Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Cẩn nằm mơ.

Hình như là lúc cậu còn nhỏ, mẹ ôm cậu trong lòng, ôn nhu ngâm nga bài hát ru cậu vào giấc ngủ. Khi đó mẹ cậu vẫn là người mẹ rất yêu thương cậu, sẽ lo lắng cho cậu mỗi khi cậu tham gia huấn luyện với cha, cũng sẽ tự mình xuống bếp nấu bữa tối phong phú cho cậu ... Sau đó, cậu lại mơ thấy thời điểm cha qua đời mẹ cậu điên cuồng gào khóc, nhìn cậu với ánh mắt như nhìn kẻ thù, bà nắm chặt vai cậu, gào rống: "Vì sao lại là mày, vì sao mày lại là con của tao."

"Nếu mày không phải con tao, nếu tao không sinh mày ra thì tốt rồi!"

Câu nói ấy như kim nhọn đâm vào tai, Cố Cẩn bừng tỉnh.

"....."

Trần nhà bệnh viện trắng như tờ giấy, Cố Cẩn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, mới biết mình đã được cứu ra.

Nơi này là một phòng bệnh tư nhân sạch sẽ, cửa phòng không đóng hoàn toàn, có một khe hở nhỏ --- xuyên qua khe hở, Cố Cẩn nhìn thấy một bóng người thon dai đứng ngoài cửa, đang cùng người khác nói chuyện gì đó.

"Tiểu chủ nhân, ngài tỉnh?" Bạch Trạch trên cổ tay nói, "Hình như ngài gặp ác mộng, muốn uống nước cho bình tĩnh lại không?"

Thanh âm của nó hấp dẫn hai người ngoài phòng bệnh, Lăng Đình đẩy cửa vào, phía sau là Cố Duyệt.

"Em tỉnh rồi?" Giọng nói Lăng Đình trầm thấp, anh bước nhanh đến bên cạnh Cố Cẩn, vuốt ve trán cậu, nói: "Em phát sốt, là di chứng của loại thuốc kia."

Cố Cẩn xác thật có chút đau đầu, cũng biết là Cố Duyệt đi tìm Lăng Đình, nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."

"Không cần cảm ơn anh." Lăng Đình rót cho cậu một cốc nước, độ ấm vừa phải, và một viên thuốc, là thuốc hạ sốt, "Uống cái này liền khỏe lại."

Cố Cẩn uống thuốc hạ sốt, sắc mặt cậu vẫn có chút tái nhợt, hơn nữa còn phát sốt, lúc này không có tinh thần ------- nhưng vẫn chú ý Cố Duyệt bên cạnh một bộ dáng muốn nói lại thôi, nói: "Tiểu Duyệt, sao vậy?"

"Anh!"

Cố Duyệt khẩn trương nói, "Mẹ bị bắt vào nhà giam quân đội, cậu nói ........ để cho anh quyết định xử phạt bà ấy như thế nào."

Cố Cẩn: "......"

Cố Cẩn lập tức trầm mặc, Cố Duyệt muốn nói thêm gì đó lại nghe thấy Lăng Đình lạnh lùng nói: "Hoặc là lưu đầu hoặc là ở tù chung thân, đây đã là trừng phạt nhẹ nhất với bà ta."

Cố Duyệt vừa nghe thấy đã nóng nảy, "Sao có thể! Đó là mẹ của tôi!"

"Lăng thượng tướng nói không sai, nếu dựa theo pháp luật của liên bang, giam cầm và làm hại người có tinh thần lực cấp 3A, chị ấy có thể trực tiếp bị phán tử hình."

Có người đi từ bên ngoài phòng bệnh vào, là An Cách.

Cố Duyệt: "Nhưng ..... cậu là thủ tướng a, nhất định có thể bảo vệ mẹ cháu!"

An Cách lắc đầu, trầm giọng nói: "Tiểu Cẩn không chỉ có tinh thần lực cấp 3A còn là Omega hệ công kích có thể điều khiển cơ giáp ra chiến trường, cho nên Tiểu Cẩn đối với liên bang là một người vô cùng trân quý .... Nếu cậu cố chấp bảo vệ chị ấy, đừng nói đến cao tầng của liên bang không đồng ý, người dân cũng sẽ không đồng ý."

"........"

Biểu tình Cố Duyệt trống rỗng, hiển nhiên không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến mức như vậy. Nhìn An Cách, lại nhìn Cố Cẩn, qua một thời gian dài mới lẩm bẩm: "Nhưng mà ... anh trai đã được cứu ra, mẹ còn chưa xuống tay với anh ấy, anh trai hiện vẫn đang an toàn ......"

"Nếu chúng ta đến chậm một bước, chuyện gì sẽ xảy ra đều đã xảy ra."

Lăng Đình nói, "Mẹ cậu vốn dĩ không muốn dừng tay."

Cố Duyệt nghẹn họng, An Cách im lặng vài giây nói: "Cháu có thể không biết, vì sao anh trai cháu nhiều năm như vậy đều là tinh thần lực cấp C."

Cố Cẩn: "Cậu!"

An Cách giơ tay dừng lại lời Cố Cẩn, nói: "Cháu nên biết chuyện của anh trai cháu ----- Tiểu Duyệt, bốn năm trước mẹ cháu cấy vào cơ thể Tiểu Cẩn một loại chip, làm tinh thần lực của Tiểu Cẩn hạ xuống cấp C. Nếu không lấy con chip kia ra, anh trai cháu cả đời đều sẽ như thế. Dựa theo lời nói của người khác, chính là vĩnh viễn là một phế vật."

An Cách vừa dứt lời, Cố Duyệt khiếp sợ đứng im tại chỗ.

An Cách tiếp tục nói: "Cháu có nghĩ tới tại sao anh trai lại đối đầu gay gắt với mẹ như vậy không, là bởi vì Tiểu Cẩn đã phát hiện chuyện con chip. Nếu việc này bị truy cứu, chị ấy đã bị định tội từ lúc đấy rồi, cho nên thật ra anh trai cháu đã tha thứ cho chị ấy một lần."

"Tiểu Duyệt, anh trai cháu cũng là con trai của chị ấy, tuy rằng cậu không muốn thừa nhận nhưng hiện tại có lẽ mẹ cháu .... đã phát điên rồi."

Lời này đối với Cố Duyệt quả thật như sét đánh giữa trời quang, vốn dĩ chỉ cảm thấy mẹ mình và anh trai không vừa mắt nhau, chỉ cần cậu ở giữa hòa giải, sớm muộn hiểu lầm sẽ được hóa giải .... Hiện tại mới biết được, hóa ra ngay từ đầu mẹ đã muốn hủy hoại anh trai, thậm chí không chỉ xuống tay một lần.

Tại sao lại như vậy ..... Một nhà bọn họ, tại sao lại biến thành như vậy ......

Cố Duyệt không nói được lời nào, nhìn bộ dáng quả thật muốn sụp đổ. Trong phòng bệnh lâm vào im lặng, một lát sau, An Cách nhìn về phía Cố Cẩn nói: "Hiện tại lựa chọn tốt nhất chính là đưa chị ấy rời đi, cậu sẽ đưa chị ấy đến một tinh cầu cách xa tinh cầu thủ đô, cậu sẽ phái người theo dõi ..... xem như chị ấy ở đó dưỡng lão."

Cách này giống như bị lưu đày, suốt cuộc đời con lại An Y không thể quay về đây được nữa.

Cố Cẩn im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu, nhắm mắt lại, cả người mệt mỏi.

Cậu vĩnh viễn không gặp lại An Y nữa, có lẽ là kết quả tốt nhất với hai người.

Cố Duyệt không nhịn được nữa, chạy ra khỏi phòng bệnh. Cố Cẩn theo bản năng muốn đứng dậy đuổi theo, lại bị Lăng Đình đè lại, nói: "Để cậu ấy tự mình suy nghĩ kĩ đi, cậu ấy có thể nghĩ thông suốt."

Việc đến đây là kết thúc, chuyện này bị An Cách đè xuống chỉ có một số người biết được. Không lâu sau An Y lấy danh "dưỡng lão" bị đưa đến một tinh cầu cách tinh cầu thủ đô mấy trăm năm ánh sáng, cả đời không quay về được.

Ngày An Y rời đi, Cố Cẩn tìm được Cố Duyệt. Mấy ngày không gặp, em trai cậu đã gầy đi nhiều, anh em hai người không nói gì, một lát sau Cố Cẩn mở hai tay ra với Cố Duyệt nói: "Cùng anh về nhà đi."

"....."

Cố Duyệt trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn bổ nhào vào trong lòng Cố Cẩn, ôm anh trai mình khóc lớn.

Một đoạn thời gian thống khổ và bi thương đều cùng với tiếng khóc rơi vào dĩ vãng, từ nay về sau, Cố Duyệt muốn trưởng thành hơn.

...........

Một tháng sau, thí luyện của quân đội chuẩn bị bắt đầu.

Khác với cuộc thi cơ giáp ảo, quy tắc của thí luyện là không công khai, trước khi thi đấu chỉ đưa ra một yêu cầu ----- 8 giờ sáng mai đúng giờ có mặt, giao nộp cơ giáp của mình, trừ điều này ra không có yêu cầu nào khác.

Trước thi đấy một ngày, Lăng Đình gặp Cố Cẩn, lúc đó cậu đang sắp xếp đồ dùng, mồi lửa lương khô quần áo thuốc trị thương thậm chí còn mang cả chủy thủ, Lăng Đình nhìn trái nhìn phải, im lặng một lúc, phát hiện hình như mình không có gì để bổ sung.

Cố Cẩn: "Cha tôi từng nói với tôi về thí luyện của quân đội, hiện tại tôi vẫn còn nhớ rõ."

Cố Hằng từng muốn con trai mình đi tham gia cuộc thi cơ giáp ảo, rồi vào quân đội, đáng tiếc, ông ấy không thể nhìn thấy cậu bây giờ.

Lăng Đình nhìn Cố Cẩn, giọng nói nhu hòa: "Được rồi, thi đấu cố lên."

Sáng sớm hôm sau, Cố Cẩn đi vào địa điểm thí luyện, vốn dĩ cậu tưởng sẽ gặp mặt Norton, kết quả vừa đến đã bị dịch chuyển đến một địa phương xa lạ -- phía trước là rựng rậm mênh mông vô tận, cậu một mình lẻ loi không có ai ở bên cạnh.

Cố Cẩn: "?"

"Thí luyện bắt đầu." Một thanh âm máy móc vang lên trên đầu, "Trong bảy ngày tìm được cơ giáp và người hỗ trợ, sau đó an toàn đến điểm tập trung, quán quân sẽ thuộc về người đến điểm tập trung đầu tiên."

Cố Cẩn: "Điểm tập trung ở đâu?"

"Cái này yêu cầu người dự thi tự tìm kiếm, cố lên."

Sau những lời này, thanh âm máy móc kia không vang lên nữa. Cố Cẩn đứng tại chỗ kiểm tra đồ vật mình mang theo, lại nhìn về khu rừng trước mắt, rút chủy thủ tiến về phía trước.

 Cha cậu từng nói, thí luyện quân đội giống như kiểm tra kĩ năng cơ bản, ở đây không cho phép cơ giáp và vũ khí khoa học kĩ thuật tiến vào, chỉ có thể dùng vũ khí thô sơ nhất.

Quân đội, trên màn hình lớn chia làm sáu khu vực, người dự thi đều đã tiến vào sân thi đấu. Glen nhìn ánh mắt của Lăng Đình vẫn luôn dừng ở một chỗ, cười nói: "Nơi này đối với Omega hình như không tốt lắm."

Lăng Đình không nói gì, nhìn màn hình, Cố Cẩn đã tiến vào rừng rậm, còn chưa đi xa, liền nghe thấy âm thanh "sột soạt."

Âm thanh giống như sâu bọ bò trên mặt đất, Cố Cẩn nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt đất có một con sâu đang bò nhanh đến chỗ cậu, thân thể to bằng một nửa đứa trẻ.

----- là trùng tộc, nhiều năm trước trùng tộc có rất nhiều, nhưng đã bị liên bang tiêu diệt, bây giờ loại sinh vật này đối với liên bang đã không còn là uy hiếp quá lớn, thậm chí bị liên bang bắt giữ dùng trong thí luyện của quân đội.

Cố Cẩn biết nhược điểm của trùng tộc là một túi mềm hơi lồi ở giữa cơ thể, né tránh con bọ đang lao tới, đâm chủy thủ vào đó, chất lỏng xanh lục bắn ra, con sâu run rẩy nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Máu bắn lên chiếc chủy thủ, Cố Cẩn tiện tay hái chiếc là cây xuống lau, lại nhìn con sâu to vài giây.

Trùng tộc hình như .......... có thể ăn.

Cố Cẩn im lặng vài giây.

Con sâu còn chưa chết hẳn bỗng nhiên run rẩy một chút, phun ra chất lỏng tanh tưởi.

Cố Cẩn: "..."

Vẫn là bỏ đi.

Cậu đâm theo một nhát vào con bọ, quay đầu rời đi.

Ngày đầu tiên không gặp nguy hiểm lớn, đều là trùng tộc như vậy, Cố Cẩn một đường vừa giải quyết trùng tộc vừa đi về phía trước, không biết qua bao lâu, sắc trời tối dần, cậu chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi.

----- Đúng lúc này, ngoài ý muốn chạm mặt Lục Độ.

Lục Độ đang giết một con tinh thú, nhìn giống như con thỏ ở địa cầu cổ, nhưng nhiều thịt hơn, một chân dài bằng cánh tay của người trưởng thành.

Lục Độ xách con thỏ trên tay, ngẩng đầu nhìn thấy một Omega từ rừng cây bên kia đi tới.

Hai người nhìn nhau, khuôn mặt Lục Độ bỗng nhiên đỏ lên.

Cố Cẩn: "?"

"Khụ, là cậu à." Lục Độ nhìn Cố Cẩn, biết đây là người hắn từng tỏ tình, "Lâm" , nói: "Cậu tìm thấy cơ giáp chưa?"

Cố Cẩn: "Vẫn chưa."

Ánh mắt cậu dừng trên tinh thú Lục Độ đang cầm, cách vài giây nói: "Anh mang theo mồi lửa không?"

Lục Độ lắc đầu.

"Mang theo gia vị không?"

Lục Độ lắc đầu.

"Tôi mang," Cố Cẩn nói, "Chia cho tôi một nửa, chúng ta trao đổi công bằng."

"....."

Cuối cùng Lục Độ cũng đồng ý.

Hai người nhóm lửa lên, Lục Độ lột da của tinh thú, dùng cành cây xuyên qua rồi đặt lên ngọn lửa.

"Cậu mang nhiều đồ như vậy sao," Lục Độ nói, "Cha tôi căn bản không nhắc tôi, còn nói cùng lắm thì để tôi chết đói ở trong rừng rậm."

Cố Cẩn mở ba lô của mình ra, lấy gia vị cho anh. Lục Độ tinh mắt phát hiện bên trong còn có lương khô, nói: "Rõ ràng là cậu có đồ ăn."

Cố Cẩn: "Đó là dịch dinh dưỡng." Nghĩ thôi cũng biết nó không có vị gì, đã có thịt tinh thú, vì sao cậu còn phải uống cái thứ đó.

Lục Độ rắc gia vị lên trên tinh thú, mùi thịt cùng gia vị rất nhanh tản ra, không bao lâu, trong rừng soàn soạt có tiếng động, khi bọn họ tưởng có trùng tộc xuất hiện, một người xông ra.

Là một nữ Alpha, cũng là người điều khiển thứ ba mà Cố Cẩn gặp ở trận bán kết, Đại Lan.

Đại Lan không mang theo đồ ăn, trên tóc còn có một chiếc lá cây, nhìn chằm chằm tinh thú vài giây, ánh mắt chuyển qua người Cố Cẩn.

"Này, chúng ta đánh một trận đi," Đại Lan nói, "Ai thắng thì tinh thú thuộc về người đó."

"......"

Cố Cẩn còn chưa nói gì, Lục Độ liền mở miệng: "Cô là một Alpha lại tranh giành với cậu ấy, không biết xấu hổ sao!"

Đại Lan không để bụng gỡ là cây trên tóc xuống, nói: "Nếu không tôi với anh đánh."

Lục Độ: "Vì sao tôi phải đánh với cô, tinh thú này là tôi bắt, nếu cô muốn ăn thì tự đi bắt đi."

"Thật quá đáng, bây giờ trời đã tối rồi." Đại Lan tùy ý nói, "Bằng không chúng ta trao đổi cái khác? Ví dụ anh xem thân thể của tôi thế nào, nhất định có thể thỏa mãn anh."

Lục Độ: "???"

Lục Độ rõ ràng đã chịu kinh hãi: "Tôi không phải đồng tính luyến ái, cô cách xa tôi ra!"

Cố Cẩn: "...."

Theo một nghĩa nào đó, hai Alpha quả thật đúng là đồng tính luyến ái.

Mùi thơm của tinh thú quanh quẩn, không khí lâm vào giằng co, Cố Cẩn bỗng nhiên nói: "Cô là dựa vào mùi hương mà đến đây?"

Đại Lan gật đầu: "Đúng vậy, ở rất xa vẫn ngửi thấy, không thể cho tôi một chút sao? Một chút cũng được."

Cố Cẩn im lặng vài giây, nói: "Nơi này hình như không chỉ có chúng ta, còn có trùng tộc."

"....."

Trầm mặc ngắn ngủi, Lục Độ cầm cây đuốc lên, chiếu về bốn phía.

Rừng cây tối đen xuất hiện vô số đôi mắt xanh lục, bị ánh lửa chiếu đến lại nhanh chóng ẩn nấp, trong lúc nhất thời, bốn phía bọn họ đều bị sâu bọ cọ qua lá cây tạo ra âm thanh "loạt soạt", nghe sởn tóc gáy.

Đại Lan: "Chết tiệt! tôi bị hội chứng sợ lỗ!"

Trùng tộc khi bị phát hiện liền không ngụy trang nữa, chen nhau hướng về phía ba người, Lục Độ một chân đá văng mồi lửa, ngọn lửa bắn bắn ra, tạm thời làm trùng tộc dừng lại vài giây.

"Nhảy xuống sông!" Lục Độ nói, "Chúng nó sợ nước, bên kia có sống!"

Cách bọn họ mấy trăm mét có con sông, cũng là nơi Lục Độ vừa xử lý tinh thú. Giờ phút này bọn họ mặc kệ tinh thú gì đó, trước khi đợt sóng trùng tộc này đuổi tới chạy nhanh đến bờ sông, nhảy vào bên trong nước sống tối đen.

Bùm!

Nước sông lạnh lẽo thấm vào xương, nhưng cũng ngăn lại đám trùng tộc,  vô số đôi mắt xanh lục ở bên bờ sông phập phập phồng phồng, cuối cùng cũng không cam lòng mà rút lui.

"Bất cẩn rồi," Đại Lan bò lên bờ, run rẩy nói, "Sớm biết như vậy đã không tìm đến hai người, gặp hai người thật xui xẻo."

Cô vừa dứt lời, không trung liền giáng xuống một đạo sấm sét, mưa to tầm tã trút xuống.

Ba người: "..."

Lục Độ: "Quá đáng!"

Cố Cẩn: "Đừng nói nhiều, phái trước có một hang động!"

Nhờ đạo sấm sét vừa rồi, cậu thấy phía trước có một hang động. Ba người đội mưa chạy vào bên trong, cũng may mồi lửa của Cố cẩn không thấm nước, rất nhanh lại đốt lên một ngọn lửa.

Trùng tộc trời sinh sợ nước, trời mưa không sợ bọn nó xuất hiện. Nhưng nước sông lạnh lẽo, Lục Độ cùng Đại Lan cả người ướt đẫm, chỉ có Cố Cẩn mang theo quần áo để thay ---đáng tiếc, thân hình của Alpha cao lớn hơn so với Omega, quần áo của cậu hai người họ mặc không vừa.

"Cậu mau thay đồ đi, đừng để cảm lạnh." Lục Độ hắt xì một cái, "Tôi sẽ không nhìn trộm."

Đại Lan vuốt vuốt cằm, nhìn khuôn mặt trắng nõn sau khi bị ướt của Cố Cẩn: "Thật xinh đẹp, tôi còn chưa chạm qua Omega bao giờ đâu."

Cố Cẩn: "...."

Lục Độ túm Đại lan sang một bên, mạnh mẽ che kín đôi mắt cô nàng.

Cố cẩn thay quần áo khô, ba người tạm thời ổn định trong hang động, không lâu sau, bọn họ phát hiện trong hang còn có một thông đạo đi thẳng xuống.

Thông đạo sâu không thấy đáy, Đại Lan đứng bên cạnh liếc mắt một cái, nói: "Tôi biết rồi, đây là khảo nghiệm đặc thù mà quân đội dành cho chúng ta."

"Nếu đã vậy," Cố Cẩn nói, "Cô nhảy trước đi."

Đại Lan: ".... Tôi không có dây thừng."

Cố Cẩn chỉ về phía bên ngoài hang động, nơi đó có một loại dây leo đặc thù: "Dây leo trên cây cổ thụ, mềm mềm dẻo dẻo, 10 Alpha thành niên cũng không kéo đứt được."

Đại Lan: "....Tôi còn sợ tối"

"Chậc chậc" Lục Độ khinh thường nhìn cô, "Để tôi đi, tôi xuống trước xem thử."

Hắn nói là làm, thật sự cầm một dây leo từ cây cổ thụ bên ngoài vào, một đầu buộc vào hòn đá trong hang động, một đầu buộc vào eo mình.

"Nếu phía dưới có cái gì tôi liền lay dây leo, hai người lập tức kéo tôi lên."

Cố Cẩn: "Được."

Thông đạo vừa vặn đủ cho một người vào, mang theo một cây đuốc cũng không được, Lục Độ nắm chặt dây leo, một mình dẫm lên vách đá chậm rãi đi xuống.

 Dây leo soàn soạt đi xuống, không biết qua bao lâu mới dừng lại. Cố Cẩn cùng Đại Lan chờ đợi ở bên trên, vài phút sau, dây leo bỗng nhiên bị lay động kịch liệt, bọn họ lập tức kéo dây leo lên.

Nhưng dây leo vốn dĩ buộc chặt Lục Độ giờ lại bị bọn họ nhẹ nhàng kéo lên, phần đuôi không có ai ---- không thấy Lục Độ.

"...."

Thông đạo tối tăm, Cố Cẩn hướng vào bên trong hô tên Lục Độ mấy lần, nhưng phía dưới không có đáp lại.

Ầm ầm!

Một đạo sấm xét nữa đánh xuống, ánh lửa trong hang động kịch liệt lay động, bên ngoài tối đen giống như có con ma chuẩn bị tiến vào trong lúc nhất thời không khí có chút quỷ dị.

Đại Lan: "Hình như giống trong phim kinh dị? Ba người lưu lạc trong rừng rậm, bỗng nhiên xuất hiện hang động, đồng bạn mất tích, còn có thông đạo tối đen không thấy đáy --"

Cố Cẩn mặt không biểu tình: "Đợi lát nữa cô đi xuống, bỗng nhiên lạch cạch một tiếng, một bàn tay thối rữa rơi trên đầu cô."

Đại Lan: "???"

"Sau đó cô cúi đầu nhìn, phát hiện bên dưới còn có một bộ xương, gắt gao túm chặt chân cô, bò lên trên người cô ------- "

"Aaaaaaaa!"

Đại Lan hét to, "Tôi sao rồi, cậu đừng nói nữa !!!!!"

------------------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy