Chương 4: Tôi sẽ không cưới cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự thất thố cả đời của Tịch Dạng có lẽ được dùng trong vài giờ này, cậu không về nhà mà thất thần đi về căn hộ của mình.
Quá ngốc rồi.
Sau khi quan hệ của hai người rạn nứt, Tịch Dạng từng rất nhiều lần phóng thích pheremone hướng vào alpha của mình cầu hoan, nhưng cho đến khi Tịch Dạng chết, Phong Diệc cũng không động vào cậu lấy một lần.
Nếu như đối phương thật sự có ký ức, tối nay Phong Diệc chắc chắn sẽ không “ôm” cậu.
Nhưng tại sao ánh mắt của hắn lại lạnh lẽo đến vậy?
Tịch Dạng ngồi trên ghế sô pha, chậm rãi ôm lấy đầu , dường như sự lạnh lẽo ấy đã thẩm thấu vào tim gan cậu, đông cứng toàn bộ máy trong cơ thể.
Sống lại một đời, chẳng lẽ có những việc sẽ thay đổi theo?
Tịch Dạng không biết.
Cậu chỉ nhớ nhiệm vụ tiếp cận Phong Diệc vốn dĩ không phải của cậu, là Phong Diệc vô tình nhìn thấy cậu, từ đó đặt cậu trong tim, nhờ người nghe ngóng khắp nơi. Ba cậu biết được việc này bèn đổi kế hoạch.
Thế là Tịch Dạng bị đẩy ra.
Phong Diệc hiếm khi tham gia các buổi tụ tập giải trí, để dụ hắn ra, Tịch Dạng, người cũng ít tham gia vào các hoạt động như vậy, lần đầu tiên chủ động đến hội trường.
Không ngoài dự liệu, không bao lâu sau Phong Diệc cũng tới.
Tuy rằng lúc ấy Phong Diệc đã ngồi trên vị trí cầm quyền của Phong gia, nhưng lúc ấy hắn mới 26 tuổi, đang lúc tuổi trẻ đầy nghị lực, tính cách cũng không lạnh lùng như bây giờ, cả người hắn lộ ra vẻ sắc sảo, với vẻ hào hoa và kiêu ngạo không chút kiềm chế.
Nhìn thấy người mà mình ngày đếm mong nhớ, hắn không giấu nổi niềm vui trong mắt , nhấc ly rượu lên tiến về phía Tịch Dạng.
“Xin chào, tôi là Phong Diệc.” Hắn giới thiệu một cách ngắn gọn, rõ ràng, trên mặt mang theo một nụ cười ngượng ngùng khi thấy người mình thích, “Tôi có thể làm quen với cậu không?”
Tịch Dạng đáp lại bằng một nụ cười đúng mực, cụng ly với anh ta rồi nói tên của mình.
“Tịch Dạng, cái tên này rất hay, là Tịch gia của tập đoàn Vinh Nghiệp sao? Trước đây chưa từng thấy cậu.”
“Mấy năm nay tôi đều ở nước ngoài, vừa mới về nước nửa tháng trước.” Tịch Dạng nói.
"Vậy là cậu vẫn chưa chơi ở Thành Cảng phải không? Vậy chúng ta trao đổi thông tin liên lạc ,có thời gian tôi sẽ đưa cậu đi tham quan."
Người nói dường như không phải Phong Diệc cao cao tại thượng, chỉ động ngón tay cũng khiến người khác run sợ mà càng giống một chàng trai mới lớn mới biết yêu, khi nhìn thấy người mình thích, không nói những lời tán tỉnh ngọt ngào, chỉ có ánh mắt tràn đầy mong đợi cùng một chút ngượng ngùng và lo lắng không rõ.
Tịch Dạng âm thầm quan sát người trước mặt, lúc sau, cậu tươi cười nhập số điện thoại của mình vào di động của Phong Diệc.
Không lâu sau đó, Thành Cảng có thêm một đôi tình nhân khiến bao người ngưỡng mộ.
Tình yêu của họ bắt đầu một cách tự nhiên như vậy.
Lúc ấy, Phong Diệc cứ nghĩ rằng bản thân đã gặp được người tình định mệnh, nhưng mãi sau này, hắn mới hiểu ra, đáp lại hắn là một trò lừa đảo hoàn toàn và có chủ ý.
“Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
Trong thư phòng của nhà chính Phong gia, Phong lão gia ngồi trên xe lăn, ném điện thoại vào mặt Phong Diệc.
Vỏ kim loại cứng đập mạnh vào xương trán của Phong Diệc, phát ra tiếng va chạm. Người bị ném dường dư không có cảm giác gì, hắn nhìn xuống bức ảnh trên điện thoại, đáp “ Giống như ông đã thấy.”
“Mày!” Phong lão gia không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, trong cơn tức giận đã ném hai viên ngọc thạch trên tay về phía Phong Diệc.
Phong Diệc là trưởng tôn nhà họ Phong, luôn tuân thủ các quy tắc và không hành động liều lĩnh, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc gây ồn ào chỉ vì một cú ném.
Phong lão gia tức đến mức lồng ngực phập phồng, ông cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ , lạnh giọng nói “Mày nói bây giờ phải làm sao? Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của mày và cả của Phong gia, nhất định phải nghĩ cách giải quyết.”
“Hot search con đã cho người dẹp rồi.” Phong Diệc lau máu trên trán nói một cách vô cảm.
“ Cho dù dẹp rồi nhưng số lượng ảnh bị phát tán không ít! Dẹp thì có ích gì? Tao đã từng cảnh cáo mày, ở bên ngoài thì đừng có lộn xộn, cho dù nhìn trúng một omega nào đó thì tìm nơi riêng tư một chút, cứ phải trước mặt bao nhiêu người làm ra chuyện như vậy, mày có biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mày không, mày…!”
Phong lão gia ngón tay run run, chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng một câu “ Đúng là vô sỉ.”
(hận rèn sắt không thành thép là câu tục ngữ của trung quốc, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được)
Phong Diệc rũ mắt xuống, không nói gì, đêm nay hắn thực sự đã bốc đồng, từ khi nhìn thấy Tịch Dạng, hành vi của hắn đã mất khống chế, hiện tại  Phong lão gia chỉ vào mũi hắn mắng hắn, hắn cũng không còn gì để nói.
“Được rồi” sau khi đã mắng đủ, Phong lão khoát tay, thấp giọng dặn dò: “ Bây giờ con đến tiếp xúc với Tịch gia, xem xem họ muốn gì? Dám câu dẫn con trước mặt nhiều người như vậy chắc chắn là có ý đồ, họ muốn gì thì đáp ứng họ, để Tịch ra đứng ra thanh minh. Món nợ này, sau này sẽ tính với họ.
“Con không đi.” Phong Diệc đáp.
“Cái…” Phong lão dùng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Phong Diệc, nếp nhăn trên môi run lên mấy lần, cuối cùng ông cũng kiềm chế không giáo huấn hắn nữa , chỉ ậm ừ nói: “Không muốn đi thì đừng đi, ta sẽ để người khác đi. Nhưng sau này con phải an phận một chút.”
Phong Diệc ừ một tiếng, lui khỏi thư phòng, đúng lúc đó, điện thoại trong túi hắn rung lên, có người gọi cho hắn.
“Phong ca, ra ngoài uống rượu không, anh em cũng có mặt.” Một giọng nam trẻ phát ra từ điện thoại.
“…Được” Phong Diệc nói.
Tịch Dạng ở trong căn hộ của mình một đêm, ngày hôm sau mới về nhà.
Người của Phong gia đã đến tìm phu thê Tịch Sách, lúc này bọn họ giống hệt tối qua, ngồi ở phòng khách đợi Tịch Dạng.
Thấy cậu trở về, Tịch Sách liền đem ý của Phong gia nói lại với cậu một lượt, đại khái là chỉ cần cậu đồng ý đứng ra nói rõ chuyện tối qua giữa cậu và Phong Diệc, nhận toàn bộ trách nhiệm về mình, thừa nhận cậu cố ý quyến rũ đối phương, không có bất cứ quan hệ gì với đối phương thì Tịch gia muốn gì bọn họ đều có thể xem xét.
“Tiểu Dạng, rốt cuộc thái độ của Phong Diệc như thế nào, không phải hắn thích con, nhờ người nghe ngóng khắp nơi sao? Nhưng lần gặp mặt hôm qua của các con dường như không hề vui vẻ.”
“Còn nữa…,” Tịch Sách nhìn sắc mặt Tịch Dạng, cẩn thận nói “ Nghe nói hôm qua Phong Diệc cùng tiểu thiếu gia họ Tần nửa đêm ra ngoài uống rượu, cử chỉ của hai người họ rất thân mật.”
Tịch Dạng mãi không có phản ứng gì, nghe đến đây, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng, cậu trầm mặc một lúc, khi ngẩng đầu lên , cậu đã có quyết định.
“Con muốn kết hôn với anh ấy.”
“Ai?” Tịch Sách hỏi lại.
“Phong Diệc.” Tịch Dạng nói.
“…Hay là con nghĩ kỹ lại đi , hoặc là thương lượng với Hạ tiên sinh một chút.” Tịch Sách cân nhắc nói.
Theo kế hoạch, nếu như Phong Diệc có ý với Tịch Sách, muốn phát triển quan hệ yêu đương , thậm chí đi tới kết hôn thì không còn gì tốt bằng.
Nhưng hiện tại thái độ của Phong Diệc như nào còn không rõ, vậy thì kế hoạch này nên xem xét lại.
“Không cần thương lượng,” Tịch Dạng bình tĩnh nói “ Mục tiêu của ba là để con tiếp cận Phong Diệc, đây là cơ hội hiếm có, con sẽ kết hôn với anh ấy.”
Nửa tiếng sau, Tịch Dạng nhận được điện thoại từ chính Phong Diệc.
“Tôi sẽ không cưới cậu.” Phong Diệc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh