Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Phát điên

Ý thức mơ hồ, Cố Cẩn tình lại sau cơn choáng váng, đập vào mắt là một khoảng không đen kịt.

Nơi này hoàn toàn đống kín, có một cánh cửa bị khóa, một cửa sổ hẹp cũng bị khóa từ bên ngoài,người bên trong không có cách nào mở ra.

Cố Cẩn không biết đây là đâu, ở đây không tầng hầm nhưng cũng không phải trong Cố gia.

Cậu ngồi dậy từ trên giường, đầu còn đầu, tứ chi mềm nhũn chứng tỏ tác dụng của thuốc chưa hết.

Có tiếng mở khóa.

Khóa bên ngoài cửa sổ được mở ra, một gương mặt xuất hiện trước mắt Cố Cẩn, cậu và người nọ nhìn nhau không khỏi có chút ngạc nhiên.

"Bà lại định làm chuyện mà bà đã làm mấy năm trước sao?"

Cố Cẩn nói, "Cấy con chip thứ hai vào cơ thể tôi, hay là giết tôi?"

---- Trước mặt cậu không phải người xa lạ, mà là mẹ cậu, An Y.

"Tao sẽ không giết mày," An Y lạnh lùng nói, "Nếu mày gả cho Lăng Đình làm một Omega bình thường, rời xa tao và Cố gia, có lẽ hôm nay cũng sẽ không bị nhốt ở đây."

"Là tại mày cố tình, cố tình không muốn ở đáy vực, cố chấp bò lên trên, giống y như cha mày, bò lên cao rồi lại ngã xuống mà chết ... Tất cả đều là do mày gieo gió gặt bão."

Cố Cẩn: "Chỉ sợ so với việc này, bà càng sợ tôi trả thù bà hơn."

An Y cách song sắt nhỏ hẹp không nói gì chỉ nhìn cậu một hồi, chậm rãi nói: "Không, tao không sợ mày trả thù tao." Bà hơi dừng lại, lại nói, "Nhưng tao sợ mày trở nên cường đại, chỉ cần mày càng trở nên cường đại tao sẽ càng sợ mày. Lúc trước đáng lẽ tao không nên sinh mày ra, mày trời sinh tương khác với tao, cùng tại mày, mới khiến cho phụ thân mày phải chết......"

Cố Cẩn nghe vậy khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng, một giây đó trong mắt cậu tràn đầy sự lạnh lẽo: "Đây là lời tiên tri của bà sao?"

Cậu vừa dứt lời, sắc mặt An Y liền biến đổi: "Làm sao mày biết ?!" Không đợi Cố Cẩn trả lời, lại tự nghĩ ra đáp án: "Là An Cách, là cậu mày nói với mày!"

Cố Cẩn: "Điều nên nói cậu đều nói với tôi rồi, có đôi khi tôi thật sự tò mò, tôi ở trong lời tiên tri của bà có bộ dáng gì."

Ngữ khí của cậu lạnh lùng châm chọc, An Y gắt gao nắm chặt tay, rõ ràng bà đang ở bên ngoài lại cảm thấy như bị nhốt trong một chiếc lồng sắt.

Cố Cẩn nhìn bà, ánh mắt không né tránh, không hoảng sợ, cậu chờ câu trả lời của bà, qua một đoạn thời gian, An Y mới mở miệng lần nữa: "Tao sẽ không giết mày, từ trước tới giờ tao không nghĩ tới việc lấy mạng mày. Mày chỉ cần ở đây, lát nữa tao sẽ cho người gỡ bỏ thiết bị ức chế, chọn cho mày một Alpha."

Bà hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh: "Mày liền ở bên cạnh Alpha cả đời đi, vĩnh viễn làm một người bình thường đừng có nghĩ tới việc bò lên trên nữa."

An Y nói xong liền rời đi, thậm chí không dừng lại một giây. Cửa sổ lại bị khóa lại, bóng lưng của bà biến mất trong tầm mắt Cố Cẩn.

"......"

Tầng hầm yên tĩnh không tiếng động, Cố Cẩn không đổi sắc mật cử động cổ tay, nơi đó vốn dĩ có một chiếc vòng tay trắng bạc hiện tại lại không thấy.

An Y không hiểu con trai mình, càng không biết Cố Cẩn vẫn luôn mang theo cơ giáp bên người. Trước khi hôn mê một giây, cậu đã ném Bạch Trạch vào trong góc, đồng thời giao một mệnh lệnh cho nó.

[Đi tìm Cố Duyệt]

Trở lại Cố gia không lâu, An Y liền nhìn thấy con trai út của mình mới trở về.

"Mẹ,"

Cố Duyệt thử điều chỉnh quang não của mình, kì quái nói, "Quang não của con hình như bị hỏng rồi, tin nhắn cũng không hiện ra."

"Hỏng thì hỏng đi,"

An Y nhu hòa nói, "Đổi cái mới là được."

Cố Duyệt "vâng" một tiếng, nói: "Trong nhà vừa có khách sao?"

An Y vốn dĩ đang pha trà cho mình ngừng lại một lát, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, vừa rời đi không lâu. Con mới từ trường học về, về phòng thay quần áo trước đi."

Cố Duyệt không nghĩ nhiều, gật gật đầu cầm quang não lên lầu. Vừa mở cửa phòng ra liền thấy một cái vòng tay trắng bạc.

Cố Duyệt: "?"

Cậu hoảng sợ, thiếu chút nữa dẫm nát chiếc vòng tay, nhưng vào lúc này, quang não của cậu bỗng nhiên bay lên giữa không trung, màn hình xuất hiện những con số, ngay sau đó một giọng máy móc nam vang lên: "Nửa giờ trước, quang não của cậu bị xâm nhập, có người lấy danh nghĩa của cậu gửi tin nhắn cho anh trai cậu, đem ngài ấy lừa đến đây."

"Ngươi là thứ gì!" Cố Duyệt kinh ngạc nói, "Ngươi đang nói cái gì, không đúng, anh trai ta làm sao!"

"Quên chưa giới thiệu qua, tôi là cơ giáp Bạch Trạch của anh trai cậu, chúng ta từng gặp nhau trong trận đấu vòng loại."

Bạch Trạch không hoảng loạn nói, "Việc này không nên chậm trễ, tôi cảm thấy chúng ta cần đi tìm Lăng thượng tướng, sự tình cụ thể tôi sẽ giải thích với cậu trên đường đi."

Cố Duyệt: "Chờ một chút! Dựa vào đâu ta phải tin người là cơ giáp của anh trai ta, nhỡ đâu ngươi lừa ta thì sao?"

Bạch Trạch: "Nếu không phải tinh thần lực của cậu không  đủ điều khiển tôi tôi hiện tại liền lấy bom nổ tung nhà cậu, đừng nói lời vô nghĩa, mau cút!"

"..... A"

Giọng điệu rất giống anh trai cậu, thật sự!

--------

Trong phòng không có đồng hồ, Cố Cẩn không biết mình đã ở đây bao lâu, hình như là một ngày, cũng có thể là chưa đến một giờ.

Cậu không chờ được Bạch Trạch, ngược lại ngửi thấy mê hương kia, cậu đã sớm đề phòng, trong nháy mắt liền ngừng thở, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng, vốn dĩ giữ vài phần sức lực ngay lập tức không còn, đầu óc choáng váng, toàn thân vô lực, giống như thần kinh đều bị rút ra.

Nhưng cuối cùng cũng không ngất xỉu, Cố Cẩn nhắm mắt giả vờ bất tỉnh, bị một số người mang ra khỏi đó, đi tới một nơi khác.

Lưng cậu dựa vào mặt bàn lạnh lẽo, ánh đèn chói lọi chiếu vào mắt, Cố Cẩn suy đoán hẳn là cậu đang nằm trên bàn phẫu thuật, An Y nói được làm được, thật sự muốn gỡ bỏ thiết bị ức chế của cậu.

Thiết bị ức chế sau khi đeo một thời gian chỉ có thể bỏ đi thông qua việc phẫu thuật, mà tính toán thời gian, không lâu trước đây là kỳ phát tình của cậu, nếu bây giờ phá bỏ khả năng sẽ để lại di chứng, ví dụ, kỳ phát tình vốn bị áp chế thời gian trước sẽ đến ...

"Trói nó lại trước."

Một thanh âm lạnh lùng vang lên, trước khi một đôi tay sắp đụng vào Cố Cẩn, cậu đột nhiên mở mắt.

Tinh thần lực cấp 3A nháy mắt bùng nổ, giống như biển cả mênh mông mãnh liệt cuộn trào, vài người bên cạnh bàn phẫu thuật phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt liền quỳ xuống trên mặt đất.

Đó là sự áp chế đến từ tinh thần lực, trong nháy mắt, Cố Cẩn nhảy khỏi bàn phẫu thuật!

"Bắt lấy nó! Đừng để nó chạy!"

Thanh âm của An Y từ phía sau truyền đến, Cố Cẩn không quay đầu lại. Từ trước tới nay  cậu không thích dùng tinh thần lực đi áp chế người khác, giờ phút này lại không thể không làm vậy ---- nhưng cậu không trụ được lâu nữa.

Thuốc mê kia vẫn còn trong cơ thể cậu, thể lực của Cố Cẩn nhanh chóng bị rút đi, trước mắt cậu biến thành màu đen, gắt gao cắn răng, trên chân giống như bị trói bởi tảng đá ngàn cân, mỗi bước đều vô cùng khó khăn, phải dựa vào ý chí của chính mình để bước đi.

Tinh thần lực chỉ tồn tại vài giây, mấy người kia đã thoát khỏi áp chế, tiếng bước chân lộn xộn dần dần tới gần, Cố Cẩn tựa hồ không nhìn rõ phía trước nữa, chỉ là mơ hồ cảm thấy mình đã chạy qua một hành lang dài, cửa ra chỉ còn cách 1 mét ----

Trong nháy mắt tác dụng của thuốc đã chiếm thế thượng phòng, tàn phá cơ thể cậu.

Cố Cẩn thống khổ cuộn tròn trên mặt đất lạnh lẽo, thân thể cậu vốn đã vô cùng yếu ớt dưới tác dụng của thuốc, vừa rồi mạnh mẽ dùng tinh thần lực dẫn đến việc bị phản phệ kịch liệt, mồ hôi lạnh chảy xuống, giống như có hàng vạn con kiến đang cắn lên cơ thể cậu, đau đớn thấm vào trong xương tủy.

"......."

An Y bước từng bước một tới, cúi nửa người nhìn xuống cậu, nói: "Biết không, đâu vốn là khổ hình của quân đội dành cho tù nhân không nghe lời."

Sau đó bà xoay đầu, phân phó cho đám người kia: "Cho nó uống thuốc giải, sau đó dùng thuốc mê, lập tức phẫu thuật."

Phanh!

Cửa lớn bị đá văng, mấy chục người xông vào, An Y ngẩn ra, lúc này mới phát hiện bản thân không biết đã bị bao nhiêu khẩu súng laser nhắm vào.

Quân đội liên bang trong nháy mắt vây quanh nơi này, ánh sáng chiếu vào hành lang vốn đang tối tăm, người đàn ông mặc quân trang bước tới, anh đứng ngược sáng, khuôn mặt tuấn tú như chìm trong sương mù, tựa hồ như sắp nổi bão, bề ngoài bình tĩnh đủ khiến người ta run lên vì sợ hãi.

An Y nhìn người đàn ông ôm Cố Cẩn vào trong lồng ngực, cánh tay gắt gao ôm chặt bả vai của cậu, ngón tay thon dài vuốt ve sườn mặt cậu, liên tục xác nhận tình trạng của cậu, vẫn luôn không rời đi.

"Thật kỳ lạ," Giờ khắc này, An Y còn khẽ cười lên, chỉ là tiếng cười kia còn mang theo sự trào phúng, "Ta còn tưởng Lăng thượng tướng không thích nó."

Lăng Đình không nói gì, chỉ chăm chú nhìn người trong lồng ngực, mồ hôi làm ướt mái tóc đen mềm mại, sườn mặt Cố Cẩn lạnh băng mà tái nhớt, trên môi không có chút huyết sắc, đã mất ý thức.

Đằng sau Lăng Đình còn một người khác, là Cố Duyệt, cậu cầm một chiếc vòng tay trắng bạc, vòng tay tự động đeo lên cổ tay Cố Cẩn, Cố Duyệt đã hoàn toàn không tin vào mắt mình.

"Mẹ ... Tại sao mẹ lại ...."

"Làm hại người có tinh thần lực cấp 3A, tội của bà đủ để phán tội tử hình."

Lời nói của Lăng Đình lạnh lùng như Tử thần gõ cửa định việc sinh tử, sắc mắt Cố Duyệt đại biến, mắt thấy người của Lăng Đình muốn bắt An Y, nói: "Từ từ, ngài không thể ---"

"Lăng thượng tướng!"

Một tiếng gào to, có người vội vã chạy đến, là An Cách.

Ông thở hồng hộc, đầu tiên đi đến chỗ Lăng Đình, cúi người sờ trán Cố Cẩn, nói: "Trước tiên đưa Tiểu Cẩn đi bệnh viện đã, đem thuốc đẩy ra ngoài rồi lại nói."

Lăng Đình ôm Cố Cẩn đứng dậy, trầm giọng nói: "Theo lý mà nói, An phu nhân nên giao cho quân bộ xử lý."

".....Vậy đưa chị ấy đến quân đội đi." Giọng nói An Cách nghe có sự mỏi mệt đến cực hạn, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Cố Cẩn, không liếc nhìn An Y bên cạnh một cái, "Chờ Tiểu Cẩn tỉnh lại, để Tiểu Cẩn tự quyết định."

Lăng Đình lạnh lùng nói: "Ngài đây là đang muốn ép buộc em ấy?"

"Dựa theo pháp luật của liên mình, làm hại người có tinh thần lực có cấp A trở lên là trọng tội, cần thiết phải trừng phạt. " An Cách nói, "Lăng thượng tướng yên tâm, ta sẽ không che chở cho bất cứ ai ... Đây cũng là cho Tiểu Cẩn một công đạo."

Cố Duyệt: "Cậu!"

Quân bộ áp giải An Y đi, Cố Duyệt khóc lóc muốn đuổi theo, lại bị An Cách giữ lại, không tiếng động mà dùng lực giữ Cố Duyệt đứng yên, nửa bước không đi được.

"Mẹ! Cậu ơi, cầu xin cậu cứu mẹ cháu ---"

Cố Duyệt hoảng loạn muốn nói gì đó, Lăng Đình đã ôm Cố Cẩn nhanh chóng rời đi, Cố Duyệt nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt suy yếu của anh trai mình, trong phút chốc im lặng.

Một bên là mẹ mình sắp bị quân đội giam giữ, một bên là anh trai bị mẹ hại cho sinh tử không rõ  ... Một giây này, cậu phát hiện chính mình không nói ra được lời nào.

--------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy