Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Câu dẫn một chút

Người đàn ông bóp cổ Cố Cẩn, dùng chút sức, theo động tác của hắn, hình như có loại máy móc nào đó đâm vào cổ Cố Cẩn, "cành cạch" một tiếng, thiết bị ức chế vốn đang ở trên cổ cậu bị mở ra, lộ ra cần cổ trắng nõn, đằng sau còn có một chỗ thịt mềm mềm ---

Tuyến thể.

"Không biết là sau khi bị đánh dấu Lăng Đình còn muốn ngươi nữa không."

Người đàn ông chậm rãi nói, giọng điệu ngả ngớn, mang theo vài phần trào phúng.

Cố Cẩn vốn dĩ đang bị chế trụ không thể động đậy, ngay sau khi người đàn ông gỡ bỏ thiết bị ức chế của cậu bỗng mở to đôi mắt đen, lạnh lùng nói: "Tôi không có quan hệ gì với anh ta."

Vừa dứt lời, một thanh trường kiếm trắng bạc chợt xuất hiện trong tay cậu, đâm xuyên qua ngực người đàn ông! 

Phụt!

Điện quang tràn ra từ ngực người đàn ông, không thấy máu, cũng không thấy sự đau đớn, bởi vì thứ Cố Cẩn đâm vào không phải máu thịt của hắn, mà là một đống dây điện phức tạp.

Người đàn ông chậm rãi cúi đầu, nhìn vết thương trên ngực mình, "Ồ" một tiếng: "Không ngờ ngươi còn có sức ..."

Cố Cẩn: "Bạch Trạch!"

Trường kiếm hóa to ra đặt trong tay cơ giáp trắng bạc, thân máy sáng rực, ôn nhu nâng Cố Cẩn lên, đưa cậu vào khoang điều khiển.

"Kiếm tra tinh thần lực ... cấp S." Bạch Trạch nói, "Tiểu chủ nhân, hiện tại ngài có thể tự mình điều khiển tôi, nhưng thân thể ngài đang bị thương rất nặng, không chống đỡ được lâu lắm."

"Không sao ... khụ, khụ khụ khụ!" Cố Cẩn che miệng ho khan kịch liệt, máu tươi nhuốm đỏ lòng bàn tay cậu, một kiếm vừa rồi cậu đã dùng tất cả sức lực của mình, cậu đau đớn cúi gập người xuống, thở dốc, "Mang ... bọn họ đi."

Bạch Trạch nâng Lục Độ Đại Lan và Norton không biết sống chết ra sao lên, trường kiếm phá vỡ vách đá bay nhanh ra ngoài, nhưng vào lúc này, người đàn ông đứng lên mở miệng nói: "Tại sao phải đi nhanh như vậy chứ."

Một chiếc cơ giáp khác xuất hiện từ dưới mặt đất, to lớn như Bạch Trạch. Nó hùng hổ tấn công Bạch Trạch!

Phanh!

Khiên phòng ngự của Bạch Trạch được khởi động, trên tấm khiên có những gợn sóng dày nặng, Cố Cẩn cắn chặt răng, sắc mặc trắng bệch.

Cơ giáp của người đàn ông chỉ là cấp A, nhưng tinh thần lực của hắn rõ ràng đã hơn cấp A.

Một mình điều khiển cơ giáp nghĩa là vừa phải công kích vừa phải phòng ngự, tinh thần lực của Cố Cẩn đã bị ép đến cực hạn, đầu đau nhức, giống như bị dao cùn cứa qua, cậu không khống chế được mà run rẩy, trong lúc phân tâm, khiên phòng ngự bị vỡ, Bạch Trạch bị đối phương đánh vào ngực, thân máy cứng rắn lõm xuống, dòng điện lập lòe.

"Tinh thần lực của ngài đang giảm xuống, nếu không thể duy trì ở cấp S tôi sẽ bị cưỡng chế giải thể." Những sợi dây tinh thần ôn nhu ôn nhu bao bọc Cố Cẩn, Bạch Trạch khó chịu nói, "Hơn nữa tin tức tố của ngài cũng bắt đầu không ổn định, hình như là di chứng sau khi gỡ bỏ thiết bị ức chế, tiểu chủ nhân ......"

"Thân thể Omega thật yếu ớt, vừa rồi đòn công kích kia xương sườn của ngài cũng đã gãy nát, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng."

Trong một chiếc cơ giáp khác, người đàn ông nhìn Bạch Trạch không có sức phản kháng trước mặt, có thể đoán ra Omega bên trong đã lâm vào thế khó.

"Cần gì phải vậy, hiện tại ngươi không phải đối thủ của ta, hơn nữa ta không có hứng thú đánh dấu một thi thể."

Mồ hôi như mưa, làm ướt khuôn mặt trắng bệch của Cố Cẩn. Trên trán được quấn bằng những sợi dây tinh thần của Bạch Trạch, mười ngón tay nắm chặt.

"Câm miệng!"

Ánh sáng vàng trong mắt Bạch Trạch lóe lên, như ánh điện bạc lướt trên không trung-- một giây sau đã vọt tới trước mặt người đàn ông!

Con ngươi người đàn ông co lại, trong mắt phản chiếu lại trường kiếm đang chém xuống của cơ giáp trắng bạc, điện quang quấn quanh thân kiếm, phảng phất như trời giáng sấm sét, không thể chống đỡ.

Xoẹt ---

Trong thời gian ngắn, điện quang chói mắt giáng xuống toàn bộ hang động, tựa như hàng ngàn tia sét chạy qua, ánh sáng lóa mắt, bỏng cháy con mắt. Đêm tối bị xua tan, hang động ngầm sáng lên như ban ngày, vách đá bị phá vỡ, mặt đất nứt ra, cơ giáp to lớn chém xuống trường luồng điện sáng chói, nóng chảy cả sắt thép, hơi nước bốc hơi lên không trung --- giống như trong ngày tận thế, cơ giáp trắng bạc giáng xuống sự trừng phạt của đất trời.

Ầm!

Toàn bộ chiếc cơ giáp sắt thép bị nóng chảy, người đàn ông rơi mạnh xuống đất, giữa trán còn có một thanh kiếm sắc nhọn.

Cố Cẩn nửa quỳ trên mặt đất, tay cầm kiếm không thể khống chế run rẩy, nhưng trường kiếm vẫn gắt gao để ở trán người đàn ông, chỉ cần hơi dùng lực là có thể đâm thủng não người nọ.

"..... Không hổ là cấp S," Người đàn ông trầm mặc mấy giây, lẩm bẩm nói, "Ta vốn dĩ rất thích ngươi ... đáng tiếc, ngươi làm ta tức giận rồi."

Vừa dứt lời, hắn dùng sức ấn vào ngực. Cố Cẩn còn chưa phản ứng kịp trường kiếm trắng bạc đã biến thành một dây xích sắt, một đầu cắm trong vách đá, một đầu cắm trong đầu hắn.

Phanh!

Cùng tiếng nổ mạnh, thân thể người đàn ông bị nổ cho chia năm xẻ bảy, hang động vốn dĩ đang muốn sụp đổ lập tức chấn động kịch liệt, vô số đá vụn đổ ập xuống, chôn sống Cố Cẩn.

Cố Cẩn: "......"

Hình như cậu phải bỏ mạng ở đây rồi.

Nhưng vào lúc này, ánh mặt trời chiếu xuống đây, mấy chục chiếc cơ giáp xuất hiện trên không trung, đi đầy là cơ giáp đen như là thần linh giáng thế, phá vỡ mặt đất phía trên, làm hang động hoàn toàn xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời.

Cơ giáp phát hiện Cố Cẩn bị chôn trong đất đá, quỳ một gối xuống đất, nhẹ nhàng nâng cậu lên từ trong đá vụn. Ý thức Cố Cẩn mơ màng, trong tầm mắt xuất hiện một gương mặt quen thuộc.

Cố Cẩn: "Quân bộ ..... con mẹ nó sao chậm như vậy, đều là phế vật sao?"

Cậu dừng một chút rồi không nhịn được nói câu thô tục, Lăng Đình đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó gắt gao ôm cậu vào trong lòng.

"Xin lỗi," Giọng nói có chút khàn, cánh tay dùng sức ôm chặt Cố Cẩn, có chút run rẩy, "Để anh ôm em."

Cố Cẩn không nói gì, cậu đã không còn sức nói chuyện,đại não vẫn luôn căng chặt để duy trì tinh thần lực cuối cùng cũng buông thả, ở trong ngực Lăng Đình ngất đi.

.........

Lần nữa khôi phục ý thức, bên tai Cố Cẩn đang có người cãi nhau.

"Lăng thượng tướng tới thật kịp thời a, không hổ là thượng tướng của liên bang, tới sớm một chút là có thể xem được tư thế oai hùng giết địch của anh trai tôi rồi, ha hả!"

Lời nói trào phúng mang đầy sự tức giận,cẩn thận nghe một chút quả nhiên người vừa nói là Cố Duyệt.

Cố Cẩn: "...." Âm dương quái khí như vậy sao em trai mình học lại không giỏi như thế.

"Tín hiệu bị bọn họ quấy nhiễu, quân đội cần một chút thời gian mới tìm được họ, xin lỗi." Một giọng nam khác hơi nhỏ, tràn ngập sự tự trách, "Đây là trách nhiệm của tôi."

"Đương nhiên là trách nhiệm của anh! Quân đội cũng không thoát tội được!"

Cố Duyệt càng nói càng tức, không khống chế được âm lượng, ồn áo đến nỗi Cố Cẩn đau đầu, Cậu trợn mắt, phát hiện mình đang nằm trong khoang chữa bệnh, trên người cắm đấy ống trị liệu.

Thời đại tinh tế kĩ thuật chữa bệnh đã được phát triển, Cố Cẩn không biết mình đã hôn mê bao nhiêu ngày nhưng cậu cảm giác đa số vết thương trên người đã khỏi hẳn, chỉ là tinh thần lực chưa hồi phục lại.

Lăng Đình nhận ra Cố Cẩn đã tỉnh, vừa nhấc bước chân lên, Cố Duyệt liền nhanh như gió vọt tới bên cạnh Cố Cẩn.

"Anh!" Cố Duyệt nói, "Anh tỉnh rồi? Có khó chịu ở đâu không! Tinh thần lực khôi phục chưa? Anh có muốn gì không, muốn uống nước không, muốn ăn gì đó không ----"

Cố Cẩn: "Câm miệng."

"......"

Hai chữ này có lực sát thương rất lớn, Cố Duyệt lập tức ngừng nói.

Không có tiếng nói ồn ào nữa, cơn đau đầu của Cố Cẩn cũng giảm bớt. Cậu xoa huyệt thái dương, nói: "Anh không sao, đã khá hơn nhiều ----- anh ngủ bao lâu rồi"

"Anh hôn mê một tuần," Cố Duyệt khó chịu nói, "Em thiếu chút nữa cho rằng anh không tỉnh lại nữa."

Cố Cẩn an ủi xoa đầu Cố Duyệt, quay đầu, thấy Lăng Đình cũng đang đứng cạnh khoang chữa bệnh.

Sau khi Cố Cẩn tỉnh lại Lăng Đình vẫn luôn không nói gì, ánh mắt đen nhánh vẫn luôn nhìn cậu, một giây cũng không rời.

Cố Cẩn cảm thấy anh giống như chú chó phạm sai lầm lớn, không nói một tiếng nhưng lại có chút ủy khuất cùng khổ sở.

..... Cái tưởng tượng gì đây.

Cậu nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."

".... Không," Lăng Đình giật giật khóe môi, giọng nói vô cùng trầm thấp, "Là anh tới muộn."

"Thật ra vẫn tốt," Cố Cẩn nói, "Ngay từ đầu tôi đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất rồi, không nghĩ tới anh vẫn đến kịp. Lời nói trước khi hôn mê chỉ là do đầu óc mơ màng không phải thật sự muốn mắng anh, không cần để tâm."

Cố Duyệt: "Nhưng anh ta đã tới muộn a, bởi vì anh ta thất trách cho nên anh mới ...."

"Không," Cố Cẩn lắc đầu nói, "Anh ấy không phải người phụ trách trận đấu này, người thất trách không phải anh ấy."

Thật ra từ khi biến dị thú xuất hiện đến khi Cố Cẩn đánh bại người đàn ông kia chỉ có hai mươi phút, Lăng Đình đuổi tới đã rất nhanh, --- huống hồ thí luyện không phải là do thượng tượng phụ trách, trước đó mọi người không ngờ tới sự việc ngoài ý muốn này sẽ phát sinh.

Cố Duyệt bị Cố Cẩn đánh gãy, tức giận không nói nữa. Lăng Đình rũ mắt nhìn Cố Cẩn, biểu tình khẽ thay đổi, ánh mắt thập phần nhu hòa.

Cố Cẩn: "Đúng rồi, Lục Độ bọn họ ổn không?"

 "Đều đã được cứu ra." Lăng Đình nói, "Trước đó cũng đã xuất viện."

Sáu người tham gia thí luyện chỉ có Cố Cẩn bị thương nặng nhất, vừa được Lăng Đình cứu ra liền tiến vào khoang chữa trị. Lục Đôj bị thương nặng thứ hai, ngày hôm qua cũng khỏi hẳn đã xuất viện.

Biết được mọi người đều an toàn, Cố Cẩn yên tâm.

Lăng Đình bỗng nhiên nhìn Cố Cẩn, không nói lời nào.

Cố Cẩn: "?"

Cậu nhìn Lăng Đình vài giây, sau đó nói với Cố Duyệt: "Em ra ngoài đi."

Cố Duyệt: "?Tại sao?"

"Anh muốn bàn chính sự," Cố Cẩn nói, "Đợi lát nữa về mang cho anh một phần cháo."

Cố Duyệt: "...."

Cố Duyệt không tình nguyện đi ra ngoài, Lăng Đình ngồi xuống bên cạnh khoang chữa bệnh, nói: "Qua kiểm tra, tinh thần lực của em đã tăng lên cấp S."

Cố Cẩn gật gật đầu, nói: "Chuyện lần này là như thế nào?"

"Thí luyện quân đội nhiều năm nay không có sự cố ngoài ý muốn khiến cho người phụ trách sơ sẩy để đám người kia trà trộn vào được." Lăng Đình nói, "Hắn là người nhưng một nửa là máy móc, hẳn là người bị thí nghiệm."

Cố cẩn kinh ngạc.

Liên bang cấm thực hiện thí nghiệm trên cơ thể người, loại khoa học kĩ thuật như này hẳn là của tinh tặc bên kia. Nhiều năm trước liên bang cùng tinh tặc có một cuộc chiếc, trong đó không xuất hiện loại thí nghiệm này.

"Người mô phỏng kia ....... có khuôn mặt của cha tôi."

"Anh biết." Lăng Đình trầm giọng nói, "Lần này tinh tặc bất ngờ tập kích liên bang, thời điểm em đánh nhau với hắn, hắn có nói là cố ý tìm đến em không?"

Cố Cẩn lắc đầu: "Không có, bất kể là biến dị thú hay là hắn đều không đặc biệt nhằm vào ai, hắn có thể nhận ra tôi hình như là bởi vì anh."

Trong miệng người nọ, cậu chỉ là Omega chưa kết hôn với Lăng Đình, mà không phải con trai của Cố Hằng. Có lẽ tinh tặc cho người mô phỏng này dùng khuôn mặt của Cố Hằng là do ghen ghét với nguyên soái của liên bang, không liên quan đến hắn.

"Em là Omega cấp 3A, cả liên bang đều biết, tinh tặc bên kia khẳng định cũng đã nghe nói qua." Lăng Đình nói, "Lần tập kích này ít nhiều là có liên quan đến em, là anh không bảo vệ em tốt."

Cố Cẩn nhìn anh một cái : "Cho nên tôi ghét nhất Alpha các người đấy, vì cái gì mà tôi cần anh bảo vệ."

Lăng Đình im lặng vài giây, trong mắt có chút ý cười: "Đúng vậy, em không cần." Anh tiếp tục nói: "Em cứu Lục Độ bọn họ, thuận lý thành chương trở thành người xuất sắc nhất trận đấu, sau khi khỏi hẳn có thể vào quân đội, liên bang cũng sẽ chế tạo cơ giáp cấp S riêng cho em."

Cố Cẩn khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn vòng tay trắng bạc của mình, lúc này mới phát hiện Bạch Trạch vẫn luôn im lặng không nói gì.

"Tôi không cần."

Lăng Đình: "Hiện tại em đã có tinh thần lực cấp S, khác với cấp 3A, em có thể một mình điều khiển cơ giáp cấp nào cũng được, bao gồm cả cấp S."

Mọi người đều biết, cơ giáp cấp S của Lăng Đình, Đế Thính là do anh tự mình điều khiển.

Cậu vuốt ve vòng tay, nói: "Bạch Trạch với tôi mà nói cũng không thua kém cơ giáp cấp S, nó rất tốt, không thể thay thế được."

Lăng Đình còn muốn nói lại nghe thấy Cố Cẩn buồn bã nói: "Anh đây là muốn dùng gậy đánh uyên ương sao?"

Lăng Đình: "......."

"Oaoaoa," Bạch Trạch đột nhiên nói, "Thật cảm động, tiểu chủ nhân."

Cố Cẩn: ".... Nếu ngươi không khóc giả như vậy có lẽ ta sẽ càng vui vẻ hơn."

Cuối cùng việc chế tạo cơ giáp cấp S cho Cố Cẩn cũng không được nhắc đến nữa. Không lâu sau An Cách đến thăm Cố Cẩn, Lăng Đình biết ông còn có lời muốn nói với Cố Cẩn, rời đi trước.

Trước khi đi, Lăng Đình bỗng khom lưng, ôm chặt lấy Cố Cẩn.

Cố Cẩn: "???"

Hơi thở của Alpha ập đến, Cố Cẩn thiếu chút nữa nhào lên: "Buông tay!"

Khuôn mặt Lăng Đình dàn vào tóc Cố Cẩn, chậm rãi cọ cọ một chút, lúc này mới buông tay không nói gì liền rời đi.

Cố Cẩn: "...."

An Cách khẽ cười một tiếng, đi đến bên cạnh khoang chữa bệnh, nói: "Hiện tại nhìn cháu đã đỡ hơn nhiều rồi, lúc trước quả thật hù chết ta."

Mấy ngày không gặp, nhìn An Cách mệt mỏi hơn nhiều, còn có quầng thâm mắt. Cố Cẩn biết sự việc xảy ra trách nhiệm đều đè lên vai thủ tướng liên bang, không khỏi có chút áy náy: "Cháu làm cậu lo lắng rồi."

"Nói gì vậy," An Cách nói, "Bây giờ sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"

Cố Cẩn lắc đầu, An Cách lại nói: "Lăng Đình hẳn đã nói với cháu, người phục trách thi đấu lần này bị cách chức, tất cả nhân viên liên quan đều chịu xử phạt. Liên bang trên dưới đều biết cháu là người đánh bại kẻ xâm nhập, đồng thời cũng trở thành người có tinh thần lực cấp S thứ hai của liên bang."

Cố Cẩn: "Cháu không biết tại sao tinh thần lực của cháu lại tăng lên, khả năng là do may mắn."

Có lẽ là sau khi cậu trọng sinh trời cao cho cậu chút ưu đãi.

An Cách cười lắc đầu, nói: "Cháu nhìn cái này xem."

Lúc này Cố Cẩn mới để ý An Cách mang theo một tập hồ sơ, hồ sơ yêu cầu mật mã, nhưng ngay khi Cố Cẩn nhập sinh nhật của mình vào, hồ sơ mở ra.

"Đây là cái gì?"

"Là cha cháu để lại cho cháu," An Cách nói, "Đây là hồ sơ ghi chép về tinh thần lực của cháu, khả năng là cháu không biết, ngay khi cháu vừa được sinh ra, kiểm tra đã được tinh thần lực cấp S rồi -------"

Cố Cẩn ngạc nhiên nói: "Không phải là cấp A sao -----"

An Cách nhẹ nhàng lắc đầu: "Đây là bí mật mà chỉ có cậu và cha mẹ cháu mới biết, từ khi sinh ra cháu đã là cấp S rồi, là độc nhất vô nhị trong liên bang, ngay cả Lăng thượng tướng thời thiếu niên mới đột phá cấp S ... Lúc ấy cha mẹ cháu rất vui nhưng không lâu sau lại trở về cấp A."

Cố Cẩn: "..."

"Sau đó chúng ta cảm thấy, đây hẳn là do tiềm thức của cháu tự mình bảo hộ. Lúc ấy cháu vẫn chỉ là trẻ con, thân thể tự động phong ấn tinh thần lực, mãi đến bây giờ mới phá bỏ xiềng xích, lại khôi phục lần nữa." An Cách nói, "Đương nhiên, ta không định công khai tin này ra ngoài, hiện tại cháu đang ở đầu sóng ngọn gió, không cần thu hút sự chú ý nữa."

Cố Cẩn còn chưa tiếp thu được tin tức này, vừa gỡ bỏ con chip cậu vẫn cảm thấy tinh thần lực của mình như còn có gông cùm xiềng xích, Bạch Trạch cũng nói qua tinh thần lực của cậu có thể nhẹ nhàng đạt đến cực hạn của cấp 3A .... Hóa ra là nguyên nhân này.

"Lần này người tập kích cháu có cấu tạo máy móc, là thí nghiệm của tinh tặc, hẳn là cháu cũng biết." An cách tiếp tục nói, "Nhưng không biết cháu còn nhớ cái tên "An Á" không"

Cố Cẩn: "Cậu nhỏ?"

An Á là con trai út của An gia, cậu nhỏ của Cố Cẩn, nhưng Cố Cẩn chưa gặp qua bao giờ, bởi vì trước khi cậu sinh ra An Á đã tử trận.

"Nhiều năm trước trong một cuộc chiến, tinh tặc thả ra rất nhiều vật thí nghiệm, loại này thông qua thí nghiệm trên cơ thể khó đối phó y như biến dị thú, liên bang bị tổn thương nặng, An Á cũng ở trên chiến trường, không thể quay về được nữa."

An Cách nói xong lời này liền không nói gì nữa, nhưng Cố Cẩn có thể đoán được ý của cậu mình.

Người mô phỏng, biến dị thú, đều là đồ vật rất lâu chưa xuất hiện lại, kể cả loại thuốc tinh thần trước đây .... tinh tặc đã yên lặng đã lâu khả năng đang lên kế hoạch cho điều gì đó.

"Là "Kiêu"?" Cố Cẩn nói, "Đây đều là kế hoạch của bọn họ?"

An Cách gật gật đầu: "Rất có khả năng, nhiều năm như vậy liên bang vẫn luôn đàn áp tinh tặc, lại chưa từng nghe qua cái tên "Kiêu". Bọn họ hẳn là đã ẩn núp rất lâu, giống như rắn độc không biết bao giờ tới cắn chúng ta một nhát."

"Liên bang sẽ tiếp tục điều tra, có lẽ không lâu nữa sẽ có một hồi chiến tranh. Trước đó Lăng Đình vẫn luôn là cái gai trong mắt tinh tặc, mà hiện tại mục tiêu của bọn họ lại nhiều thêm một người nữa, là cháu."

Cố Cẩn: "Cháu sẽ bảo vệ tốt bản thân mình, sẽ không khiến cho cậu phải lo lắng nữa."

An Cách nhìn cậu, ánh mắt có chút hoài niệm: "Ta biết, cháu nhất định sẽ ưu tú giống như cha mình."

..........

Mấy ngày sau, Cố Cẩn vẫn luôn dưỡng thương trong bệnh viện. Tuy đối với bên ngoài độ chú ý của cậu đang rất cao nhưng xung quanh bệnh viện được canh phòng nghiệm ngặt, người khả nghi căn bản không có khả năng xâm nhập vào.

Trong lúc này, Lục Độ bọn họ liên tiếp đến thăm Cố Cẩn, Lục Độ đầu tiên là nói lời cảm ơn Cố Cẩn, sau đó ủ rũ nói: "Tôi vẫn phải vào trường quân đội, cha tôi nói tôi phải rèn luyện hai năm nữa mới đủ tư cách vào quân đội."

"Nhưng mà cảm ơn cậu, là cậu đã cứu bọn tôi .... Xem ra chênh lệch giữa tôi và cậu rất lớn."

Sau đó là một hồi nói chuyện phiếm, lúc phải đi Lục Độ nhìn Cố Cẩn, trầm mặc vài giây, lấy hết can đảm nói: "Không biết cậu có nguyện ý chờ tôi--"

Cố Cẩn: "Không muốn." Cậu có thể đoán được lời phía sau của Lục Độ, nhất định là tinh thần lực của cậu rất ưu tú, gen cũng rất ưu tú, blah blah.

Lục Độ: ".... Được rồi."

Lục Độ vừa rời đi không lâu, Đại Lan cũng tới.

"Đây là bánh kem tôi tự làm, tặng cậu. Nếu không nhờ cậu, khả năng tôi đã bị biến dị thú ăn rồi," Đại Lan cười tủm tỉm nói, "Không ngờ cậu lại có tinh thần lực cấp S, tôi còn chưa gặp qua đâu, tới đây, cho tôi sờ một chút ------"

Cố Cẩn: "???"

Đại Lan thu tay, thè lưỡi nói: "Chỉ là dọa cậu thôi."

"....." Cố Cẩn nói, "Sau này cô có dự định gì không."

Đại Lan: "Mở cửa hàng bánh kem."

Cố Cẩn: "?" Sao khác xa với cậu nghĩ vậy.

"Thật ra với năng lực của cô muốn vào quân đội không phải việc khó."

"Tôi không cần đâu," Đại Lan nói, "Tôi tham gia thi đấu vốn dĩ không phải là muốn vào quân đội, là vì nổi tiếng." Cô nói một hồi, lại cười: "Hiện tại nổi tiếng rồi, cửa hàng buôn bán rất tốt. Cậu nhìn phần bánh kem này, ngày mai nó sẽ biến thành 'bánh kem được Cố Cẩn tinh thần lực cấp S khen ngợi là quá ngon', bán ra nhất định cháy hàng!"

Cố Cẩn: "...."

"Sau này cậu đến cửa hàng của tôi tôi sẽ miễn phí cho cậu."

Đại Lan vẫy vẫy tay, tạm biệt Cố Cẩn.

----- Cô vừa ra khỏi cửa, Norton liền vào.

Cố Cẩn: "..... Mấy người hẹn nhau à?"

"Khụ, thật ra là ngoài ý muốn." Norton nói, "Chúng tôi chạm mặt ở cửa bệnh viện, sau đó liền kéo búa bao quyết định xem ai vào trước."

Bên ngoài còn có hai bóng người, Cố Cẩn khẽ cười.

"Hôm qua trung tướng Glen tìm đến tôi, nói là rất thưởng thức năng lực của tôi, về sau tôi liền đi theo ông ấy." Norton nói, "Tôi cảm thấy về sau cậu cũng không cần tôi làm người hỗ trợ nữa, liền đáp ứng ông ấy."

Hắn rõ ràng rất vui, đôi mắt sáng hơn trước kia rất nhiều. Cố Cẩn nói câu "Chúc mừng", nói: "Vậy gia tộc bên kia thế nào, bọn họ còn tìm cậu gây phiền toái nữa không?"

Norton: "Cha tôi vẫn muốn tôi quay về, nhưng bọn họ không dám đụng đến tôi, tôi cũng mặc kệ họ." Hắn nhìn Cố Cẩn, chân thành nói: "Cảm ơn cậu, nếu không phải cậu tìm tới tôi, khả năng tôi đã bị loại từ sớm rồi, sau đó mơ mơ hồ hồ sống một cuộc đời bị cha tôi lợi dụng, là công cụ liên hôn của gia tộc."

"Ngay từ đầu tham gia thi đấu là lựa chọn của cậu, " Cố Cẩn nói, "Có thể đi đến hôm nay là vì chính cậu, không cần cảm ơn tôi."

Norton lắc đầu: "Nếu không có cậu giúp đỡ tôi, tôi cũng không thể đi đến bước này, nói thật, thời điểm tôi nhìn thấy con biến dị thú kia tôi còn tưởng mình sẽ chết ở đó."

Hắn nói còn có chút sợ, Cố Cẩn an ủi nói: "Đều đã qua rồi."

Mặc kệ thế nào bọn họ đều đã thoát khỏi kiếp nạn này, cuộc thi dài đã kết thúc, sau này sẽ là cuộc sống trong quân đội.

Không lâu sau, Cố Cẩn xuất viện, một lại đeo thiết bị ức chế lên, còn đi hỏi bác sĩ: "Thiết bị ức chế của tôi trước đây bị cưỡng chế gỡ xuống, không biết bây giờ mang lên lại có ảnh hưởng gì không?"

Bác sĩ cũng là một Omega đeo thiết bị ức chế, nghe vậy nói: "Nói chung, sau khi tháo thiết bị ức chế xuống sẽ dẫn tới kỳ phát tình, lần trước kỳ phát tình của cậu còn chưa đến, nếu lần sau muốn gỡ bỏ phải để ý, rất có thể sau khi gỡ bỏ thiết ức chế xuống cậu liền rơi vào kỳ phát tình."

Cố Cẩn gật gật đầu: "Đã biết, cảm ơn." Vậy hẳn là cả đời này cậu cũng sẽ không tháo thiết bị ức chế ra nữa.

Ra khỏi phòng bệnh, Cố Cẩn phát hiện có người đã sớm chờ mình, là Lăng Đình: "Anh đưa em đến quân đội."

Cố Cẩn: "Không cần, tôi có thể tự mình đi."

"Em là người có tinh thần lực cấp S, không giống với những người khác. Qua thảo luận, quân đội quyết định để anh phụ trách em." Lăng Đình nói, "Sau này ở quân đội, ngoại trừ huấn luyện hằng ngay, anh sẽ tiến hành đặc huấn cho em."

Cố Cẩn: "???"

Lăng Đình cũng là tinh thần lực cấp S, cậu được anh phụ trách xác thật không có gì quá đáng. Nhưng Cố Cẩn nhìn Lăng Đình một bộ dáng trầm tĩnh, bỗng cảm thấy Alpha này hình như đang ..... thầm cao hứng.

Cố Cẩn mặt không biểu tình, theo Lăng Đình đi quân đội.

Sau khi làm thủ tục, thời gian tiến vào quân đội là sau hè, Cố Cẩn cầm giấy chứng nhận, nói: "Tôi có thể đi chưa?"

Lăng Đình: "Em không muốn xem cơ giáp của anh sao?"

Cố Cẩn: "....."

Có chút muốn.

Vì thế một lát sau, Cố Cẩn theo Lăng Đình vào phòng huấn luyện, nơi đó có một cơ giáp cấp S, Đế Thính.

Trước đó trong hang động là Đế Thính nâng cậu từ trong đá vụn ra, nhưng lúc ấy ý thức của Cố Cẩn đã mơ hồ, không nhìn rõ bộ dáng của đối phương, giờ phút này cậu đứng trước mặt Đế Thính mới phát hiện đây mới là cơ giáp cấp S thật sự.

Đế Thính toàn thân màu đen, cao lớn uy nghiêm, góc cạnh rõ ràng, thân thể phản chiếu ánh sáng lạnh băng, chỉ đứng ở đó cũng sinh ra loại cảm giác áp bách không thể xâm phạm.

Cố Cẩn ngửa đầu nhìn chiếc cơ giáp, chậm rãi nâng tay lên. Trong mắt Đế Thính xuất hiện ánh sáng, nửa quỳ trên mặt đất, như một con sư tử cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cậu.

Lăng Đình: "Nó rất thích em."

Cố Cẩn vuốt ve Đế Thính , cười nói: "Nó khiến người ta yêu thích hơn chủ nhân của nó nhiều."

Lăng Đình: "...."

Đế Thính: "Ngài muốn điều khiển tôi không?"

Cố Cẩn có chút ngoài ý muốn: "Có thể sao?"

"Không thể!" Bạch Trạch vốn luôn an tĩnh như gà bỗng nhiên nói,"Cạy góc tường ngay trước mặt tôi, thật là quá đáng! Đợi lát nữa có phải không nói người điều khiển ta sẽ là chủ nhân của ta!"

Cố Cẩn: "...."

Đế Thính: "Tôi đã có chủ nhân."

Bạch Trạch: "Vậy càng quá đáng! Hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, không có phong thái của cơ giáp!"

Cố Cẩn: ".... Ngươi im miệng không tốt sao."

Cậu thu tay lại, xin lỗi Đế Thính: "Xin lỗi, đầu óc cơ giáp của ta có chút không tốt lắm."

"Không sao," Đế Thính bình tĩnh nói, "Chỉ là có chút đáng tiếc, không giúp chủ nhân của tôi câu dẫn ngài được."

Cố Cẩn: "....."

Lăng Đình: "...."

???

-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy