Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Xuống tay

Alpha trong miệng Lâm Lạc Tiêu là người Cố Cẩn gặp được bốn năm trước.

Khi đó tinh thần lực của cậu vừa giảm xuống cấp C, trong một nhiệm vụ của trường học ngoài ý muốn bị bắt đến hoang tinh, bọn bắt cóc không biết thân phận của cậu chỉ xem cậu như một Omega bình thường, thời điểm bọn bắt cóc xuống tay Cố Cẩn đã liều mạng chạy trốn, một mình lưu lạc ở hoang tinh ba ngày ... Cuối cùng được một Alpha cứu giúp.

Khi đó ý thức của Cố Cẩn đã rất mơ hồ, trong cơn mê cậu cũng không thấy rõ mặt đối phương, chỉ nhớ là có một Alpha ôm cậu vào trong lòng, vì cậu che chở gió lạnh ở hoang tinh, sau đó yên lặng bước đi --Cho đến khi An Cách phái quân hạm đến mới tìm được bọn họ.

Sau khi Cố Cẩn tỉnh lại, muốn cảm tạ ơn cứu mạng nhưng An Cách lại nói với cậu đối phương đã rời đi, không cần tiền, cũng không nói ra thân phận của mình.

Cố Cẩn đã từng mất nhiều tháng để đi tìm ân nhân cứu mạng nhưng tin tức thả ra như đá chìm xuống đáy biển. Sau đó cậu cũng từ bỏ.

Lâm Lạc Tiêu nhìn Cố Cẩn, chờ cậu trả lời. Cố Cẩn không có bất kỳ phản ứng lớn nào, nhàn nhạt nói: "Anh có hảo cảm với hắn không phải chuyện rất bình thường sao?"

Lúc đó cậu mới trở thành một phế nhân, thái độ của mẹ và những người xung quanh đối với cậu đi xuống, ngoài người cậu An Cách cũng chỉ có Alpha xa lạ đó vươn tay ra với cậu, đem cậu từ vực sâu kéo lên.

Lâm Lạc Tiêu không cam lòng nói: "Cho nên là anh thích hắn, vì một Alpha còn chưa gặp mặt mà cự tuyệt Lăng Đình .... Biết đây hắn lớn lên rất xấu thì sao?"

"Đầu tiên, anh cự tuyệt Lăng Đình không phải vì hắn." Cố Cẩn nói, "Tiếp theo, em nói quá nhiều, không muốn về nhà anh sẽ cho em tiền để em đi ở khách sạn."

Cậu quả thật gửi tiền vào quang não cho Lâm Lạc Tiêu, sau đó đi vào chung cư.

"Đợi đã, em không muốn ở khách sạn!" Lâm Lạc Tiêu nói, "Anh họ, anh thật sự không muốn tung tích của Alpha đó sao, hay là anh không nghe rõ những lời em vừa nói?"

Cố Cẩn: "Anh nghe rõ."

Lâm Lạc Tiêu: "Vậy tại sao anh không phản ứng lại? Không phải anh tìm Alpha kia rất nhiều năm sao!"

Cố Cẩn liếc Lâm Lạc Tiêu một cái, nói: "Lúc trước mượn sức của cậu còn chưa tìm được hắn, làm sao em có thể tìm ra được chứ."

Từ lúc bắt đầu cậu đã không tin lời Lâm Lạc Tiêu nói.

Lâm Lạc Tiêu sửng sốt, cũng có chút chột dạ, nói: ".... Em, là có người nói cho em biết."

"Xem ra người đó có nguồn nhân lực so với Cố gia và cậu còn lớn mạnh hơn." Giọng điệu Cố Cẩn mang sự trào phúng, "Nói xem đó là ai, cho anh mở mang tầm mắt một chút."

"Đương nhiên là chính bản thân hắn!" Lâm Lạc Tiêu thấy mình nói cái gì Cố Cẩn cũng không chịu tin, rốt cuộc trúng phép khích tướng, "Hắn không gặp được anh, cho nên mới tìm đến em."

Cố Cẩn chờ chính là câu này, nói: "Bên người anh nhiều người như vậy hắn không tìm, cố tình lại là em, vì sợ không có ai tin tưởng hắn, hay tại hắn nghĩ em tương đối ngốc?"

Lâm Lạc Tiêu: "...."

Cố Cẩn: "Người kia hẳn là gia tộc Lynn, Claire."

Lâm Lạc Tiêu ngạc nhiên: "Sao anh biết!"

"Đoán."

".........."

Cố Cẩn đã sớm cảm thấy Claire không thích hợp, rõ ràng đã nhiều năm không tiếp xúc với nhau nữa, lại bỗng nhiên thông qua người bên cạnh cậu để tìm tới cậu --- thời điểm còn là sau khi cậu trọng sinh, cũng quá khả nghi.

Cậu không quan tâm Claire muốn gì từ cậu, chỉ cần cậu không để ý đối phương, mục đích của Claire cũng vĩnh viễn không thể đạt được.

"Anh sẽ bảo gia tộc Lynn coi chừng anh ta, còn em, vẫn nên về nhà đi."

Cố Cẩn không biết đã muốn vào chung cư bao lần rồi, lần này Lâm Lạc Tiêu không cản cậu, cũng không nói gì.

-------- Kết quả cậu chưa đi được mấy bước, phía sau truyền đến tiếng khóc nức nở.

"....."

Cố Cẩn mặt không biểu tình quay đầu lại.

Lâm Lạc Tiêu: "QAQ"

"......."

-------------

Hôm nay là cuối tuần, bình thường vào thời gian này, Lăng Đình sẽ đi thăm thầy của hắn ------- thượng tướng đã về hưu của liên bang, Nolan.

Nolan đã mấy trăm tuổi, sau khi về hưu cũng không làm phẫu thuật gen. Ông ấy là một người đàn ông có khí phách hăng hái khi còn là thượng tướng, bây giờ đã là lão già đầu bạc, an nhàn dưỡng lão ở nhà.

Ông lão chống quải trượng tản bộ cùng Lăng Đình ở khu vườn sau nhà, trò chuyện về vấn đề quân sự, lại đề cập đến hôn sự của Lăng Đình: "Ngươi cùng con trai Cố gia kia sao rồi?"

Lăng Đình: "Em dọn đến căn hộ bên cạnh em ấy."

Nolan hơi kinh ngạc:"Thật sao? Không phải không lâu trước đó hai người mới hủy bỏ hôn ước à?"

Lăng Đình sắc mặt nghiêm túc, vừa nhìn đã biết là không có nói dối: "Là sự thật, hơn nữa em ấy cũng đồng ý" --- thật ra anh muốn dọn đến bên cạnh là chuyện của anh, bên cạnh cũng không phải căn hộ của Cố Cẩn, Cố Cẩn có đồng ý hay không cũng không quan trọng.

"Chuyện này ... cũng khá tốt." Nolan không nghĩ tới Lăng Đình tiến triển thần tốc đến như vậy, không khỏi cảm khái, "Quan hệ hòa hoãn thì tốt, nhưng mà nếu người sớm ký tên lên giấy hôn ước cũng sẽ không cần chờ đến bây giờ mới dọn qua đó."

Lăng Đình: ".... Vâng." Nếu là đời trước, lúc này anh đã đánh dấu Cố Cẩn, hai người trở thành bạn đời danh chính ngôn thuận ........ Nhưng dù vậy, Cố Cẩn vẫn sẽ luôn chán ghét anh.

Nolan hoàn toàn không biết suy nghĩ của Lăng Đình, lại vui tươi hớn hở nói: "Ta đã sớm biết ngươi thích cậu ấy, nhớ rõ thời điểm ngươi tốt nghiệp phải đi chấp hành một nhiệm vị, đi ngang qua hoang tinh kia -----"

"Chuyện xảy ra đã lâu, em ấy đã không còn nhớ nữa rồi." Lăng Đình nhàn nhạt ngắt lời, "Huống hồ có nhớ hay không cũng không sao cả."

Nolan: "Sao có thể nói như vậy, đây chính là khuyết điểm của ngươi đây, chuyện gì cũng đều để ở trong lòng, để một Omega phải suy đoán trong lòng ngươi đang nghĩ gì ------- ngươi xem xem cậu ta có quan tâm không? "

Lăng Đình: "....."

"Ta già rồi, không quản chuyện của người trẻ tuổi các ngươi nữa."

Nolan nói, "Chỉ là ngươi đừng để đến lúc cháu trai ta tìm được Alpha của mình vẫn không thể cưới được người về nhà, đến lúc đó mấy lão già chúng ta nhất định sẽ vây lại một chỗ cười ngươi."

Lăng Đình: "...."

Lăng Đình rời khỏi nhà Nolan, trên vai hình như nhiều thêm một phần gánh nặng.

Anh trở về căn hộ mới của mình, ngẩng đầu thấy ban công của Cố Cẩn bật đèn, liền biết Omega anh thích đã về rồi.

Trên ban công có bóng người lay động, có người tựa vào lan can, chậm rì rì lau tóc.

Đang nhìn bóng lưng người nọ, sắc mặt Lăng Đình ngay lập tức trầm xuống.

-------- Nửa giờ sau, không biết Lâm gia có được tin tức từ đâu tự mình tới cửa, mạnh mẽ đem Lâm Lạc Tiêu về nhà.

Lâm Lạc Tiêu hét lớn kêu to, chết sống không chịu đi, nhưng vẫn bị người Lâm gia mạnh mẽ nhét vào phi thuyền ----- mà Cố Cẩn đứng ở ban công, không nhanh không chậm uống hồng trà.

Ban công bên cạnh cũng bật đèn, Cố Cẩn đối diện Lăng Đình vài giây, hơi nhướng mày: "Anh cố ý."

Lăng Đình mặt không biểu tình: "Gần đây nhiều khả năng em sẽ gặp nguy hiểm, bên người em càng ít người càng tốt. "

Cố Cẩn cười khẽ một tiếng, không để ý Lăng Đình, xoay người vào trong.

.........

Trời vẫn chưa sáng hẳn, vài hành khách đã đứng sẵn ở nhà ga.

Claire cúi đầu đứng trong đám người, chờ chuyến phi thuyền đầu tiên.

"Đây là chi phí sinh hoạt gia tộc cho ngài, là sự nhân từ cuối cùng, về sau ngài tự mình sống cho tốt."

Người đưa hắn tới đây bỏ xuống những lời này liền đi, Claire nhìn bóng lưng người nọ, nghiến răng nghiến lợi.

Hắn động tay động chân với cơ giáp của Cố Duyệt liền bị trục xuất khỏi gia tộc, tuy rằng sau đó Cố Duyệt không tìm hắn gây phiền phức, nhưng mất đi sự che chở của gia tộc, trong khoảng thời gian này hắn cũng rất nghèo túng.

Nhiều nằm trước Cố Cẩn bị bắt có, được một Alpha cứu cũng không phải bí mật gì, Claire sở dĩ tìm đến Lâm Lạc Tiêu, là bởi vì hắn chỉ còn con đường này, cũng chỉ có thể tìm được cô người có thể liên hệ với Cố Cẩn .... Kết quả vẫn là thất bại.

Mấy giờ trước, gia tộc của hắn lại lần nữa tìm đến hắn, mục đích không phải bảo hắn quay về, mà là vĩnh viễn đừng trở lại đây.

Claire biết đây là Cố Cẩn không muốn gặp lại hắn, con trai cả của Cố gia cao cao tại thượng đối phó với hắn một nhân vật nhỏ không cần tự mình ra tay, chỉ thuận miệng nói một câu, gia tộc của hắn liền cầu mà không được đi làm ngay.

Phi thuyền đã đến trạm, Claire nhìn thủ đô phồn hoa trước mắt, nắm chặt tay.

Không đi được con đường của Cố Cẩn, chẳng lẽ hắn không đi con đường khác được sao?

Nếu đã trọng sinh, hắn đương nhiên biết sự tình sắp xảy xa, chỉ cần hắn sớm nhúng tay vào, nhất định có thể thuận lợi trở thành người đứng đầu .... Đến lúc đó, Cố Cẩn cũng sẽ quỳ xuống trước mặt hắn, làm Omega của hắn.

Claire mang theo tham vọng của mình xoay người bước lên phi thuyền.

...........

Mấy ngày sau, vòng bán kết bắt đầy, mười sáu cơ giáp được đưa vào một đấu trường thật lớn, bắt đầu tranh giành ba vị trí đứng đầu.

Cố Cẩn là người có khả năng đạt quán quân, vừa vào trận đã chịu lửa đạn công kích mãnh liệt --- là những người khác hợp sức vây đánh Bạch Trạch.

"Sao bọn họ toàn nhằm vào chúng ta mà đánh!" Norton khó khăn duy trì khiên phòng ngự, nói "Mấy người đó không sợ người khác nhân lúc hỗn loạn mà công kích mình sao!" 

"Bọn họ rất đoàn kết, hẳn là đã sớm thương lượng qua." Cố Cẩn nói, " Giải quyết chúng ta trước, họ mới có cơ hội tiến vào thí luyện quân đội."

Cậu nhìn bốn phía, phát hiện bị vây đánh không phải chỉ có chính mình, còn có Lục Độ.

Có thể đi đến bước này không chỉ cần có vận khí, thực lực cũng không thể thiếu. Ngay cả cậu muốn giải quyết những người này, cũng phải tốn rất nhiều sức lực ... Nếu sau đó còn phải đánh với Lục Độ, có chút không ổn.

Lục Độ cũng nhìn lại đây, hai người cách cơ giáp đối diện nhau, bỗng nhiên nhanh trí nhanh chóng dựa sát vào.

Lục Độ: "Hợp tác đi, thí luyện quân đội chúng ta lại đối chiến."

Cố Cẩn: "Được."

Sau đó những người khác phát hiện, hai người mạnh  nhất ở đây liên thủ lại đánh bọn họ!

Một hồi lửa đạn mãnh liệt, hỗn chiến rốt cuộc kết thúc, mà lúc này trên sân không nhiều không ít, vừa văn ba chiếc cơ giáp.

Người điều khiển của chiếc cơ giáp thứ ba nhảy xuống, là một nữ Alpha, dáng người cao gầy, cười cười nói với Cố Cẩn và Lục Độ: "Kết thúc rồi sao? Cảm ơn."

Lúc này Cố Cẩn mới phát hiện chính mình hình như không để ý đến chiếc cơ giáp này, tốc độ của nó rất nhanh, am hiểu ẩn nấp và trốn tránh, đợt lửa đạn vừa rồi thậm chỉ không thể lan đên nó.

Kết thúc, ba người cuối cùng rốt cuộc đã được xác định. Ngày hôm sau, quân bộ tuyên bố danh sách ba đội điều khiển cùng người hỗ trợ, mọi người mong chờ biết được thân phận thật sự của "Lâm".

[Kẹo bông gòn vịt: Cố Cẩn?! Cậu ta không phải tinh thần lực cấp C sao ?!]

[Đẹp trai nhất liên bang: Hẳn là nhầm lẫn ở đâu đi! Cậu ta sao có thể là "Lâm"!]

[Ta thật sự không có XX: A, tôi nhớ rõ trước khi tinh thần thể của Cố Cẩn bị thương là tinh thần lực cấp A a, bây giờ hẳn là khôi phục rồi? ]

[Tùy tiện đặt cái tên: Khó trách cậu ấy sẽ cự tuyệt hôn ước với Lăng thượng tướng, hóa ra là đã nắm chắc.]

[A: Không phải là dùng thuốc chứ? Không phải trước đây Tạ Tinh cũng dùng thuốc sao?]

[Lộ không phải độ: Tham gia thí luyện quân đội đều phảo tra kiểm tra nghiêm khắc, nếu cậu ấy thật sự sử dụng thuốc, quân đội đã sớm loại cậu ấy.]

[Đẹp trai nhất liên bang: Mẹ kiếp Lục Độ!]

[Đám mây bay bay: Lục Độ nói chuyện giúp "Lâm"? Xem ra đây là sự thật.]

[A: Ai mà không biết trước kia hắn tỏ tình với "Lâm" a, đưng nhiên sẽ nói chuyện giúp "Lâm".]

[Pulp nói nhiều: Lầu trên sao nói chuyện âm dương quái khí như vậy.]

[Mảnh sứ vỡ: +1]

[.........]

Thân phận của Cố Cẩn bị vạch trần, trên Tinh Võng lại một lần nữa nổi lên sóng to gió lớn, một người tinh thần lực cấp C bỗng nhiên biến thành cấp 3A, còn tham gia thí luyện quân đội ---- cho dù là bất cứ ai cũng khó có thể tin được chuyện này.

Bởi vật rất nhanh việc Cố Cẩn dùng thuốc tăng cường tinh thần lực được đồn đãi ra ngoài, nhưng tờ giấy chứng nhận của quân đội được phát ra, loại lời đồn vô căn cứ này lập tức sụp đổ.

Một tháng sau sẽ là thí luyện quân đội, không quá mấy ngày, Cố Cẩn nhận được tin nhắn của Cố Duyệt.

[Anh, anh có thể về nhà một chuyến không? Hình như em tìm thấy một số đồ vật của cha ở tầng hầm.]

Hình như là sợ Cố Cẩn không đến, Cố Duyệt lại nói thêm câu: [Yên tâm, mẹ đã đi ra ngoài, hôm nay không về nhà.]

Cố Cẩn im lặng vài giây, vẫn đánh ra một chữ "Được."

Nửa giờ sau, hình như đã rất lâu rồi cậu không về Cố gia, phòng khách không một bóng người, An Y không ở, Cố Duyệt hình như cũng không ở.

Cố Cẩn đứng ở huyền quan dừng vài giây, bỗng nhiên ý thức được điều gì, xoay người muốn ra ngoài -----

Đúng lúc này, trong không khí bay tới một mùi hương như có như không, Cố Cẩn vừa ngửi được mùi hương kia, đại não bỗng nhiên hỗn độn, trước mắt tối sầm .......... mất đi ý thức.

-------------------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy