Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Tạ gia

Hai ngày nay Cố Duyệt có chút phiền lòng.

Claire đỡ thay cậu một kích, bị đưa vào bệnh viện, cậu phải chịu mọi chi phí và đến thăm Claire mỗi ngày. Nhưng cậu không phải người duy nhất đến đây mỗi ngày mà còn có anh trai cậu Cố Cẩn.

Cố Duyệt thật sự không thích cách Claire nhìn Cố Cẩn, như thể anh trai mình không phải con người mà chỉ là món đồ vật, một món đồ trong túi của Claire ...... Nhưng anh trai cậu hình như không để ý đến chuyện đó, anh ấy nói chuyện với Claire một cách dịu dàng ----- ít nhất trong mắt Cố Duyệt là như vậy.

Hôm nay Cố Cẩn lại đến thăm Claire, Cố Duyệt nghe được âm thanh vui sướng của Claire trong phòng bệnh: "Thật sao, em chấp nhận tha thứ cho anh rồi sao?"

Cố Duyệt: "?"

"Trước kia anh làm nhiều chuyện có lỗi với em, nhưng đó không phải ý muốn của anh, đều là gia đình anh bắt anh phải làm vậy. Tiểu Cẩn, em phải tin tưởng anh, anh vẫn luôn thích em."

Cố Duyệt: "..."

Cố Cẩn quay lưng về phái Cố Duyệt, sống lưng thẳng dáng ngồi ưu nhã, giọng nói cũng thập phần bình thản: "Thật không?"

Claire: "Là thật! Anh không nghĩ rằng em sẽ tha thứ cho anh, anh rất vui."

Đây là cái giọng điệu bạch liên hoa kỳ dị nào?

Cố Duyệt không nhịn nổi, đi đến bên giường bệnh nhưng còn chưa đến nơi đã nghe thấy Cố Cẩn nhàn nhạt nói: "Nếu vậy thì tại sao ------ anh lại giở trò với cơ giáp của em trai tôi."

Một câu này rơi xuống, sắc mặt Claire đột nhiên biến đổi.

Ngay cả Cố Duyệt cũng dừng bước, phòng bệnh lâm vào một mảng im lặng. Một lát sau, Claire nói: "Tiểu Cẩn, em nói gì vậy?"

Hắn vẫn duy trì nụ cười như cũ nhưng Cố Duyệt nhìn nụ cười đó, cảm thấy có một cảm giác cứng đờ nói không nên lời.

"Tôi chi người điều tra qua, ngày đó anh cho người phá hủy mạng lưới tinh thần của cơ giáp, dẫn tới việc cơ giáp mất khống chế không thể phản kích."

Ngữ khí Cố Cẩn vẫn trầm tĩnh như cũ, nhưng ánh mặt lại lạnh lùng, mang theo tia trào phúng, "Sau đó thay em trai tôi chặn lại một kích, hẳn cũng nằm trong kế hoạch của anh đi."

Cố Duyệt khiếp sợ nhìn Claire, cậu cho rằng cơ giáp không thể cử động do có trục trặc, không nghĩ tới là bị người ta động tay động chân --- còn là người hỗ trợ của cậu.

"Khoan .... Từ từ!"

Claire hoảng loạn muốn giải thích, "Anh không có, thật đó! Làm ra việc này có lợi gì với anh chứ, em phải tin anh, Tiểu Cẩn!"

Hắn muốn bắt lấy tay Cố Cẩn, Cố Cẩn lại đứng dậy, nhẹ nhàng tránh khỏi hắn.

"Về lý do của anh, gia tộc Lynn hẳn sẽ cho tôi một câu trả lời."

Con ngươi Claire co lại, sau khi hắn ly hôn với Omega của mình đã bị gia tộc nghiêm khắc trách phạt, nếu chuyện này bị lộ ra, gia tộc khả năng sẽ vì không muốn đắc tội Cố gia mà vứt bỏ hắn!

Đến lúc ấy hắn hoàn toàn xong đời rồi!

"Tiểu Cẩn! Tiểu Cẩn em nhất định phải tin tưởng anh, anh không có -----"

Giọng nói của Claire bị ngăn cách trong phòng bệnh, cửa phòng bệnh đóng lại, Cố Cẩn cũng không cho hắn một cái liếc mắt.

"......"

Trên hành lang, Cố Duyệt còn chưa hồi phục tinh thần.

Cố Cẩn nhìn em trai mình, an ủi một chút: "Tỉnh táo lên, đừng ngu ngốc như vậy nữa."

Cố Duyệt: ".....A"

Tâm tình của Cố Duyệt hiện tại tương đối phức tạp, lòng tốt của Claire trước đây hóa ra là có âm mưu, nhưng mục đích thật sự không ngờ lại là anh trai mình, là Cố gia sau lưng bọn họ.

Cố Cẩn: "Đừng dễ dàng tin tưởng người khác, lỡ như sau này bị bán đi mất, anh còn phải đi chuộc em về."

Cố Duyệt hơi xấu hổ nói: "Em đã biết, sẽ không có lần sau."

Cố Cẩn lại nói:"Vì sao muốn tham gia cuộc thi"

Cố Duyệt : "..........."

Cố Duyệt im lặng một lúc, chậm rì rì nói: "Em muốn gia nhập quân đội .... Như vậy sẽ không cần dựa vào Cố gia nữa, sẽ có thể bảo vệ anh."

Mẹ cậu không thích anh trai, mà cậu không lại không có sức mạnh, nghĩ tới nghĩ lui, tham gia cuộc thi cơ giáp ảo có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Cố Cẩn nhìn Cố Duyệt, đưa tay xoa đầu cậu.

"Anh rất vui, cảm ơn, nhưng em không cần lo lắng cho anh."

Cố Cẩn chậm rãi nói, "Em chỉ cần ở trường học chăm chỉ đọc sách là được."

Cố Duyệt: "Nhưng -----"

Cố Cẩn: "Em ghét Tạ Tinh sao?"

"A?"

Cố Duyệt không nghĩ tới Cố Cẩn sẽ hỏi cái này, ngạc nhiên, lập tức trả lời: "Đương nhiên là ghét! Lần trước nếu không phải cơ giáp của em xảy ra vấn đề em đã có thể đánh hắn ngã xuống!"

Cố Cẩn gật đầu: "Lần trước hắn đánh em như nào anh sẽ trả lại gấp bội."

Cố Duyệt khó hiểu nhìn Cố Cẩn, từ đầu còn không rõ nhưng một lát sau bỗng ý thức được điều gì đó.

Người cứu cậu ở vòng loại .... hình như giống với ..... chính là anh trại cậu.

"Anh!"

Cố Duyệt khiếp sợ nói, "Chẳng lẽ là anh, tinh thần lực của anh -------"

Cố Cẩn làm một động tác giữ im lặng: "Không được nói với người khác."

Cố Cẩn không định giấu chuyện này quá lâu, chờ sau trận chung kết, thân phận của cậu sẽ bị thông báo công khai.

Cố Duyệt nhớ tới Omega cấp 3A có độ thảo luận rất mạnh mấy ngày nay, nhìn lại anh trai nhà mình, cảm thấy như đang nằm mơ: "Anh là Lâm? Không thể nào, đây là sự thật à!"

Tâm trạng của cậu ngay lập tức vô cùng cao hứng, không ai có thể so với cậu trông đợi Cố Cẩn khôi phục tinh thần lực, một lần nữa trở thành thiên chi kiêu tử, không phải giống như trong lời mẹ mình, một "phế nhân".

Cố Cẩn gật đầu, Cố Duyệt kích động xoay một vòng, sau đó sắc mặt đại biến, nói: "Không ổn!"

Cố Cẩn tưởng Cố Duyệt có chuyện quan trọng gì đó muốn làm, đang muốn hỏi, lại nghe thấy Cố Duyệt đau khổ nói: "Em đã dùng tất cả số tiền của mình để đánh cược Lục Độ đoạt giải quán quân!"

Đó là toàn bộ tiền tiêu vặt của cậu đó!

Cố Cẩn: "....."

------------

Tạ gia.

Tạ Thừa vừa vào nhà đã thấy con trai mình Tạ Tinh một bộ dáng chán chết nằm nghiêng trên sô pha, hầu gái xinh đẹp bên cạnh đút trái cây vào miệng hắn.

Tạ Thừa nhất thời không chịu được bộ dáng này của Tạ Tinh, bảo hầu gái đi ra, lại chỉ vào Tạ Tinh nói: "Trận đấu tiếp theo sắp bắt đầu rồi, con không đi huấn luyện, còn ở đây lãng phí thời gian!"

"Cha yên tâm đi, những người đó đều là một đám phế vật, căn bản không phải đối thủ của con."

Tạ Tinh không quan tâm nói: "Lần trước Cố Duyệt kia còn không phải bị con đánh ngã trên mặt đất, một chút cơ hội đánh trả còn không có?"

"Con còn dám nói!"

Tạ Thừa vừa nghe đã tức giận, "Chính bởi vì như thế chúng ta mới đắc tội Cố gia! Nếu Cố gia muốn nhằm vào chúng ta, ngày mai Tạ gia ở tinh cầu thủ đô cũng không sống nổi nữa!"

Tạ Tinh: "Việc này sao có thể trách con, Cố Duyệt dùng một khuôn mặt giả, con cũng không nhận ra cậu ta!"

Tạ Thừa: "Con còn cãi?!"

Tạ Tinh: "....."

Tạ Tinh hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Tạ Thừa nhìn con trai duy nhất không nên thân của mình, sau vài giây, không kìm được lửa giận: "Nếu không phải vì loại thuốc kia, bây giờ con vẫn chỉ là một phế vật cấp B. Sao không nghĩ tới sau khi thuốc mất tác dụng, con sẽ trở thành cái dạng gì?"

Sau trận đấu với Cố Duyệt, tin tức con trai duy nhất của Tạ gia vốn tinh thần lực cấp B đã đột phá cấp A nhanh chóng lan truyền, trong lúc nhất thời Tạ Tinh quả thật là phong quang vô hạn, Tạ gia thu được không ít sự chú ý --chỉ có người Tạ gia mới biết, những chuyện này là từ đâu mà ra.

Tạ Tinh đương nhiên không để tâm những gì cha mình nói, lại ném một quả nho vào miệng. Tạ Thừa tức giận muốn tát con trai mình, lại nghe thấy có người ở bên ngoài nói chuyện: "Tạ tiên sinh có vấn đề gì với thuốc của chúng tôi sao?"

Tạ Thừa cứng đờ, nhìn đến người nọ trong mắt rõ ràng có chút sợ hãi: "Không có, xin lỗi, vừa nãy tôi lỡ lời."

"Vậy thì tốt,"

Người nọ buồn bã nói, "Tạ tiên sinh yên tâm, thuốc của chúng tôi sẽ không có tác dụng phụ, con trai ngài sẽ vĩnh viễn có tinh thần lực cấp A. "

Giọng điệu của hắn bình thản nhưng thanh âm lại lạnh lùng khó tả, như rắn độc cắn vào da thịt, khiến người ta rùng mình.

Tạ Thừa vội vàng nói, "Vâng, cảm ơn sự giúp đỡ của tổ chức, Tạ gia của chúng tôi sẽ không quên ân tình này."

Người đàn ông nhìn chằm chằm Tạ Thừa vài giây, cho đến khi Tạ Thừa sởn tóc gáy. Sau đó hắn ra nở một nụ cười kỳ lạ, lặng lẽ rời đi.

........

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Cố Cẩn nhận được cuộc gọi từ Lăng Đình.

"Đã tra ra,"

Lăng Đình nói, "Tạ gia không lâu trước đây có nhận một người hầu mới, người hầu kia đúng là người thực hiện giao dịch với bọn họ."

Cố Cẩn không ngờ hiệu suất của Lăng Đình nhanh đến như vậy: "Người hầu kia là tinh tặc sao?"

"Thông tin về hắn trống rỗng, không thể xác định."

Lăng Đình nói, "Để tránh rút dây động rừng, trước khi thu thập đủ thông tin, anh sẽ không động đến hắn."

Cố Cẩn hơi nhướng mày: "Tạ Tinh kia được động đến không?"

Lăng Đình đoán được cậu muốn nói cái gì, "Tùy em." --- Nếu Cố Cẩn xuống tay với Tạ Tinh, ngược lại việc điều tra Tạ gia sẽ càng có lợi.

"Đã biết,"

Cố Cẩn nói, "Quân đội các anh hẳn là có thể nhúng tay vào quy tắc của trận đấu, ví dụ như ........"

Cậu tạm dừng một chút, trên môi nở một nụ cười trào phúng.

"Điều chỉnh nho nhỏ như đối thủ của người tham gia, làm tôi cùng Tạ Tinh gặp nhau trên sân đấu."

......

Trưa hôm đó, Cố Cẩn cùng Norton đã có trận thi đấu đầu tiên.

Là người được để ý rất nhiều - "Lâm", trận đấu này tự nhiên hấp dẫn không ít khán giả. Nhưng không phải để xem thi đấu, mà là xem trò cười của "Lâm".

[Đẹp trai nhất liên bang: Tới tới, làm ta nhìn xem lão đại cấp 3A trong truyền thuyết lợi hại bao nhiêu nào.]

[Đám mây bay bay: Đại lão lần đầu lên sân đấu, người thường chúng ta sao có thể bỏ lỡ.]

[Hoa rơi nước chảy: Đối thủ là Alpha cấp A, cẩn thận một giây liền bị giết chết, hi hi ]

[Mày bị ngu à?: Hehe, người nên cản thận là Alpha kia mới đúng.]

[Quang não thông minh đáng yêu: Yo, lầu trên là chính chủ sao? ]

[Mày bị ngu à?: Tôi không phải chính chủ, chỉ là thấy mấy người nói quá khó nghe, cẩn thận bị vả mặt.]

[Hôm nay có giảm cân không: Buồn cười thật, cậu không chịu được sự giễu cợt còn tự mình lên xé nhau với chúng tôi? Lần trước Lục Độ đích thân nói liên bang chỉ có hai Omega cấp 3A đều không tham gia thi đấu, cậu lại là ai chứ? Người bị vả mặt là cậu mới đúng đấy.]

Phòng phát sóng trực tiếp cấu xé nhau kịch liệt, người tham gia chuẩn bị bước vào đấu trường, thi đấu sắp bắt đầu.

Cố Cẩn ngồi trong khoang điều khiển, nghe Bạch Trạch nói: "Phòng phát sóng trực tiếp thảo luận rất sôi nổi nha."

Cố Cẩn nhàn nhạt nói: "Không cần quan tâm bọn họ."

Một giây sau liền thấy không đúng, lại nói: "Sao ngươi lại đang xem phát sóng trực tiếp."

Bạch Trạch vui sướng trả lời: "Tín hiệu của tôi kết nối với Tinh Võng, như vậy có thể thu được rất nhiều tin tức. Ví dụ như tai tiếng trước đây của ngài cùng Lăng thượng tướng, còn có em trai ngài đang xé nhau với người ta trên phòng phát sóng trực tiếp ---"

Cố Cẩn: ".... Rời khỏi đấy ngay bây giờ."

Bạch Trạch : "Được rồi."

Không biết vì sao Cố Cẩn lại cảm thấy ngữ khí của nó có một chút tiếc nuối không tình nguyện.

"...."

Qua vài giây, Cố Cẩn nói: "Ngươi sẽ không phải đang xem trộm chứ?"

Bạch Trạch: "Không đâu."

Cố Cẩn: "...."

Hình như lời này không đáng tin.

Chậc.

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy