Chương 38: Vậy nó là cha vợ sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, lan rộng khắp vũ trụ rộng lớn. Nơi xa là ánh sáng hư ảo, một chiếc cơ giáp yên lặng nhìn ánh sáng nọ, nói: "Chúng ta đã chạy khỏi đó."

Đang nói chuyện là một cơ giáp rách nát nửa người, góc cạnh có những vết đạn loang lổ, ngay cả khoang điều khiển cứng rắn nhất cũng hỏng hóc từng mảng, có vết máu lành lạnh chảy ra.

Trong khoang điều khiển, một người đàn ông đang nhắm mắt, máu tươi nhiễm đỏ quân trang của ông, chậm rãi lan ra.

Những sợi dây tinh thần lực nhẹ nhàng bao quanh người đàn ông, Thao Thiết thấp giọng nói: "Xin lỗi, thuốc dự trữ đã hết, ta khôn thể trị liệu cho ngài."

Người đàn ông ho khan một tiếng, máu tươi lan đến những ngón tay tái nhợt của ông, ông xua xua tay, ý bảo không sao.

"Không sao, trước khi chết có thể nhìn thấy quang cảnh như vậy cũng không tồi." Ánh sáng từ cửa sổ của cơ giáp chiếu vào, dừng trên mặt Cố Hằng, con ngươi của ông hơi giãn ra, lại mang theo ý cười, "Chỉ là không biết hai đứa nhỏ của ta đang làm gì, có lẽ là lại khóc nhè rồi."

Thao Thiết: "Ta đưa ngài về."

"Nguồn năng lượng của người có lẽ cũng đã cạn kiệt, nói như vậy chỉ là muốn làm ta vui vẻ thôi." Cố Hằng nói, "Không lâu nữa người của "Kiêu" sẽ đuổi đến đây, nếu bị họ bắt được chúng ta có lẽ sẽ trở thành vật thí nghiệm của chúng."

"Không thể nào" Thao Thiết trầm giọng nói, "Ta sẽ không để họ đụng đến ngài"

Cố Hằng hơi mỉm cười, nói: "Vẫn là để ta tự sát có tính thực tế hơn chút."

Thao Thiết: "......"

"Không cần quá đau buồn, nghĩ tích cực chút" Cố Hằng nói, "Sau khi ta chết, "Kiêu" vĩnh viễn sẽ không có được ta, có lẽ nhiều năm sau, con trai ta sẽ báo thù cho ta."

Ông chưa nói dứt câu liền che miệng ho khan kịch liệt, máu tươi vừa đỏ vừa đen, nhuộm lòng bàn tay thành một màu sắc ghê người.

Thao Thiết dường như hô lên thất thanh: "Chủ nhân!"

Cố Hằng nói "Không sao", lại nói một cách đứt quãng: "Ngay cả khi ta tự bạo, xương cốt cũng không còn, họ cũng có thể bắt được ngươi .... Thao Thiết, ngươi là cơ giáp cấp S của liên bang, tuyệt đối không được rơi vào tay họ."

Thao Thiết: "Ta sẽ đi theo ngài."

"Không" Cố Hằng nói, "Ta muốn ngươi phong ấn cơ giáp nội hạch, đây là biện pháp chạy thoát duy nhất có thể chạy thoát khỏi bọn họ."

"Không được! Ta không đồng ý!"

"Đây là mệnh lệnh tối cao của ta, không được cãi lời."

Thao Thiết: "..."

"Sau khi phong ấn cơ giáp nội hạch, ngươi sẽ thành cơ giáp cấp 3A, mất đi ý thức của mình, phiêu du trong vũ trụ ..... Nếu may mắn, có lẽ ngươi sẽ bị ai đó coi là rác trong vũ trụ mà nhặt về." Cố Hằng nói, "Lúc đó ta hy vọng ngươi có thể lựa chọn chủ nhân của chính mình, nếu thật sự gặp được chủ nhân mà ngươi nguyện ý chết vì hắn, hắn cũng nguyện ý vì ngươi mà hi sinh, vậy ngươi liền phá vỡ phong hắn, trọng sinh vì hắn."

Thao Thiết thấp giọng nói: "Sẽ không có người giống như ngài nữa đâu chủ nhân."

Cố Hằng cười nói: "Chưa chắc, dù sao tương lai luôn mang đến rất nhiều kinh hỉ."

Radar dò quét xuất hiện mấy chấm đỏ, đó là tinh tặc đang đến gần. Tuy cách bọn họ một đoạn nhưng cũng có nghĩa là chúng đã phát hiện ra hai người.

Cố Cẩn: "Được rồi, rời khỏi khoang điều khiển đi, ta sẽ lựa chọn tự bạo, ngươi lưu lạc trong vũ trụ. Nhiều năm sau nếu ngươi gặp được con trai ta, phiền ngươi thay ta nói với bọn họ một tiếng --- Cha yêu các con, kể cả lúc sống và khi đã chết, vĩnh viễn không đổi."

"...."

Một lát sau, một tiếng động như pháo hoa nở rộ trong vũ trụ, đó là máu cùng khói lửa của việc tự bạo, chỉ có ngôi sao yên lặng chứng kiến tất cả.

Cùng lúc đó, một chiếc cơ giáp ngủ say trôi dạt trong vũ trụ, nó vô thanh vô tức, rách nát như một đống sắt vụn. Bởi vì tự phong ấn cơ giáp nội hạch, ngay cả tinh tặc cũng không thể biết đến sự tồn tại của nó ... "Thao Thiết" đã cùng nguyên soái Cố Hằng tự bạo ở tinh cầu nọ, mà nó đã đến tương lai nhiều năm sau, có được sinh mệnh mới.

----------

Vòng tay rơi vào trong dung nham, một bàn tay vươn ra cố với lấy nhưng rất nhanh liền tuyệt vọng.

Cố Cẩn nhìn vòng tay rách nát rơi vào trong biển dung nham, sức lực toàn thân trong nháy mắt giống như bị rút cạn, quỳ trên mặt đất.

Mãi đến lúc này cậu mới nhận ra vết thương trên cổ, vốn dĩ máu tươi trào ra rõ ràng rất đau, đau đến mức dường như cậu không thể hô hấp được.

"Yên tâm," Người áo đen khẽ cười nói, "Chờ ngươi hấp thụ long huyết, sức mạnh sẽ vượt xa cả cơ giáp cấp 3A, đến lúc đó, ngươi căn bản sẽ không cần loại phế vật này."

Cố Cẩn: "..."

Cố Cẩn che lại cổ của mình, đầu ngón tay không thể ngăn chặn dòng máu tươi. Cậu bỗng ý thức được rằng mạch máu của mình đã bị cắt đứt, khả năng là sẽ chết ở đây.

Cái chết đang đến gần nhưng một khắc này cậu lại không có chút sợ hãi.

"Bạch Trạch không phải phế vật," Giọng nói Cố Cẩn nghẹn ngào, từng chữ được nói ra một cách gian nan nhưng rất kiên định, "Ngươi cũng sẽ không được như ý nguyện."

Người áo đen nói: "Vậy sao? Nhưng ngươi làm sao ngăn cản ta? Sinh mạng của ngươi đang suy yếu, khi người gần chết ta liền cho người uống long huyết, đến lúc đó ngươi còn sức để cự tuyệt sao?"

Cố Cẩn nhìn hắn, ngón tay dính máu chống đỡ thân thể đứng lên, dáng người thon dài mà ngay thẳng.

"Nhiều năm trước, cha ta không để mình rơi vào trong tay "Kiêu" đã lựa chọn tự bạo." Cố Cẩn nói, "Ngươi cảm thấy rằng ta sẽ không có dũng cảm làm như vậy sao?"

Người áo đen bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Đức Lan Khoa, giữ lấy hắn!"

Nhưng câu nói này đã chậm, Cố Cẩn đứng thẳng dậy, phía sau là biển dung nham, khuôn mặt tái nhợt của cậu đứng ngược sáng với ánh lửa từ dòng dung nham phun trào, khóe miệng hiện một một độ cong trào phúng.

--- Gót giày cậu nhẹ nhàng giẫm vào khoảng không, rơi vào bên trong biển dung nham.

Sau lớp mặt nạ, sắc mặt người áo đen thay đổi.

Ranh giới giữa sự sống và cái chết trong chớp mắt bị đảo lộn, dòng dung nham nóng bỏng và mãnh liệt, vây lấy Cố Cẩn. Cậu nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghĩ đến Lăng Đình.

Nếu Lăng Đình lại lần nữa biết được tin cậu chết ... sẽ đau lòng sao?

Cậu có còn được trùng sinh nữa không?

Nếu đời sau còn gặp lại Lăng Đình, cậu ...

Từ trong dung nham nõng bỏng bỗng nhiên xuất hiện những luồng ánh sáng trắng mãnh liệt, vô số sợi dây tinh thần lực nho nhỏ mềm mại nâng Cố Cẩn lên, cùng lúc đó, bên tai Cố Cẩn vang lên một giọng nam ôn hòa: "Tiểu chủ nhân, ta về rồi."

Cố Cẩn: "..."

Cơ giáp trắng bạc mang theo chút lửa, từ trong biển dung nham bước ra, như thần linh niết bàn trùng sinh, quanh thân có những ánh sáng rực rỡ.

Bạch Trạch: "Thuốc dự trự còn rất nhiều, tiểu chủ nhân yên tâm, bây giờ ta có thể toàn lực trị liệu cho ngài."

"..."

"Cổ bị cắt rất đau phải không? Thật ra giờ ta mới nhìn thấy, vì ta mà tiểu chủ nhân mới bị như vậy, thật cảm động, hu hu hu."

"...."

"Tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân? Sao ngài không nói lời nào? Ta có thể lý giải rằng ngài vui mừng đến mức choáng váng không?"

"...."

Vết thương trên cổ được thiết bị trị liệu toàn lực chữa trị rất nhanh liền khép lại, đau đớn biến mất, Cố Cẩn ngồi trong khoang điều khiển, mãi đến khi có sợi tinh thần lực chọc cậu vài lần, mới mở miệng nói câu đầu tiên:
"Ngươi *** không chết?"

Bạch Trạch: "..." Toang rồi, tức giận đến mức chửi bậy.

Cố Cẩn: "Ngươi vừa nói thấy ta bị cắt cổ, nói cách khác, khi đó ngươi có ý thức?"

Bạch Trạch: "Không có không có! Ta chỉ mơ hồ cảm giác được ----- ngài đừng kéo sợi tinh thần của ta! Ta sai rồi hu hu hu! Thật ra lúc ấy ta chỉ có thể nhìn thấy ngài, nhưng không thể nói chuyện hay cử động! Ta cũng muốn trả lời lại ngài!"

Cố Cẩn: "Ngươi có phải đã sớm biết rằng mình không chết được?"

Bạch Trạch: "Không biết không biết! Nếu biết ta đã sớm nói cho ngài! Ta thấy ngài nhảy xuống dung nham mới phá vỡ phong ấn, ký ức của ta còn chưa có khôi phục hoàn toàn đâu QAQ."

Cố Cẩn nhìn sợi tinh thần trước mắt đang điên cuồng vặn vẹo, sau một lúc liền hung hăng nắm lấy nó.

"Không có lần sau" cậu nói, "Về sau dù có gặp chuyện gì, cũng không được lấy sinh mạng của ngươi ra để trả giá"

Bạch Trạch: "Được được được."

Sợi tinh thần dệt thành võng, mềm nhẹ bao vây lấy Cố Cẩn.

Người áo đen nhìn chiếc cơ giáp giữa không trung, tất cả những cảm xúc kích động vừa rồi đều đã biết mất, lại trở nên bình tĩnh.

"Cơ giấp cấp S, thật kì quái." Gã nói, "Đức Lan Khoa, thử tấn công đi."

Đức Lan Khoa gầm lên một tiếng, nhào đến chỗ Bạch Trạch --- bị một tấm khiên bảo vệ không thể phá vỡ chặn lại.

Đây là lần đầu tiên Cố Cẩn cảm thấy tinh thần lực của mình có thể phóng thích ra mà không hề gặp một chút trở ngại, như sóng biển phá tan đá ngầm, cuồn cuộn không thể cản trở,

Cố Cẩn: "Ngươi biến thành cấp S?"

"Đúng vậy," Bạch Trạch nói, "Ngài có thể khen ta một chút."

Cố Cẩn "A" một tiếng: "Thật lợi hại."

Cậu không hỏi sao Bạch Trạch có thể sống sót, vì sao lại biến thành cấp S, bởi vì hiện tại không phải thời điểm để Bạch Trạch giải thích với cậu.

"Tân nhân loại" có thể chặn được một kích toàn lực của cơ giáp cấp A trong miệng của người áo đen thật sự rất lợi hại, thực lực của Đức Lan Khoa hẳn là không phân cao thấp với con biến dị thú Cố Cẩn đã gặp trước đó, nhưng ở trước mặt Bạch Trạch, hắn cũng chỉ có thể bị đánh bại.

Trường kiếm phá vỡ lớp vảy dày của Đức Lan Khoa, lần này đâm xuyên qua không phải nhừng đường dây điện đan xen nhau là mà máu thịt thật sự.

Đức Lan Khoa từ trên cao ngã xuống, rơi mạnh xuống đất. Người áo đen liếc nhìn hắn, tay giơ lên, quả cầu ở giữa không trung đang hấp thụ dung nham bỗng nhiên to lớn hơn.

Bạch Trạch đừng ở trên biển dung nham, lại lần nữa hóa kiếm thành cung tên, trường cung như trăng tròn, mũi tên điện quang xé gió bay đến, lôi đình hội tụ trên đầu mũi tên có thể che trời lấp bể, ánh sáng mãnh liệt bành trướng.

Người áo đen cười nhạo: "Vô dùng, chỉ dựa vào một mũi tên căn bản không thể ngăn cổ long sống lại."

Cố Cẩn: "Không thử thì sao biết được."

Tinh thần lực của cậu nháy mắt nâng cao, một mũi tên bắn ra --- lại không nhắm vào quả cầu đang bao lấy tàn hài cổ long.

Mũi tên bắn về phía không trung, kéo theo điện quang mãnh liệt, như một đạo thiên lôi đem trời cao chia làm hai nửa!

Cũng chính tại thời khắc này, lửa đạn của quân hạm bắn phá, mạnh mẽ tấn công cùng với mũi tên kinh thiên động địa vào lá chắn của tinh cầu Horry ... Mạnh mẽ mở ra một khe hở!

Khe hở cũng không lớn, rất nhanh liền có xu hướng khép lại, Bạch Trạch nhanh chóng bay về phía cái khe muốn ngăn cản nó khép lại, nhưng phía trước đã có một bàn tay cơ giáp giữ lấy khe hở, bằng sức lực của mình mở rộng cái khe đủ để một khoảng cho người đi qua.

Đó là Đế Thính, Cố Cẩn nhìn thấy nó trong không trung liền ngừng lại. Nghĩ nghĩ, thấp giọng nói với Bạch Trạch: "Không cần kể chuyện ta nhảy xuống dung nham cho anh ấy."

Bạch Trạch: "Được."

Sau một hồi, nó nghĩ tới cái gì đó, nói: "Đúng rồi, cha yêu con."

Cố Cẩn: "???"

"Đây là lời mà cha ngài đã nhờ ta chuyển lời" Bạch Trạch ôn nhu nói, "Đã qua lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nói ra."

Cố Cẩn im lặng vài giây, nói: "Ngươi là Thao Thiết?"

"Đúng vậy!" Bạch Trạch vô cùng vui mừng nói, "Ngài đã nhận ra ta rồi, khi ngài còn nhỏ ta còn từng ôm ngài."

Cùng lúc đó, một tay xé rách màn bảo vệ, lấy thân mình chống đỡ khe hở - Đế Thính : "...."

Lăng Đình: "Sao vậy, rất ngạc nhiên sao?"

Hai câu vừa rồi không phải lời nói thầm, cho nên bọn họ cũng nghe thấy

"Không" Đế Thính khổ sở nói, "Chỉ là đột nhiên phát hiện hẳn là cơ giáp đồng cấp của Omega của ngài vốn dĩ đồng cấp với ta, giờ lại biến thành cha ta."

Lăng Đình: "Không sao, em ấy hẳn là không muốn ngươi gọi cơ giáp của em ấy như vậy."

Nếu theo bối phận của cơ giáp cấp S, Thao Thiết thật đúng là nhận nổi một tiếng "cha" này của Đế Thính.

"Tùy rằng sau khi nguyên soái Cố Hằng qua đời, nhưng cơ giáp vẫn còn." Đế Thính không cảm thấy được an ủi, tiếp tục khổ sở nói "Vậy nó có tính là cha vợ của ngài không? Thời điểm chủ nhân của ta cùng Omega của mình thân mật mà bên người còn có một người cha vợ đang nhìn, tưởng tượng như vậy hình như rất khổ."

Lăng Đình: "...."

Anh lạnh lùng nói: "Ngươi có thể câm miệng."

------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy