Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Góc nhìn của Karmeut

Nói xong, Rainelle im lặng. Cô hơi nghiêng đầu, khiến mái tóc đen bóng mượt dơi xuống má.

"Đó là lý do Karmeut thích em phải không? Đó là lý do tại sao em đã cố gắng hết sức. Ít nhất, em hy vọng rằng những người bước vào phòng này không ghét em. Họ mang theo đồ ăn nhẹ và cắm những bông hoa xinh xắn vào trong lọ phải không? Vì thế em nghĩ mình có thể tặng hoa."

Và mình lại cảm thấy khó chịu khi cô ấy tặng hoa cho người khác?

Karmeut lắc đầu khi Rainelle co rúm người lại. Sau đó anh ôm cô thật chặt và mỉm cười vì cảm xúc không thể kiềm chế được.

Ôi sao em có thể dễ thương đến vậy? Em không nản lòng khi mọi người không thích em và em hành động để được yêu thích. Đó là lý do tại sao anh không thể rời mắt khỏi em.

"Điều đó không làm anh buồn, Rainelle. Em có thể hành động theo cách em muốn. Anh sẽ không nói gì về điều đó nữa."

"---Thật không?"

"Ừ, thật đấy. ...nhưng nó vẫn hơi nguy hiểm, nên anh nghĩ em nên ghi nhớ những gì anh đã nói."

"Ý anh là Luwellin?"

"Ừ, anh chàng đó."

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Rainelle đang cau mày, Karmeut thở dài một hơi.

...ừ, đó là lý do dạo này anh bận. Cần đánh bại Luwellin và giành quyền kế vị càng sớm càng tốt.

Chà, nếu mình công bố rằng mình đã thức tỉnh, mình có thể đòi quyền kế vị ngay lập tức... nhưng chưa phải lúc.

Thật khó để chiếm được tình cảm của các quý tộc ngay lập tức trừ khi thời điểm đó được coi là quan trọng.

Bây giờ cần phải cẩn thận vì các quý tộc có thể bắt đầu một cuộc nội chiến sau khi sự thật họ dời bỏ phe Luwellin bị bại lộ.

Với đôi mắt tím nhìn chằm chằm vào mình, Karmeut gấp gọn những suy nghĩ của mình về Luwellin và ném chúng vào thùng rác. Với nụ cười tự nhiên trên khuôn mặt xuất hiện mỗi khi anh nhìn cô, anh thì thầm khi đưa tay vuốt mái tóc đen của cô,

"Em đã cho anh rất nhiều thứ. ---Vì vậy, dù em có làm gì đi nữa, anh cũng sẽ không nói gì. Nếu em muốn thứ gì đó sáng bóng, anh sẽ lấy và đưa cho em, còn nếu em muốn thứ gì đó để ăn, anh có thể đãi em đủ món ngon. Em muốn giường êm ái thì muốn bao nhiêu cũng được. Cho nên bông hoa em tặng cho người hầu cũng chẳng là gì cả."

Đôi mắt tím chớp chớp. Rainelle, người đang nhìn Karmeut với đôi mắt tròn xoe, im lặng lắng nghe lời anh nói. Khi cô đưa mắt nhìn thẳng vào Karmeut, cô mở miệng.

"...vậy anh sẽ tìm cho em một người bạn đời chứ?"

Cơ thể Karmeut đông cứng lại. Rainelle nghiêng đầu trước vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc của anh, và Karmeut đáp lại bằng những lời đứt quãng.

"Không. Đó là, không. Không, anh không thể."

"Huh..."

"Em có muốn một người bạn đời không?"

"Ồ, à...ừ, ừm...? Em không nói rằng em muốn có một người bạn đời ngay bây giờ, nhưng... em muốn có một ngày nào đó..."

Karmeut nguôi cơn giận khi nhìn thấy cô lầm bầm trong khi nhìn xung quanh như thể cô cảm thấy mình đã nói sai điều gì đó.

Cô có hình dạng con người, nhưng cô là một con quạ. Động vật trung thành với bản năng của mình chứ không phải lý trí. Nếu bản năng đó mách bảo cô hãy tìm bạn tình, Rainelle có thể sẽ bay đi thật xa, để có bạn tình, đẻ trứng và nuôi con.

Nhưng mình có thể để cô ấy đi được không?

Cúi cổ xuống như một con thú, cánh tay Karmeut siết chặt và ôm lấy Rainelle. Khuôn mặt của họ tiến lại gần hơn. Người con gái đó ngã vào vòng tay anh. Trong khi nhìn thẳng vào đôi mắt tím đang hoảng loạn, con sói vàng nói:

"Rainelle."

"Huh?"

"Nếu em muốn có một người bạn đời... nếu em nghĩ mình cần một người đàn ông, hãy nói với anh."

Hoàng tử giơ hai tay siết chặt lên. Anh liếc mắt nhìn Rainelle, người có vẻ ngạc nhiên, và anh hôn những ngón tay trắng nõn và gầy gò của cô. Anh thì thầm với giọng uể oải trong khi giữ cố định vòng eo thon gọn của cô khi cô cố gắng lùi lại theo phản xạ.

"Chỉ cần em có thể biến thành người, anh có thể hoàn toàn đáp ứng những điều em yêu cầu."

Môi Karmeut lướt qua các ngón tay cô, đi qua mu bàn tay cô, rồi anh chạm tới cổ tay cô. Hoàng tử thưởng thức mạch máu của cô bằng môi một lúc rồi cảm thấy thèm thuồng, lè lưỡi liếm nhẹ.

Nhìn thấy Rainelle nao núng cao đến mức tưởng cô đang nhảy lên, anh nhếch môi cười tinh quái.

"Điều đó là không thể khi em là một con quạ, nhưng anh có thể thỏa mãn em khi em là con người. ...Thế nào? Nếu em muốn, anh không nghĩ việc thử nó là xấu đâu."

Khuôn mặt trắng nõn của cô ngày càng đỏ hơn. Cô bắt đầu vặn vẹo. Người cô nóng đến mức tưởng chừng như chỉ nghe có tiếng bốp, lắp bắp và liếm môi.

"Ừm, a, à, hả? T, thử xem?

"Ừ, thử đi."

Khi anh nói vậy, đôi mắt của Rainelle mở to trong khi cô vẫn nằm trong vòng tay ôm chặt của anh. Có lẽ cô ấy không thể chịu đựng được tình huống này, nhưng cơ thể vốn đang run rẩy của Rainelle đã trở lại hình dạng con quạ với một âm thanh bốp.

"Kkaakk!!"

Karmeut bật cười khi nhìn thấy Rainelle điên cuồng vỗ cánh và bay lên trên chiếc đèn chùm.

Đó là phản ứng đã được dự đoán...nhưng nỗi buồn của Karmeut còn lớn hơn nhiều.

Nếu em nhát thế này thì tương lai em sẽ làm gì? Anh có phải hôn em mỗi khi em cố gắng trở thành một con quạ không?

Anh nghĩ đó là một ý tưởng hay nên một nụ cười nở trên môi Karmeut. Tất nhiên, trước đó anh không có ý nói rằng họ có thể thử ngay bây giờ, và anh cũng không có ý định ép cô phải làm nếu cô không muốn, vì vậy hoàng tử quyết định cứ thong thả.

Khi mối đe dọa với Rainelle không còn nữa thì mình sẽ thừa nhận. Dù cô ấy ở dạng quạ hay ở dạng người, mình đều không muốn cô ấy rời xa mình. Và cô ấy đã làm nới lỏng những dây thần kinh đang căng cứng đến mức tưởng chừng như sắp đứt của mình. Với con chim đen đã đánh thức tình cảm của mình, mình sẽ thừa nhận.

Mình sẽ yêu cầu cô ấy ở bên cạnh mình. Đi đến mọi nơi cùng mình.

Để có được em, anh sẽ làm mọi thứ có thể.

*Góc nhìn của Rainelle

Argh! Tôi đã dẫm phải một quả mìn! Tại sao điều đó lại phát ra từ miệng tôi?!

Tim tôi đập nhanh đến mức tôi không thể nghe thấy gì ngoại trừ tiếng tim mình đang đập. Mặt tôi nóng bừng khi nhớ đến đôi mắt cong dịu dàng, đôi mắt vàng dịu dàng, giọng nói uể oải của anh và cảm giác cánh tay anh vòng qua eo tôi.

Tôi bớt ngượng ngùng hơn khi xù lông lên và quay đầu đi.

Tại sao mày lại nói về những con quạ đực----!!

--Huh? Nhưng thực sự, tại sao tôi lại nhắc đến quạ đực? Không cần phải nói về việc giao phối...?

Nghĩ đến thôi đã thấy lạ rồi. Không có lý do gì để nhắc đến quạ đực và việc giao phối trong tình huống đó.

Bên cạnh tôi có một hoàng tử đẹp trai và quyến rũ, vậy tại sao tôi lại đi tìm một con quạ đực?

Xấu hổ quá, tôi phải hướng mắt đi chỗ khác.

...Hah, có lẽ đó là do bản năng của con quạ vẫn còn sót lại? Dù là lần đầu tiên tôi bay, hay khi tôi tìm thấy thảo dược và quả mọng cho Karmeut, tất cả đều là do tôi đã sử dụng bản năng của loài quạ phải không? Vậy ra việc tôi thích những thứ sáng bóng và nói về những con quạ đực đều là------?

Đầu tôi như bị ra lệnh.

Tôi, tôi có phải là con người không? Nhưng làm sao những hành vi giống như con quạ lại có thể tự phát sinh được? Huh? Ôi không! Nhân phẩm con người của tôi!!

Tôi không biết là do thân xác quạ, hay có thể là do bản năng của quạ vẫn còn mặc dù tôi có thể biến thành người, nhưng cách suy nghĩ của tôi dần trở nên đơn giản và giống quạ hơn -so với con người-. mức độ mà tôi cảm thấy ngu ngốc.

Không không không! Tôi không thích điều đó chút nào!! Ý tôi là, tôi là con người!!

Tôi nghiến chặt mỏ để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Không, chúng ta đừng làm điều này. Tôi là một con người. Không phải là một con quạ! Hô-haa, hô-haa. Ừ, hít một hơi thật sâu—

Tôi là một con người. Tôi là một con người-- Tôi là một con người!!

Anh từ từ không nhìn tôi nữa. May mắn hay không may, Karmeut không còn nhìn tôi nữa. Khi tôi nhìn thấy anh ấy đang dựa vào ghế sofa trong tư thế thoải mái và lật sách, tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nếu Karmeut cứ nhìn tôi, có lẽ tôi sẽ xấu hổ quá và bay ra ngoài. Những gì đã xảy ra trước đó quá kích thích.

Khi tôi nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, mặt tôi lại nóng bừng bừng. Cảm giác ấm áp, trơn trượt từ từ liếm vào đầu ngón tay tôi như thể anh ấy đang nếm thứ ngon nhất thật đơn giản.

Khi đôi môi mềm mại của anh chạm vào mu bàn tay và cổ tay tôi. Và khi có thứ gì đó ấm và trơn trượt nhẹ nhàng liếm vào da tôi, tôi cảm thấy ớn lạnh và cảm giác ngứa ran chạy dọc sống lưng, đến mức tôi lo đầu mình có thể nổ tung.

...aaahhh!! Đáng lẽ tôi không nên nghĩ về điều đó! Nghĩ lại cũng thấy xấu hổ quá!!

Tôi quay đầu dụi mỏ vào lông vũ như đang ngủ. Bằng cách này, tôi có thể bày tỏ sự bối rối của mình mà không cần nhìn Karmeut! Argh! Tôi rất xấu hổ! Tôi nghĩ tôi sẽ chết vì xấu hổ mất!!

Nếu phải chọn cách chết vui vẻ và ngu ngốc nhất, tôi sẽ chọn tình huống vừa xảy ra! CHÚA ƠI!! Tim tôi đang đập thình thịch!!

...mặc dù vậy-- một chút, tốt... Nó giống như, nó giống như--

Tôi nghĩ hơi nước sẽ bay ra khỏi tai mình, nhưng thành thật mà nói, tôi không ghét điều đó. Được trải nghiệm một người  đẹp trai như vậy đang mỉm cười với tôi bằng ánh mắt, liếm ngón tay tôi và hôn vào mu bàn tay và cổ tay tôi. Tôi không thể nói rằng tôi không thích nó.

Hơn nữa, anh ấy không chỉ đẹp trai. Anh ấy cũng tốt với tôi. Anh ấy là hoàng đế tương lai... Wow, không thiếu thứ gì à? Anh ấy thật là một kẻ lừa đảo. ---Nghĩ lại thì, anh ấy là nhân vật mục tiêu trong game. Đó là điều tự nhiên khi anh ấy làm điều này. Đúng.

Thật không công bằng khi thuyết phục bản thân rằng khả năng có ngoại hình này là do anh ta vốn là một nhân vật trong một game dành cho nữ.

Ugh, nó hay đấy, nhưng nó quá kích thích đối với tôi. Tôi quyết định trở thành người trông coi sở thú vì tôi gặp khó khăn khi giao tiếp với mọi người!

Động vật là tốt. Không biết có phải vì tôi thích động vật quá mà mối quan hệ của tôi với mọi người không được tốt. Tôi cảm thấy thoải mái hơn với những con vật cho đi nhiều như chúng nhận được - hơn là những người ghen tị, bịa đặt, dồn ép mọi người và hành hạ họ mà không có lý do.

Tôi không thể nói chuyện với động vật, nhưng những con vật thể hiện cảm xúc của chúng qua hành động và hoàn toàn phụ thuộc vào tôi thật đáng yêu.

Thế là tôi trở thành người trông coi sở thú. ...và tôi hơi thất vọng vì thực tế là trở thành người trông coi sở thú không nhất thiết có nghĩa là tôi chỉ có thể tiếp xúc với động vật vì mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới rất nghiêm khắc.

Nếu bạn mắc lỗi hoặc lười biếng, tất nhiên các con vật sẽ bị bệnh hoặc chết, nhưng tôi nghĩ mình đã thích nghi và làm tốt. Lý do tôi nộp đơn xin làm người chăm sóc thú ăn thịt là vì những loài thú ăn thịt hung dữ, hoang dã và gợi cảm là động vật lý tưởng của tôi.

--Đột nhiên nhớ lại quá khứ khiến tôi chán nản, nhưng đó là điều đã xảy ra. Vì thế tôi thậm chí còn chưa từng có một mối quan hệ nào dù chỉ một lần! Nhân tiện, nhân tiện!! Ôi, ngón tay của tôi đã bị lưỡi anh ấy liếm, liếm-------!!

Tôi cảm thấy chóng mặt. Ừm---. Tại sao tôi lại phải trải qua điều gì đó đáng xấu hổ như vậy khi đang ở dạng con người?! Bây giờ tôi xấu hổ đến mức nghĩ rằng mình không thể biến thành người trong một thời gian!!

Nó không tệ, nhưng làm sao tôi có thể biến hình khi mặt tôi đỏ bừng? Chỉ cần nhìn Karmeut thôi cũng khiến tim tôi đập rộn ràng!!

Tôi sẽ chết vì xấu hổ như thế này mất.

Karmeut, người đang thản nhiên đọc sách, trông có vẻ khó chịu vì lý do nào đó.

--Ai là người đã khiến tôi trở nên như thế này? Anh thật vô tâm. Ahhh, tôi ghét anh!!

Tôi phồng lông lên, thề sẽ cắn ngón tay anh nếu có cơ hội.

Anh thật vô tâm--- Quá đáng rồi!

Tôi ngậm mỏ lại và hứa sẽ trả thù (?).

Tôi nữa- Tôi sẽ làm Karmeut xấu hổ!! Tôi sẽ làm cho mặt anh đỏ lên bằng cách khiến anh cảm thấy xấu hổ!!

*Góc nhìn của người thứ 3

Karmeut phải cố gắng lắm mới kìm được vẻ mặt của mình thay vì lật giở từng trang sách. Nếu có một điều mà Rainelle quên thì đó chính là Karmeut là một kiếm sĩ cấp cao.

Ngay cả khi không nhìn bằng mắt, anh vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của một con quạ đang bồn chồn, vỗ cánh và thường nhảy tại chỗ. Vì vậy, anh phải che miệng bằng một tay.

Karmeut khá tuyệt vọng vì anh biết rõ hơn ai hết rằng nếu anh cười lúc này, Rainelle sẽ thực sự khó chịu và sẽ không đến gần anh nữa.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro