nhưng khi mọi người không để ý bà dần nắm chặt tay lại, móng tay được chăm sóc kĩ lưỡng cắm sâu vào da thịt ... thân thể khẽ run lên một cách khó phát hiện.

----------------------------------------

Bên ngoài bệnh viện, Cố Cẩn lên phi thuyền tư nhân và liên lạc vào số mà cậu chưa từng chủ động liên lạc bao giờ.

Vài giây sau, liên lạc được kết nối, hình ảnh của Lăng Đình xuất hiện trước mặt Cố Cẩn, hình như là vừa từ chỗ quân đội trở về, trên người đang mặc quân phục chỉnh tề, anh rút găng tay ra để lộ những ngón tay trắng mảnh khảnh, lặng lẽ nhìn Cố Cẩn.

Cố Cẩn đối diện ánh mắt của anh, trầm mặc vài giây, nói "Tôi nhớ anh có nói qua, chợ đen đã từng lưu thông loại thuốc có thể ảnh hưởng tới tinh thần lực, phần lớn là từ tay tinh tặc."

Lăng Đình gật đầu: "Đúng vậy, sau đó quân đội liên bang đã tiêu diệt rất nhiều tinh tặc, những loại thuốc đó cũng biến mất ở chợ đen, nhiều năm nay không còn xuất hiện nữa."

Anh không nói ai là người dẫn binh tiêu diệt tinh tặc nhưng Cố Cẩn biết người đó chính là người đàn ông trước mặt mình.

Cố Cẩn: "Tôi nghi ngờ Tạ gia bằng phương thức nào đó đã mua được loại thuốc này, hoặc là, họ cấu kết cùng với tinh tặc."

Cậu từng bị cấy một con chip đè ép tinh thần lực nhiều năm, đối với những đồ vật này rất mẫn cảm. Tinh thần lực của Tạ Tinh đột nhiên tăng mạnh, sau đó không thèm để ý tín hiệu kết thúc trận đấu mà xuống tay với Cố Duyệt, có thể là do tính tình của hắn thô bạo cũng có thể là hắn không khống chế được sức mạnh vốn không phải của mình.

Lăng Đình hiển nhiên biết những chuyện xảy ra trong trận đấu, giọng nói trầm thấp khiến người khác an tâm: "Yên tâm, anh sẽ cho người điều tra."

Cố Cẩn gật gật đầu, không nói.

Sau đó hai người liền lâm vào trầm mặc.

"....."

Không khí có chút xấu hổ, sau vài giây, Lăng Đình nói: "Đây là lần đầu tiên em chủ động liên lạc với anh."

Đáng tiếc không phải vì chuyện riêng --- nếu Tạ gia thật sự cấu kết cùng tinh tặc, đó chính là liên quan đến chuyện lớn đối với liên bang.

Cố Cẩn: "Ồ."

"......"

Sau đó hai người lại im lặng.

"Quá xấu hổ,"

Bạch Trạch bỗng nhiên nói, "Tôi hát cho ngài nghe nhé?"

Giọng nói của nó rất nhỏ nhưng vẫn bị Lăng Đình nghe được: "Ai?" Sao lại là một giọng nam??

"Cơ giáp của tôi,"

Cố Cẩn vừa nói vừa ép quang não xuống, nói: "Tôi không còn vấn đề gì nữa rồi, tạm biệt."

Rốt cuộc cũng tìm được lý do chấm dứt cuộc gọi với Lăng Đình.

Lăng Đình "....."

Phó quan tới báo cáo quân vụ, sau khi tiến vào liền thấy cấp trên của mình nhìn màn hình quang não đen nhánh, sau vài giây lại cười khẽ một tiếng.

Phó quan: (⊙o⊙)

Gặp quỷ!

--------------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy