Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Anh vẫn thích tên Alpha đó.

"........"

Trong sự im lặng chết chóc, Bạch Trạch nói, "Xin lỗi, tôi không nên giả vờ."

Cố Cẩn: "Nói thật chi ta biết, chất độc đó có ảnh hưởng tới ngươi không?"

"Thật ra là có,"

Bạch Trạch nói, "Giống như bị muỗi đốt vậy, ngứa, cho nên theo một nghĩa nào đó tôi thực sự đã bị thương."

Cố Cẩn: ".... Thật tốt, ngươi trở về ngâm trong ớt đi."

Bạch Trạch: "???"

Người điều khiển đối diện phát hiện độc của mình vô dụng, sửng sốt, cùng lúc đó, trước mặt hắn xẹt qua một đường kiếm --

Sau khi đánh bại đối thủ trong chốc lát, Cố cẩn cầm vòng tay còn lưu độc tố của cậu đi báo cáo hành vi gian lận cho ban tổ chức.

"Bọn họ dùng độc với cơ giáp của tôi, hơn nữa có khả năng còn có tiền án."

"Thật không?"

Người nọ vẻ mặt nghi ngờ, "Nhưng trận thi đấu vừa rồi cơ giáp của ngài hình như không có vấn đề gì"

Cố Cẩn: "Đó là vì cơ giáp của tôi quá mạnh."

Người nọ: "....."

Cố Cẩn: "Còn vấn đề gì sao?"

"Không có không có, chúng tôi sẽ đi kiểm chứng ngay bây giờ"

Cố Cẩn dù sao cũng là cấp 3A, lời nói chuyện tương đối có trọng lượng. Phía ban tổ chức rất nhanh điều tra hai người kia, quả nhiên lục soát ra được thuốc độc trên người họ.

Loại độc này mấy năm gần đây đã được lưu thông ở ở chợ đen, có thể ảnh hướng tới nội hạch cơ giáp, nhưng bởi vì số lượng ít ỏi, bình thương vô cùng hiếm thấy. Mà qua điều tra, gia đình hai người kia buôn bán lậu loại độc này ---- trực tiếp bị tiêu diệt.

Bán kết vòng đầu tiên kết thúc, qua một thời gian chính là bán kết vòng sau. Khác với vòng đầu, vòng sau là mười sáu chiếc cơ giáp loạn đấu trong một cái sân thi đấu, hạn chế thời gian, không phân biệt địch ta, ba cơ giáp còn trụ lại cuối cùng có thể tham gia thí luyện của quân đội.

Cố Cẩn tạm biệt Norton, về đến nhà, mặt không biểu tình định ném chiếc vòng bạc vào dầu sôi.

"Chờ đã!"

Bạch Trạch điên cuồng vặn vẹo, "Không phải ngài nói ngâm trong ớt sao!"

"Ta đổi ý rồi," 

Cố Cẩn nói, "Dù sao đều giống nhau."

Vòng tay trắng bạc liều mạng giữ lấy ngón tay Cố Cẩn, nếu bị rơi xuống, nó liền trở thành cơ giáp cấp 3A đầu tiên chết vì dầu sôi.

Này cũng quá mất mặt!

Bạch Trạch bỗng nhiên nói: "Tiểu chủ nhân, kỳ thật thời điểm tôi bị độc tố ảnh hưởng, cảm giác có chút quen thuộc."

Động tác Cố Cẩn quả nhiên dừng lại: "Cái gì?"

"Loại cảm giác quen thuộc này cứ như ta đã từng trúng phải loại độc này."

Vòng tay trắng bạc trở lại cổ tay Cố Cẩn, bộ dáng ngoan ngoãn, "Không biết có thể dựa vào cảm giác quen thuộc này tìm được ký ức của tôi không."

Cố Cẩn im lặng, trong những trận chiến quy mô lớn của tinh tặc cùng liên bang cũng từng xuất hiện loại độc này, trong đó có trận chiến .... của cha cậu.

Lúc ấy tinh tặc bất ngờ tập kích tinh cầu Greenland, thả xuống một lượng lớn độc tố, liên bang tổn thất trầm trọng, sau đó triển khai chiến dịch phá hủy nguyên liệu chế tạo loại độc này mới làm nó không còn xuất hiện với quy mô lớn nữa.

Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy .......

Cố Cẩn nhìn vòng tay trắng bạc trên cổ tay, sau một lúc mới nói: "Nếu đã như vậy, ta đi hỏi một chút ông chủ cửa hàng."

Bạch Trạch nhẹ nhàng thở ra, nó tự cảm thấy chính mình đã tránh được một kiếp -----

Cố Cẩn tháo nó xuống, "Bùm" một tiếng ném vào nước lạnh.

"Ngươi ngâm ở trong đấy đi."

"....."

Nửa giờ sau, Cố cẩn mới đem Bạch Trạch bị đông lạnh vớt ra, mang nó về cửa hàng lúc trước.

Chủ tiệm vẫn là ông lão kia, sắc mặt âm trầm, có ấn tượng sâu sắc với Cố Cẩn: "Lại là ngươi?"

Không đợi Cố Cẩn nói gì, cười lạnh một tiếng: "Như thế nào, cơ giáp xảy ra vấn đề, là tinh thần lực của ngươi không chống chế được nó?"

Ông hiển nhiên đã xem cuộc thi cơ giáp ảo, biết người trước mặt này là "Lâm", nhưng cho dù như vậy thái độ với Cố Cẩn vẫn như cũ.

Cố Cẩn không để ý đến lời nói của ông, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn biết lúc trước ông nhặt được nó ở đâu."

Chủ tiệm: "Ngay cả chuyện này nó cũng nói với ngươi?"

"Ngài ấy là tiểu chủ nhân của tôi,"

Bạch Trạch nói, "Ông nói với ngài ấy đi, tôi cũng muốn biết."

Chủ tiệm nghe vậy chỉ hung hăng liếc nhìn Bạch Trạch một cái, sau đó nói một địa chỉ.

Cố Cẩn sửng sốt, nơi đó cách tinh cầu Greenland không xa không gần, nếu đi nhờ quân hạm, qua ba bốn trạm là có thể đến.

"Ông nhặt được nó kho nào?"

Cố cẩn nói, "Sau biến cố Greenland sao?"

Chủ tiệm kì quái nhìn Cố Cẩn, tức giận nói: "Sao ta nhớ rõ được, có thể là lúc đó, cũng có thể không phải!"

Cố Cẩn cúi đầu nhìn Bạch Trạch, biến cố Greenland liên bang thiệt hại vô số cơ giáp cấp cao, có cấp A, có cấp 2A, nhưng không có cấp 3A. Nếu muốn tìm cơ giáp cấp cao .... chỉ có cơ giáp cấp S của cha cậu, "Thao Thiết".

Ngay cả thời gian và địa điểm ăn khớp, thân phận của bạch Trạch cũng không ăn khớp. Cố Cẩn bỗng nhiên ý thức được việc này, trong lòng mất mát, vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu: "Thời điểm nhặt được Bạch Trạch, nó thật sự là cơ giáp cấp 3A sao?". Trên thực tế cậu cũng rất rõ ràng, nếu Bạch Trạch thật sự là cơ giáp cấp S, chỉ bằng tinh thần lực cấp 3A của cậu không thể điều khiển.

"Nếu không thì sao!"

Những lời này làm chủ tiệm tức giận, quải trượng đập mạnh xuống đất, nói, "Ta nghiên cứu cơ giáp gần trăm năm, sẽ không đem rác rưởi coi thành bảo bối, càng sẽ không đem vàng trở thành phế thải."

"........."

Vẫn là không tìm được đáp án mình muốn, Cố Cẩn mang Bạch Trạch rời khỏi cửa hàng.

Một đường đều không nói chuyện, bỗng nhiên nghe được Bạch Trạch nói: "Ngài cảm thấy tôi là một cơ giáp khác sao?"

Cố Cẩn rũ mắt, tuy rằng trên cổ tay chỉ là một vòng tay trắng bạc, nhưng cậu vẫn cảm giác Bạch Trạch đang đối diện với mình.

"Chỉ là nghi ngờ thôi."

Cố Cẩn nói, "Cha ta từng có một cơ giáp cấp S, tên Thao Thiết, đỉnh thiên lập địa, kiên cố không đánh bại được, giống như cha ta." Cậu dừng một chút, tiếng nói trầm thấp, "Sau đó, nó cùng cha ta hi sinh ở tinh cầu Greenland, tình nguyện tự bạo cũng không muốn rơi vào tay tinh tặc ..... Thời điểm viện binh của liên bang chạy tới, cha ta xác cũng không còn, mà nó cũng chỉ còn lại thân máy."

"Vậy là thân máy còn tồn tại sao?"

Cố Cẩn: "Cái gì?"

"Ngài có muốn đưa tôi đi nhìn nó không"

Bạch Trạch nói, "Có lẽ chỉ ngẫu nhiên mà tôi có quan hệ với nó?"

Cố Cẩn im lặng vài giây, nói: "Được"

Nửa giờ sau, cậu đến bảo tàng quân sự của tinh cầu thủ đô.

Sau khi Cố Hằng hi sinh, thân máy của Thao Thiết được kéo về, nó gần như bị hư hại hoàn toàn không thể sửa chữa, hiện được trưng bày trong bảo tàng và được bảo quản rất tốt.

Có thể nhìn thấy thân máy rách nát qua cửa kính, đây là thứ duy nhất còn sót lại. Toàn thân đen kịt, góc cạnh sắc bén, qua nhiều năm vẫn có thể ngửi thấy múi khói thuốc súng.

Cố Cẩn: "Nó không giống ngươi."

"Nó rất khác,"

Bạch Trạch nói, "Theo thẩm mĩ của cơ giáp chúng tôi, nó khá đẹp."

Cố Cẩn: "Xinh đẹp? Ta nghĩ ngươi sẽ nói đẹp trai."

"Không, tôi mới đẹp trai. So với tôi, nó giống như một Omega xinh đẹp hơn."

Cố Cẩn: "......"

Nếu Thao Thiết còn hoạt động, hiện tại có thể một quyền đấm chết Bạch Trạch.

Bọn họ an tĩnh được trước tủ kính một lát, cho đến khi Bạch Trạch mở miệng: "Hình như .... tôi không cảm thấy gì hết."

"Đã sớm đoán được,"

Cố Cẩn nói, "Có thể cảm nhận được mới kì quái."

Cậu xoay người ra khỏi viện bảo tàng, bước lên phi thuyền cá nhân.

Cậu không về nhà, mà là một nơi khác --- trung tâm đo kiểm tra cơ giáp.

Nửa giờ trước, Cố Cẩn liên hệ cậu mình An Cách, nhờ ông sắp xếp một đợt kiểm tra nội hạch cho Bạch Trạch. Bởi vì Bạch Trạch trong cuộc thi cơ giáp ảo quá nổi bật, Cố Cẩn sợ nó bị nhận ra, cho nên lần kiểm tra này hoàn toàn bảo mật, đều là người được An Cách tín nhiệm.

Cơ giáp từng ở trên chiến trường phần lớn đều sẽ lưu lại tin tức về nội hạch của cơ giáp, thông qua kiểm tra nội hạch của Bạch Trạch có lẽ có thể tìm được cơ giáp trước đây của nó ... nhưng Cố Cẩn đợi cả buổi chiều, đợi được câu trả lời ngoài dự kiến.

"Xin lỗi, chúng tôi không tra được thông tin về nội hạch của nó."

Nhân viên kiểm tra nói, "Cơ giáp này hoặc là mới được sản xuất 50 năm trước, thông tin không được lưu trữ, hoặc là tài sản cá nhân, không thuộc về liên bang."

Cố Cẩn: "..."

 Bởi vậy, giả thiết Bạch Trạch là Thao Thiết đã hoàn toàn không có khả năng, thân phận thật sự của nó càng khó xác nhận.

"Chẳng lẽ người là cơ giáp của tinh tặc?"

Cố Cẩn nhíu mày nói, "Bởi vì bị hỏng mới bị vứt bỏ ở vũ trụ?"

"Giọng nói của ngài trở nên thật ghét bỏ tôi."

Bạch Trạch nói, "Giống như tôi là rác rưởi trong vũ trụ."

Cố Cẩn: "Được rồi, dựa theo tính cách của đám tinh tặc, ngay cả ngươi bị hỏng cũng sẽ không vứt bỏ." Hoặc là phá dỡ ra tạo thành một chiếc cơ giáp mới, hoặc là ngụy trang thành cơ giáp hoàn hảo bán cho thương gia buôn lậu, dù sao ép khô đến giá trị cuối cùng mới là thói quen của tinh tặc.

Cậu rốt cuộc từ bỏ tìm kiếm bản thể của Bạch Trạch, tại thời điểm hiên tại việc này hoàn toàn không có khả năng.

Trên đường về, Bạch Trạch nói: "Xin lỗi, để tiểu chủ nhân thất vọng rồi."

"Không phải thất vọng,"

Cố Cẩn nhàn nhạt rũ lông mi, dưới mi mắt ẩn chứa sự buồn bã, "Dù sao người đã ra đi sẽ không bao giờ quay lại nữa rồi."

Cậu trở lại căn hộ của mình, thật bất ngờ, cửa căn hộ vừa mở ra, cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc.

------- Là Lâm Lạc Tiêu.

"Anh họ!"

Lâm Lạc Tiêu không biết đã đợi ở đây bao lâu, sau khi thấy Cố Cẩn liền đứng lên, chạy lon ton đến bên cạnh cậu.

Cố Cẩn theo bản năng lùi lại một bước, lần trước cậu đã trải nghiệm qua sự phiền phức của Lâm Lạc Tiêu trong bữa tiệc, bây giờ cậu hoàn toàn không muốn trải qua điều đó một lần nữa.

"Em tới đây làm gì?"

"Đến tìm anh"

Lâm Lạc Tiêu cười nói, "Anh không nhớ em sao?"

Cố Cẩn: "Không."

Cậu vòng qua Lâm Lạc Tiêu đi vào căn hộ, nhưng bị Lâm Lạc Tiêu giữ tay lại.

"Ừm, nói thật thì, em bị gia đình ép gả."

Lâm Lạc Tiêu nói, "Em không muốn lấy Alpha đó nên đến đây tìm anh."

Gia đình cô trước đấy không thúc giục hôn sự của cô bởi vì lúc đó cô còn có tin đồn với Lăng Đình, Lâm gia hy vọng có thể dựa vào cô mà leo lên Lăng thượng tướng ---- nhưng sau khi Cố Cẩn hủy bỏ hôn ước, Lăng Đình đã nhanh chóng thanh minh, lấy danh nghĩa quân đội phủ nhân tin đồn của anh cùng Lâm Lạc Tiêu. Lời thanh minh vô cùng trực tiếp, lập tức anh liền phủi sạch quan hệ với Lâm Lạc Tiêu.

Cố Cẩn nhìn cô một hồi, nói: "Tìm anh có lợi gì, đi nói chuyện với cha mẹ em đi."

Lâm Lạc Tiêu: "Bọn họ không nghe em nói, em chỉ có thể trốn khỏi nhà."

Cô đáng thương hề hề nhìn Cố Cẩn, hoàn toàn không có bộ dáng đại tiểu thư trước kia: "Anh họ, em không còn chỗ nào để đi nữa, anh có thể --"

Cố Cẩn: "Không thể, về nhà đi. Trốn tránh cũng vô dụng, em đã không còn là trẻ con nữa."

Thái độ của cậu rất cương quyết, Lâm Lạc Tiêu mắt thấy cậu muốn đi vào, cắn môi, do do dự dự nói: "Chuyện đó ... em có thể cùng anh thực hiện một trao đổi!"

Bước chân Cố Cẩn không ngừng lại, Lâm Lạc Tiêu chạy nhanh nói: "Alpha đã từng cứu anh ở hoang tinh, em biết hiện tại hắn đang ở đâu!"

Cô vừa dứt lời, Cố Cẩn đột nhiên tạm dừng, quay đầu lại: "Em nói cái gì?"

".... Em biết mà."

Lâm Lạc Tiêu nhìn phản ứng của Cố Cẩn, trong mắt mang theo sự u oán và không cam lòng.

"Chuyện đã qua lâu như vậy, quả nhiên .... anh vẫn thích tên Alpha đó."

---------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy