Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Không chịu được, cút đi.

"Cậu là một Omega vô cùng ưu tú, tinh thần lực cấp 3A, gen cũng xuất sắc."

"......"

"Nếu chúng ta làm bạn đời, sinh ra đời sau nhất định có thể kế thừa huyết thống ưu tú của chúng ta, trở thành một Alpha cường đại."

"........."

"Đương nhiên, nếu là Omega giống cậu tôi cũng không ngại."

"..."

Trong sự im lặng đến nghẹt thở, Bạch Trạch nói: "Tỷ lệ thành công của một lời tỏ tình như vậy là 0,001%"

Lục Độ: "Cái gì, là ai đang nói chuyện, cơ giáp của cậu sao?"

"Không liên quan đến anh"

Cố Cẩn lạnh lùng nói, "Nói xong chưa, nói xong thì tránh ra."

Lục Độ: "?"

"Khoan đã, có phải tôi nói chưa đủ rõ ràng không"

Lục Độ chạy nhanh nói, "Tuy rằng cậu dùng một gương mặt giả, nhưng tôi không phải người chỉ nhìn bề ngoài, bất kể cậu trông như thế nào tôi cũng có thể chấp nhận!"

Cố Cẩn: "...."

Cố Cẩn nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận."

"Không cần bởi vì diện mạo của mình mà tự ti!"

Lục Độ nắm bả vai Cố Cẩn, "Tinh thần lực ưu tú của cậu cùng gen đủ để che đi những khuyết điểm khác!"

Cố Cẩn: "......"

Cậu bỗng nhiên muốn mắng người.

Bạch Trạch cười ra tiếng, bị Cố Cẩn lạnh lùng nhìn một cái lập tức im lặng, an tĩnh như gà.

"Là tôi, không chấp nhận anh."

Cố Cẩn từng câu từng chữ nói với Lục Độ, "Nghe hiểu không?"

Lục Độ: "?! Vì sao!"

"Tôi có tinh thần lực cấp 2A, tinh thần lực phù hợp với cậu, hơn nữa cha tôi là trung tướng, mẹ là thành viên của quốc hội. Nếu cậu kết hôn với tôi, bất kể sau này muốn vào quân đội hay quốc hội, tôi cũng có thể giúp đỡ cậu!"

Cố Cẩn: "Quân đội thì không cần, tôi có thể dựa vào thực lực của mình đi vào ... Anh có thể để thủ tướng nhận tôi là người thân thất lạc nhiều năm không?"

Lục Độ: "???"

Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Việc này .... hình như không làm được."

Cố - cháu ngoại mà thủ tướng liên bang yêu thương - Cẩn: "Vậy lấy anh có ích lợi gì, tránh ra."

Lục Độ: "..."

Cố Cẩn không để ý Lục Độ đang ngây người liền rời đi, đi không được bao xa còn nghe thấy hắn lẩm bẩm sau lưng: "Quả nhiên ... vẫn là mình không đủ ưu tú sao ......."

"......"

Tin tức kinh thiên động địa này rất nhanh bị mọi người truyền ra, trong lúc nhất thời trở thành chủ đề nóng trên Tinh Võng "Người đứng đầu vòng loại Lục Độ đã đưa ra lời tỏ tình với "Lâm" người đứng đầu vòng bán kết. " , độ thảo luận vẫn luôn rất cao, không thua lúc trước thời điểm Cố Cẩn hủy bỏ hôn ước với Lăng Đình.

Cùng ngày, cha Lục Độ Lục trung tướng bỗng nhiên bị thượng tướng gọi đến.

Trong phòng làm việc, Lục trung tướng đứng thẳng, nhìn người trước mặt: "Thượng tướng, ngài có chỉ thị gì?"

Lăng Đình: "Nghe nói con trai Lục trung tướng tham gia cuộc thi cơ giáp ảo?"

Lục trung tướng thầm nghĩ không phải ngài đã sớm biết sao, gật gật đầu: "Đúng vậy."

Lăng Đình được như mong muốn nói ra lời mình muốn nói: "Trận bán kết vòng sau sắp bắt đầu rồi, để hắn tới quân đội, ta tự mình huấn luyện hắn."

Lục trung tướng trong phút chốc đổi sắc mặt: "??? Ngài muốn giết chết con trai tôi sao?!"

Lăng Đình nhàn nhạt nói: "Ta có thể lý giải sự kích động của ông, hay là để ta huấn luyện ông nhé."

Lục trung tướng nháy mắt sửa miệng: "Không không không tôi cảm thấy người trẻ tuổi cần luyện tập nhiều hơn, ngài yên tâm, bây giờ tôi liền kêu hắn tới."

Lăng Đình gật gật đầu, nhìn Lục trung tướng run rẩy mở quang não, đem con trai hoàn toàn không biết gì cả của mình qua đây .... Lúc gần đi Lục trung tướng còn không đành lòng, dùng ánh mắt tha thiết nhìn Lăng Đình: "Vì sao ngài bỗng nhiên muốn huấn luyện con trai tôi?"

Lăng Đình mặt không biểu tình: "Ta rất thưởng thức hắn."

Lục trung tướng: "...."

Cái biểu tình này của ngài căn bản không phải thưởng thức!

Đừng tưởng tôi không biết trước đây không lâu ngài còn đánh cược cùng Glen, đánh cược "Lâm" sẽ đoạt giải quán quân!

Có phải ngài ghen ghét con trai tôi tỏ tình với "Lâm", ghen ghét hắn sắp có Omega!

......

Norton trở về căn phòng mình thuê, mới phát hiện nơi này đã nhiều thêm một người.

Hắn cũng không ngoài ý muốn, lấy thân phận của người trước mặt nếu muốn tìm hắn thì rất là dễ dàng, chỉ là hắn tò mò, vì sao người này còn có mặt mũi đến đây.

"Nếu là muốn tôi quay về gia tộc thì khỏi đi."

Norton nói, "Mời ông ra khỏi đây."

Cha Norton --- Sauron Clelland trầm giọng nói: "Đừng tùy hứng, ta thấy để con ra ngoài mấy ngày cũng đủ để con trưởng thành. "

Norton lẩm bẩm: "Đúng vậy."

Sau đó hắn mở cửa: "Đi đi, đừng làm bẩn phòng tôi."

Sauron: "...."

Sauron sắc mặt đen lại: "Chỉ cần một câu nói của ta có thể khiến ngươi mất tư cách thi đấu."

Norton sắc mặt không đổi: "Ông xem tôi là đồ ngu sao, ông cảm thấy đồng đội "Lâm" của tôi là ai chứ?"

Người như "Lâm" nếu không phải xuất thân từ gia tộc danh tiếng, cũng là mượn sức của đại gia tộc, một  người của gia tộc Clelland ở trước mặt "Lâm" không đáng lo.

Sauron hiển nhiên cũng biết chuyện này, ông ta không nghĩ con trai của mình cư nhiên không vâng vâng dạ dạ với mình, ngắn ngủi một đoạn thời gian lại thay đổi lớn như vậy!

Nghĩ đến biểu hiện của Norton trong trận thi đấu, sắc mặt Sauron càng thêm âm trầm, mặc dù chỉ là người hỗ trợ nhưng hiển nhiên Norton tốt hơn so Gaia, hơn nữa còn quen biết với người có tinh thần lực cấp 3A .... Bất kể như nào, gia tộc bọn họ không thể để Norton rời đi.

"Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, nghĩ kĩ ta liền tới đón ngươi!"

Sauron bỏ lại câu này sau đó rời đi, Norton nhìn bóng lưng cha minh ---- người cha hắn từng rất kính trọng, hiện tại lại giông như như người xa lạ.

Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Cố Cẩn.

"Cha tôi vừa tìm đến, trong lời nói có ý uy hiếp tôi, không biết ông ta có điều tra cậu không, cẩn thận, ông ấy là gia chủ gia tộc Clelland." Norton nói ra thân phận thật sự của mình, sau một lúc, Cố Cẩn gọi điện video đến.

Norton ngập ngừng rồi chấp nhận cuộc gọi. Xuất hiện trước mặt hắn là một thanh niên vô cùng tuấn tú, khác với Omega mà hắn tưởng tượng, thanh niên khí chất lạnh lùng sắc bén, đôi mắt đen láy như hồ nước lạnh, trong trẻo lạnh lùng.

Norton sửng sốt vài giây, nói: "Cậu thật đẹp."

Thật sự rất đẹp, hắn chưa từng thấy Omega xinh đẹp đến như vậy ... Nhưng mà hình như khá quen mắt?

Cố Cẩn: "Lần đầu gặp mặt, tôi là Cố Cẩn."

Norton: "...."

Norton há hốc mồm.

Con trai cả của Cố gia, vị hôn thê cũ của Lăng thượng tướng ..... là "Lâm"!

Cố Cẩn: "Trông cậu cứ như nhìn thấy ma vậy."

"Không, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi."

Norton nói, "Không ngờ ... lại là ngài."

Cố Cẩn im lặng một giây, bất đắc dĩ nói: "Không cần gọi tôi như vậy, gọi như trước đây là được."

Norton gật gật đầu, sau một lúc vẫn không thể tin được: "Không ngờ cậu sẽ nói cho tôi biết thân phận thật của cậu."

"Thí luyện của quân đội yêu cầu công khai thân phận thật, đến lúc đó tôi cũng không thể che giấu nữa."

Cố Cẩn nói, "Nhưng mà hiện tại người biết tôi là "Lâm", hình như cũng không quá năm người."

Norton: "Yên tâm, tôi khẳng định sẽ không nói với người khác."

Hắn biết con trai cả Cố gia nhiều năm vẫn là tinh thần lực cấp C, hiện tại bỗng nhiên trở thành cấp 3A, nhất định là đã có chuyện gì đó. Mà Cố Cẩn không lấy thân phận thật sự thi khẳng định cũng có nguyên nhân -- nguyên nhân hắn không tiện hỏi, cũng không muốn hỏi.

Vài ngày sau, Cố Cẩn cùng Norton có trận đấu cuối cùng, sau trận thi đấu này, bọn họ có thể thuận lợi tiến vào bán kết.

Vào chung kết chỉ có 16 đội, nhưng cuộc thi cơ giáp ảo không có chung kết, bởi vì vòng bán kết sẽ lấy ra ba người ưu tú nhất tham gia thí luyện của quân đội --- ở đó bọn họ sẽ tiến hành trận đấu cuối cùng, người xuất sắc nhất sẽ tiến vào quân đội, hai người còn lại sẽ bị loại.

Bởi vậy, thí luyện của quân đội mới là chung kết của cuộc thi cơ giáp ảo, Cố Cẩn chỉ còn cách nó một vài bước nữa thôi.

Trước khi trận đấu bắt đầu, Norton nhìn thông tin đối thủ, nói: "Hai người kia khả năng có một chút thủ đoạn nho nhỏ."

Cố Cẩn: "Như thế nào?"

 "Mấy ngày trước tôi tra xét một chút, trên Tinh Võng có vài lời đồn về bọn họ, hình như trong trận đấu bọn họ sẽ dùng một ít thủ đoạn không chính đáng, nhưng đối thủ của bọn họ không tìm được chứng cứ."

Người điều khiển và người hỗ trợ đối thủ dùng thân phận giả báo danh, Cố Cẩn không biết bọn họ, nói: "Tôi đã biết."

Trận đấu bắt đầu rất nhanh, thời điểm bắt tay người điều khiển nhìn Cố Cẩn, nói: "Nếu chúng tôi thua trận đấu này sẽ không thể tiến vào vòng sau."

Cố Cẩn "Ồ" một tiếng, nói: "Cố lên."

"Không, ý tôi là"

Người điều khiển kia nói, "Các ngươi có thể đầu hàng hay là giả vờ thua không, để bọn ta thắng?"

"........"

Cố Cẩn hơi nhướng mày nhìn hắn.

Người điều khiển dưới ánh mắt thờ ơ của cậu, giống như cảm thấy việc này là thuận lý thành chương: "Dù sao điểm của hai người cũng đủ vào vòng sau, thua trận này cũng không ảnh hưởng."

"Cuộc thi cơ giáp ảo là dựa vào thực lực của bản thân, chúng tôi cũng không nợ gì các người."

Norton nói, "Huống chi với trình độ hiện tại của các ngươi, chẳng lẽ có thể tham gia thí luyện của quân đội sao?"

Người điều khiển nhếch miệng cười: "Nhỡ đâu được thì sao, nhưng nếu hai người không đồng ý, ngay cả một chút cơ hội cũng không có."

Norton: "..." Anh chưa gặp người không biết xấu hổ như vậy bao giờ.

"Xin lỗi, nếu tôi cố ý thua anh, liền cảm thấy rất có lỗi với những người nghiêm túc thi đấu."

Cố Cẩn nhàn nhạt nói, "Chúng ta thi đấu bằng thực lực đi."

Người điều khiển nghe vậy cũng không tức giận, gật gật đầu nói: "Được rồi, lát nữa hai người đừng có hối hận."

Sau đó hắn quay đầu lại, ngồi vào ghế điều khiển cơ giáp.

Cố Cẩn và Norton liếc nhìn nhau, đều nhận ra sự không thích hợp trong lời nói của người điều khiển.

Giở thủ đoạn trong cuộc thi cơ bản là cơ giáp và tinh thần lực, dùng thuốc tăng tinh thần lực Tạ Tinh đã bị mất tư cách thi đấu, Cố Cẩn suy đoán nếu đối phương muốn dùng thủ đoạn xấu, khả năng sẽ nhằm vào Bạch Trạch.

"Bạch Trạch. nếu phát hiện điều gì bất thường lập tức nói cho ta."

Bạch Trạch: "Được"

Trận đấu bắt đầu, cơ giáp đối diện vọt lên, khi Norton nghĩ rằng hắn muốn công kích liền khai triển khiên phòng ngự, chiếc cơ giáp kia bỗng nhiên đổi tư thế, vòng ra sau lưng Bạch Trạch.

Bạch Trạch xoay người chém một đường kiếm, cơ giáp không đỡ được, bay nhanh lùi ra sau, kéo khoảng cách cùng Bạch Trạch.

Bạch Trạch: "Hắn sờ soạng ta."

"Cái gì?"

Norton kinh ngạc, "Tôi còn tưởng hắn không công kích!"

Chiếc cơ giáp kia không có cơ hội công kích, bởi vì trường kiếm đã chém xuống, hắn không có mở khiên phòng ngự.

"Chỉ là chạm nhẹ ,không tính là tấn công."

Bạch Trạch nói, "Nhưng tôi cảm thấy rất kỳ lạ, giống như bị xâm phạm."

Cố Cẩn: ".... Nói chuyện hẳn hoi."

Khoang điều khiển xóc nảy một trận, Cố Cẩn kinh ngạc phát hiện trong một chốc cậu không thể điều khiển Bạch Trạch, "Làm sao vậy!"

"Không ổn, là độc nhằm vào nội hạch của cơ giáp."

Thanh âm của Bạch Trạch có chút thống khổ, đứt quãng không rõ ràng, "Tiểu chủ nhân, thật xin lỗi, tôi ..."

Con ngươi Cố Cẩn co lại: "Bạch Trạch!"

"Thật xin lỗi,sau một giây tôi liền trở lại bình thường rồi."

Bạch Trạch lại đứng lên, "Loại độc này đối với tôi không đáng lo."

Cố Cẩn: "......."

Bạch Trạch: "Ngài bị dọa sao, tiểu chủ nhân?"

Cố Cẩn: "..."

Cậu có thể đem chiếc cơ giáp này đi bán sắt vụn không ?!

------------





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy