Chương 37: Nó thật sự là một cơ giáp phế vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, bầu trời xanh thẳm, sóng nước biển trong xanh nhẹ nhàng tràn vào bờ cát vàng, một cậu bé đi từng bước trên nền cát mịn, mẹ cậu ấy đi theo bên cạnh, nhẹ nhàng dắt tay cậu.

Tiếng cười của hai mẹ con truyền đi xa, mãi đến biệt thự bên bờ biển kia. An Y ngồi trên ban công, trước bàn bữa sáng, phía sau là robot người hầu, bà nhìn đôi mẹ con trên bãi biển, không nói lời nào.

Đột nhiên có người xông vào biệt thự, bọn họ mặc áo đen, đi vào biệt thự mà không bị ai cản trở, bọn họ nghênh ngang tùy ý đi đến cạnh An Y.

"An phu nhân," Một người áo đen trong đó nói, "Chúng tôi đến đón ngài rời khỏi đây."

An Y "A" một tiếng, nói: "Cuối cùng cũng có thể rời khỏi, mỗi ngày đều phải ở đây nhìn cặp mẹ con kia, ta xem đến ngán rồi."

Người áo đen trả lời "Đúng vậy", từ tay người hầu lấy một chiếc điều khiển từ xa, ấn xuống, hình ảnh bãi biển cùng cặp mẹ con đều biến mất, không còn trời xanh mây trắng, trước mắt là một hành tinh hoang vắng không có dân cư.

An Y chết lặng nói: "Lần này đi đâu? Tinh cầu thủ đô hay nơi khác?"

"Là một địa phương ngài không tưởng tượng nổi" Người áo đen nói, "Hẳn là ngãi sẽ vô cùng vui mừng, bởi ở đó ngài có thể gặp lại con trai yêu quý của mình."

Choang!

Chén trà rơi vỡ trên mặt đất, hồng trà bên trong chậm rãi chảy ra, góc váy trắng như tuyết bị nhuộm thành màu hồng.

--

Trên một tinh cầu tầm trung, không biết bao nhiêu quân hạm chỉnh chỉnh tề tề xếp hàng, cơ giáp đang chờ lệnh ở hai bên, trước mặt đối quân chính là thành phố ngầm của tinh cầu Horry.

Lâu đài chủ ở thành phố ngầm chính là một tinh cầu nhưng hiện tại tinh cầu này đang bị một tấm khiên chắn bao quanh không thể bị phá vỡ, bên trong tấm khiên chắn có một loại chất lỏng màu hồng đang chuyển động rất dữ dội, tinh cầu Horry chìm nghỉm trong chất lỏng, dần dần sụp xuống.

Lăng Đình dẫn đầu đội quan, Đế Thính tạm thời tiến vào chế độ nghỉ, quân y đang chữa vết thương trên người anh.

"Cái lá chắn kia thật cổ quái, tín hiệu cũng không xuyên qua được, quân hạm cũng không vào được." Phó quan nói, "Chúng ta không thể đảm bảo người dân ở tinh cầu Horry còn tồn tại hay không nhưng xem ra bọn họ đã hoàn toàn bị nhốt ở trong đó."

Lăng Đình: "Cố Cẩn đâu?"

Phó quan im lặng một chút, thấp giọng nói: "Tạm thời không tìm thấy Cố tiên sinh."

Thực tế chỉ cần nhìn tinh cầu Horry hiện giờ, cũng có thể đoán được người bên trong hẳn là không thể sống sót.

Những lời này phó quan không dám nói ra, bởi vì vẻ mặt lạnh băng đến cực điểm của Lăng Đình --- từ sau khi Cố Cẩn vào quân đội, hắn chưa từng nhìn thấy cảm xúc này trên người Lăng Đình.

"Toàn lực tấn công tinh cầu Horry" Lăng Đình trầm giọng nói, "Nhất định phải phá vỡ màn chắn cứu người bên trong."

Phó quan nhận lệnh rời đi, một con hắc báo đi đến cạnh Lăng Đình, gầm nhẹ một tiếng.

Lăng Đình đối diện Noah, giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.

"Ta biết, ta nhất định sẽ đưa em ấy ra khỏi đó."

.....

Bên tai có những tiếng vù vù không ngừng, phảng phất như cả thế giới đều đang chuyển động, nền đất dưới thân cũng nóng đến kinh người, phảng như muốn đốt cháy cả làn da.

Cố Cẩn tỉnh lại từ trong cơn hỗn loạn, đại não đau như bị búa bổ, sau gáy một mảnh ướt đẫm, cậu duỗi tay sờ, là máu.

"Tỉnh?"

Giọng nam ôn hòa vang lên bên cạnh, bởi vì đầu đang bị thương, Cố Cẩn chậm chạp vài giây mới phản ứng lại ---- sau đó nhanh chóng đứng dậy kéo giãn khoảng cách với người nọ.

Người áo đen đứng trên nền đất đỏ đậm, mấy thước phía dưới là dung nham đang sôi trào. Ánh mắt gã cũng không dừng trên người Cố Cẩn mà chắp tay sau lưng, nhìn giữa không trung.

"Ngươi xem, rất nhanh sẽ hoàn thanh."

Cố Cẩn nhìn theo ánh mắt hắn, lập tức nhíu mày.

Dòng dung nham đang không ngừng phun trào, ở giữa không trung có một quả cầu màu xích hồng, quả cầu kia dường như chiếm toàn bộ không gian ngầm, bề ngoài là dung nham sôi trào, bên trong mơ hồ có thứ gì đó giống như một sinh mệnh.

"Ngươi làm gì?"

Cố Cẩn chưa từng nhìn thấy hình ảnh như vậy, cũng không thể lý giải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,

Người áo đen nhàn nhạt nói: "Chẳng qua là khiến cho tinh cầu này chìm nghỉm, dùng trăm vạn mạng người đánh thức Cổ long mà thôi."

Sắc mặt Cố Cẩn biến đổi: "Ngươi ---"

Cậu theo bản năng muốn gọi Bạch Trạch biến ra trường kiếm, nhưng đến bây giờ cậu mới phát hiện Bạch Trạch trên cổ tay cậu đã không thấy nữa.

Người áo đen xoay người, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Cố Cẩn, nói: "Từ giây phút phát hiện Tàn hài cổ long, "Kiêu" đã phí cả gần trăm năm tâm huyết, một thế hệ rồi lại một thế hệ, đến thế hệ của ta đã có bước đốt phá lớn."

"Tiền nhân từng một lần nghĩ đến sống lại cùng Cổ long, sau đó lại phát hiện phương pháp này không thể tiến hành. Vì thế bọn ta thay đổi phương pháp, nếu có thể thí nghiệm trên cơ thể người tạo ra biến dị thú, vậy tại sao không thể lợi dụng tàn hài cổ long chế tạo biến dị thú cùng loài với nó chứ?" Người áo đen nói: "Bây giờ xem ra chỉ cần chờ một khoảng thời gian nữa, chờ đến khi tinh cầu này tự nguyện dâng lên sinh mệnh và máu thịt của mình, bọn ta mới có thể thành công."

"Kẻ điên!" Cố Cẩn nói, "Các người sẽ không thành công, liên bang nhất định sẽ không ngồi yên mặc kệ!"

Người áo đen: "Liên bang?" Gã tựa như cảm thấy từ này rất thú vị, nói "Vậy liên bang muốn nỗ lực một lần nữa sao, dù sao hơn nửa người dân ở thành phố ngầm đã bị hủy diệt, bọn họ vẫn không thể phá vỡ lớp lá chắn nữa kìa."

Dung nham không ngừng cuồn cuộn, mạnh mẽ tràn vào quả cầu, đỏ tươi như máu. Cố Cẩn không biết tình hình bên ngoài nhưng cậu nhìn ra được rằng người áo đen không có nói dối.

Thành phố ngầm là một tinh cầu hoàn chỉnh, có khoảng trăm vạn người daab, Muốn tinh cầu này hoàn toàn chìm nghỉm cần rất nhiều thời gian, trước đó ngay cả người áo đen khống chế toàn cục cũng chỉ có thể đợi.

Cố Cẩn không lên tiếng, cậu một bên cảm ứng Bạch Trạch, một bên lặng lẽ sờ đến một vật bị cậu giấu đi ở trong người – cậu vẫn luôn phòng hờ một thanh đao laser,

Người áo đen thấy Cố Cẩn không nói, lại tiếp: "Ta rất thích ngươi, cho nên mới để lại cho ngươi một mạng. Nếu ngươi nguyện ý trở thành người của ta, ta sẽ để cho ngươi làm nhóm "tân nhân loại" đầu tiên."

'.......'

Lời còn chưa dút, Cố Cẩn đột nhiên rút ra một thanh đao laser, hướng đến trước mặt người áo đen!

Keng!

Đao laser sắc nhọn đến mức có thể cắt sắt thép cũng không thể đâm vào cơ thể người nọ, ngược lại Cố Cẩn bị đánh ngã xuống đất. Vết thương nơi gáy lại trở nên đau nhức, trước mặt cậu tối sầm, qua vài giây mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra ----

Một người đứng chắn cho người áo đen, người nọ có một thân thể rắn chắc vô cùng, vượt qua cả một người cường tráng, nửa người nửa thú, ẩn chứa sức mạnh to lớn không thể tưởng tượng.

NGười áo đen: "Xem đi, đây là tân nhân loaị mà ta nói với ngươi, chỉ cần chút máu của cổ long liền có thể tái tạo máu thịt, cho dù là tuổi tác hay sức mạnh đều mạnh hơn loài người hiện tại mấy lần, từ này về sau chúng ta không cần đến cơ giáp, thậm chí có thể tiến đến vĩnh hằng,"

Cố Cẩn miễn cường ngẩng đầu, thấy gương mặt quen thuộc, giống với cha cậu.

Lại là Đức Lan Khoa.

Cố Cẩn chán ghét nói: "Loại thí nghiệm này căn bản không phải con người, gương mày này cũng chỉ làm nhục cha ta!"

"A. ngươi đã nhắc nhở ra." Người áo đen nói, "Bây giờ thân thể này đúng thật không xứng với khuôn mặt của Cố Hằng, sau này sẽ đổi cho hắn."

Gã nói xong liền ra lệnh Đức Lan Khoa chế trụ Cố Cẩn, Cố Cẩn nắm chặt đao laser hung hăng tấn công Đức Lan Khoa, ngoài dự kiến là đao laser cũng không thể khiến hắn bị thương, mũi đao chạm đến da hắn liền xuất hiện vảy bảo vệ, Đức Lan Khoa phát ra tiếng kêu như gào rống, hình như là đắc ý.

"Vô dụng thôi, vũ khí tầm thương không làm hắn bị thương được. Hiện tại hắn thậm chí có thể chịu một kích toàn lực của cơ giáp cấp A" Người áo đen chỉ tay về dung nham phía sau, nói, "Tất cả thứ này đều là vì trước đó không lâu ta đã cho hắn máu của cổ long, nếu ngươi nguyện ý theo ta, cũng có thể nhận được ân huệ này"

Cố Cẩn cười lạnh một tiếng: "Ngươi có thể trực tiếp giết ta!"

Cậu không để ý người áo đen, mà bắt đầu mở rộng cảm ứng tồn tại của Bạch Trạch. Từ sau khi tỉnh lại cậu vẫn luôn dùng tinh thần lực gọi Bạch Trạch nhưng ngoài ý muốn là Bạch Trạch không đáp lại cậu.

Người áo đen dường như hiểu rõ ý đồ của Cố Cẩn, nói "Ngươi đang tìm cơ giáp của ngươi sao?"

Gã đưa tay lên, trong lòng bàn tay có một vòng tay chảy đen như than.

"Thật đáng tiếc, trước đó lấy Y Tác Tư làm chìa khóa phát nổ, nó đã giúp ngươi chặn lại xung kích, cơ giáp nội hạch bị máu của cổ long cắn nuốt, biến thành như vậy."

Con ngươi Cố Cẩn co lại, qua vài giây, đại não cậu như trống rỗng.

Đó là ..... Bạch Trạch?

"Nó thật sự là một phế vật, phải không." Người áo đen nhu hòa nói, "Một chiếc cơ giáp cấp 3A, không xứng với tinh thần lực cấp S, trong chiến đấu cũng chỉ làm liên lụy. Có lẽ giá trị duy nhất của nó là bảo vệ ngươi khỏi sóng xung kích vừa rồi, nhưng có ích lợi gì đâu, phế vật dù sao vẫn là phế vật, nó không thể chân chính bảo vệ ngươi, còn vì che cho ngươi mà hủy hoại bản thân mình."

Cố Cẩn: "Câm miệng! Trả nó lại cho ta!"

Gân xanh nổi lên trên tay, cậu dùng hết toàn lực muốn đem Đức Lan Khoa đang đề trên người mình ra. Nhưng Đức Lan Khoa chỉ nhẹ nhàng đoạt lấy đao laser trong tay cậu, kề đao vào cổ cậu.

Người áo đen nói: "Cẩn thận một chút đừng giết cậu ta."

Gã nói không nhanh không chậm mà đi đến cạnh dung nham, nhìn chiếc vòng tay đen xì, phát ra một tiếng thở dài giả dối.

"Thật đáng tiếc, sao người không phải cơ giáp cấp S chứ."

------- Sau đó người áo đen tùy ý buông tay, vòng tay từ trong lòng bàn tay gã rơi xuống, rơi vào dòng dung nham phía dưới.

"Dừng tay!"

Trong mắt Cố Cẩn một mảnh đỏ đậm, cậu không biết từ đâu bộc phát ra một nguồn sức mạnh lớn, không để ý đến đao laser kề trên cổ mình mà kịch liệt giãy giụa --- Lưỡi dạo nhẹ nhàng cứa vào cổ cậu, máu tươi chảy ra, Đức Lan Khoa bị hành động không muốn sống của cậu dọa sợ, nhanh chóng thu tay, bị cậu đánh ngã.

Cố Cẩn nhằm về phía người áo đen, một khắc kia cậu thậm chí không cảm thấy đau đớn vì vết thương ở cổ, cũng không để ý rằng máu của cậu đang không ngừng trào ra. Cậu chỉ trơ mắt nhìn chiếc vòng tay cháy đen không thành hình rơi xuống, tốc độ cực nhanh, thậm chí không đợi cậu chạm được đã rơi vào bên trong dung nham ......

Thậm chí không có một chút thanh âm

Giống như cơ giáp của cậu, chưa bao giờ ở bên cạnh của cậu vậy.

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy