Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Góc nhìn của Karmeut

'Thật sự, Rainelle rất đáng yêu.'

Nếu có ai khác biết được suy nghĩ của anh, họ sẽ nghĩ rằng anh say rượu, nhưng Karmeut chắc chắn về  điều đó.

Mình chưa bao giờ nhìn thấy một ai đáng yêu như vậy. Những ai nhìn Rainelle với ánh mắt sợ hãi hoặc miễn cưỡng đều chưa biết đến sự quyến rũ của cô ấy.

Tất nhiên, theo quan điểm của hoàng tử, anh không muốn bất kỳ ai khác biết đến sự quyến rũ đó của cô. Tuy nhiên, khi nghĩ đến Rainelle, người đã nhốt mình trong phòng vì ánh mắt của những người đó, anh lại cảm thấy tiếc cho cô.

...nếu mình biết điều đó, mình sẽ không để họ yên. Dù bận đến đâu thì cũng không phải là mình không có thời gian chăm sóc Rainelle.

Chẳng trách Rainelle lại tặng hoa cho cô hầu gái đó.

Anh thở dài.

...à, Rainelle là một con chim có thể bay tự do trong rừng và cô ấy không bị chói buộc ở bất kì nơi nào. Chỉ cần cô ấy muốn, Rainelle có thể quay lại khu rừng. Chỉ là, cô ấy sẽ không đi.

Nghĩ đến đó, anh biết ơn Rainelle vì đã ở lại bên anh. Mặt khác, một ý nghĩ lại hiện lên trong đầu anh.

Một sự tưởng tượng hài hước như ' có lẽ Rainelle thích mình. '

Ít nhất điều đó có nghĩa là anh không bị ghét.

Nếu cô ấy thực sự không thích mình thì cô ấy đã bay đi rồi.

Kìm nén mong muốn ngẩng đầu lên và nhìn Rainelle, anh nhìn chăm chú vào cuốn sách. Nhưng chẳng có chữ nào lọt vào đầu anh cả. Tất cả những gì hiện lên trong tâm trí anh là hình ảnh Rainelle nghiêng đầu trong chiếc váy lông vũ màu đen.

Làn da chạm vào môi mình mềm mại và mịn màng. Những ngón tay gầy gò tinh tế duỗi ra, cổ tay rung động có mùi thơm ngọt ngào.

Đây có phải là lý do tại sao ma cà rồng uống máu và tại sao mình lại muốn cắn một miếng?

Nếu biết điều đó, cô ấy sẽ nhìn mình với vẻ mặt gì?

Như thể việc thu hút sự chú ý của anh là điều đương nhiên, mọi thứ tạo nên Rainelle đều hợp gu anh một cách hoàn hảo. Màu đen tuy là màu trang trọng nhưng ngay khi khoác lên người Rainelle lại như tăng thêm vẻ sang trọng.

Đó có thể là một cách diễn đạt kỳ lạ, nhưng không có gì khác có thể diễn đạt nó ngoài những từ đó.

Cách chiếc váy lông vũ của cô ấy dường như tỏa sáng, và mái tóc đen như thác nước của cô ấy lấp lánh và bồng bềnh...

Quả thực, nó rất đẹp. Thật tiếc là không có từ nào khác để diễn tả ngoài đẹp.

Dù cô có vẻ ngoài xinh đẹp và tao nhã như vậy nhưng cô vẫn xinh đẹp biết bao khi khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt mở to kinh ngạc trước từng lời nói và hành động của anh.

Ngay cả khi còn là một con quạ, cô ấy vẫn dễ thương và đáng yêu, nhưng vẻ ngoài con người của cô ấy đã khơi dậy những cảm xúc khác nhau trong anh. ...và Karmeut bối rối không biết nó là gì.

Rất dễ thương. Mình muốn bảo vệ cô ấy. Mình muốn giữ cô ấy ở một nơi mà chỉ mình mới có thể nhìn thấy cô ấy. Tuy nhiên, mình không muốn lấy đi sự tự do của cô ấy.

Rainelle lẽ ra phải là một con chim bay tự do trên bầu trời. Cô ấy không nên là một con chim kêu than trong lồng. Rainelle lẽ ra phải bay tự do, chơi đùa với những thứ lấp lánh, tùy ý tiếp cận mình và tận hưởng cái vuốt ve của mình.

Anh cẩn thận đảo mắt và kiểm tra Rainelle. Khóe môi Karmeut từ từ nhếch lên khi anh nhìn Rainelle cẩn thận dùng mỏ làm sạch lông của mình. Anh tự hỏi liệu tâm trạng của cô đã tốt hơn chưa.

Đúng như mong đợi, cô ấy là người đẹp nhất. Nhưng... vẻ ngoài của cô khi biến thành người còn đẹp hơn nữa. Nếu mình không nhanh chóng giải quyết các vấn đề xung quanh, cô ấy không thể đi lại trong hình dạng con người được...

May mắn thay, công việc về quý tộc gần như đã hoàn thành. Bây giờ tôi đã phối hợp các chi tiết, tất cả những gì tôi phải làm là đánh bại Luwellin hoàn toàn.

Đầu bàn tay lật qua cuốn sách đã sử dụng một chút sức lực.

Mình phải cắt đứt hơi thở của em trai mình càng sớm càng tốt. Chỉ khi đó Rainelle mới được an toàn và là con người.

Chỉ khi đó Rainelle mới có thể nhanh chóng được an toàn trong hình dạng con người.

Và khi điều đó xảy ra, tôi có thể yên tâm khi cho Rainelle tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Một nụ cười nhẹ nhàng nhưng tàn nhẫn nở môi hoàng tử, người đang tưởng tượng về một tương lai tươi sáng. Đó không phải là nụ cười hạnh phúc. Biểu cảm phù hợp là đôi môi anh ta cử động để lộ những chiếc răng nanh.

***

*Góc nhìn của Rainelle

Bây giờ tôi đang ngồi trên ghế trong một căn phòng với một núi giấy tờ trên bàn. Với câu nói "Em không cần phải lo lắng", anh ấy tóm lấy tôi, ôm thật chặt vào lòng và đi đến văn phòng này.

Nó không hề cảm thấy chật chội nhưng tay Karmeut khỏe đến mức tôi không thể thoát ra được. Nó đủ làm tôi ngạc nhiên----

Chao ôi, làm sao anh có thể kiểm soát được sức của mình để ôm em thật chặt mà em không cảm thấy ngột ngạt?

Dù sao thì từ khi vào văn phòng, tôi đã không có ý định quay lại phòng.

--KHÔNG. Đó là tôi không thể. Cung điện Hoàng gia quá rộng. Tôi không bao giờ có thể nhớ đường khi chỉ nhìn một lần!

Tôi dang rộng đôi cánh của mình trong sự thất vọng. Cánh trái và cánh phải của tôi bị kéo căng ra. Tôi muốn vỗ cánh nhưng nếu làm vậy thì cả núi giấy tờ này sẽ vương vãi khắp nơi, người ta sẽ chửi bới tôi rất nhiều! Tôi không thích điều đó!

Tôi có thể đoán được sẽ có bao nhiêu lời nguyền rủa nếu những tài liệu đó bị rải rác, nên tôi gấp đôi cánh của mình lại một cách gọn gàng. Karmeut đã ra ngoài được một lúc.

Khi nào anh về? Ở một mình chán lắm.

Trong phòng của Karmeut, có rất nhiều đồ trang sức và đá để tôi chơi, và tôi cũng có thể di chuyển xung quanh để có thể vui chơi...

Không, thành thật mà nói, tôi cảm thấy cô đơn khi ở một mình ngay cả với tất cả những điều đó. Có một thời gian thì vui vẻ nhưng có sự khác biệt lớn giữa khi Karmeut có mặt và khi anh ấy ra ngoài. Nó giống như sự khác biệt giữa trời và đất.

Ồ, khi nào anh về? Chà, tôi đoán mình không nên phàn nàn như thế này khi anh ấy quá bận, phải không?

Tôi làm sạch lông vũ của mình trong khi kìm nén mong muốn càu nhàu của mình. Bởi vì khi không có việc gì làm hoặc đầu óc rối bời, tôi cảm thấy khá thoải mái khi làm sạch, làm sạch lông vũ. Nó giống như bong bóng bọc quanh một gói hàng được gắn vào để tránh làm hỏng món đồ.

Tôi dùng mỏ nhặt từng chiếc lông trên cánh và nhẹ nhàng làm sạch chúng. Khi tôi có một cái sắp rơi ra, tôi nhẹ nhàng rút nó ra và nhổ nó ra. Tôi quét phần lông còn lại như thể đang chải chúng bằng mỏ của mình khi nghe thấy giọng nói của người khác.

"...chà, việc này khó quá. Tôi vào đây vì tôi nghĩ Đại hoàng tử sẽ ở đây."

--giọng nói này? Đó là giọng nói của Namuel, nhân vật chính trong game gốc!

Khi tôi dừng việc làm sạch lông cánh của mình và ngẩng đầu lên, tôi có thể thấy Namuel đang nhìn xung quanh với vẻ mặt bối rối.

"Quáaa! (Là Namuel!)"

"...À, thay vì hoàng tử, tôi gặp chú chim yêu quý của ngài ấy trước. Ngươi khỏe không?"

Namuel mỉm cười và hơi cúi đầu chào tôi nên tôi cũng gật đầu.

---Có lẽ người khác sẽ nghĩ rằng việc Namuel chào một con chim là anh ấy có đầu óc không bình thường.

Nhưng anh chỉ mỉm cười hài hước, chỉnh lại kính rồi lại gần chỗ giá đậu đưa tay ra.

"Vẫn là một con chim lịch sự. Ngươi là một con chim rất kỳ lạ."

Ngón tay anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve mỏ tôi, hướng về phía đầu tôi. Bàn tay của Karmeut chai sạn và thô ráp, nhưng bàn tay của Namuel thì không. Nó không hề nữ tính, nhưng cái chạm nhẹ nhàng của những ngón tay dài và mảnh mai trên bộ lông của tôi lại khác với của Karmeut, khiến tôi cảm thấy buồn ngủ.

"Có vẻ như tâm trạng của ngươi đang rất tốt."

Vâng, tôi cảm thấy tốt. Ồ--

Đôi mắt xanh lục của Namuel cong lên khi tôi tận hưởng sự đụng chạm trong khi vỗ cánh một chút.

Khi bàn tay đang vỗ đầu tôi đưa ra sau lưng, tôi ngừng vỗ cánh và kêu lên một tiếng hài lòng. Tiếng cười khúc khích nhỏ của Namuel thực sự làm tôi ngạc nhiên cho đến khi tôi trố mắt nhìn anh ấy.

Anh ta có phải là nhân vật biết cười như vậy không?

Tôi không nhớ hết mọi thứ, nhưng Namuel có tính cách không mấy tin tưởng người khác. Ngay cả khi tôi nhắm vào Namuel, anh ta cũng không bao giờ nở nụ cười cho đến nửa sau của trận đấu. Vì vậy, sự xuất hiện của Namuel lúc này là một cú sốc.

Wow, anh cười rạng rỡ quá nhỉ? Ái chà! Ồ! Thật ngạc nhiên!

Tôi biết mình thật thô lỗ, nhưng tôi không thể kìm nén được sự tò mò của mình. Sau khi tránh được bàn tay đang vuốt ve lưng mình một chút, tôi dang rộng đôi cánh, nhảy nhẹ rồi đậu lên cánh tay anh.

Sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh hơi mở to, tôi kêu lên một tiếng ngắn. Tôi gõ mỏ mình vào cẳng tay anh ấy. Bất chấp hành động của tôi, Namuel không tóm lấy tôi hay đặt tôi xuống cá rô.

Wow, điều đó thật tuyệt vời. Tôi chưa bao giờ nghĩ Namuel lại thích động vật.

Rồi ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt cằm tôi. Anh ấy không thành thạo như Karmeut, nhưng chuyển động của anh ấy đủ chậm để cho tôi biết rằng anh ấy đủ quan tâm. Khi tôi từ từ mở mắt trong khi tận hưởng sự đụng chạm, Namuel thì thầm với một nụ cười nhẹ,

"Những loài chim khác không làm được điều đó...ngươi là một loài chim đặc biệt. Tôi muốn thực hiện một số nghiên cứu nếu có thể."

Tôi cảm thấy nổi da gà khắp người khi nghe đến từ 'nghiên cứu'.

Nghiên cứu của Mage chắc phải phù hợp với nghiên cứu của các nhà khoa học phải không? Tôi sắp bị mổ xẻ à?!

"Kkaaaak (Argh! Tôi không muốn điều đó!!)"

Tôi trừng mắt nhìn anh ta trong khi xù hết lông lên. Và tôi đã cảnh báo nó bằng cách tạo ra những âm thanh chói tai bằng mỏ của mình.

Nói lại đi?!! Tôi sẽ mổ ngón tay của anh! Và tôi sẽ lấy chiếc kính duy nhất của anh và giấu chúng ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy và tự mình chơi với chúng!

Đôi mắt xanh mở to đầy ngạc nhiên. Sau khi im lặng một lúc vì hành động vừa kêu quác quác của tôi, nó vừa mở miệng.

"—ngươi có hiểu ta đang nói gì không?"

Vâng! Đồ ngốc!!

Khi tôi gật đầu với ý nghĩa đó, đôi mắt xanh của anh ấy nheo lại.

"Ngươi... Ngươi thật thông minh, Đại hoàng tử lại quan tâm đến ngươi như vậy cũng có thể hiểu được. Ta xin lỗi trước. Ta sẽ không thí nghiệm trên ngươi, Điện hạ tuyệt đối sẽ không cho phép."

Tất nhiên rồi! Karmeut sẽ không bao giờ cho phép điều đó! Nếu anh ta cho phép, tôi có thể chạy trốn!

Tôi lặng lẽ cười toe toét khi trừng mắt nhìn Namuel. Sau đó, như để xoa dịu tôi, anh nhặt một miếng trái cây khô trên bàn và đưa vào mỏ tôi.

"Được rồi được rồi. Ta xin lỗi. Ta hy vọng ngươi có thể tiếp nhận điều này và bình tĩnh lại."

Tôi muốn hét lên "Anh có nghĩ rằng tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu anh cho tôi đồ ăn không?!", nhưng tôi lại rung động trước sự thật rằng trái cây mà anh ấy hái là loại trái cây tôi thích nhất------!!

Thật ra tôi hơi đói... Tôi ăn nhé?

Tôi liếc nhìn Namuel.

Anh ta có một nụ cười bí ẩn khiến khó có thể đoán được anh ta đang nghĩ gì, nhưng lại không có cảm giác như anh ta đang chế nhạo tôi hay có ý định gây rắc rối.

Chà, tôi không thể tiếp tục tức giận vì anh ấy đã nói xin lỗi.

Tôi ăn trái cây sấy khô mà anh ấy đưa như một lời xin lỗi.

Đúng như mong đợi, điều này thực sự tốt! Mình nghĩ đó là trái cây sấy khô mà mình không biết, cụ thể nó là gì?

Đôi mắt của vị pháp sư dịu lại khi tôi ăn trái cây khô. Tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn sau khi ăn thứ gì đó ngon lành.

"Hoàng tử đã ra ngoài được một lúc rồi sao?"

Tôi gật đầu như thể nói phải.

Tôi không biết anh ấy đã đi đâu, nhưng anh ấy đã ra ngoài được một thời gian rồi nên tôi nghĩ anh ấy sẽ quay lại sớm thôi!

"Ta hiểu rồi. Cảm ơn ngươi đã cho ta biết. Ta sẽ phải đợi một chút. Ngươi có muốn đi chơi với ta trong lúc này không?"

Khi anh ấy nói một cách lịch sự, tôi gật đầu với bàn tay anh ấy đang vuốt ve mỏ tôi.

Không có gì sai cả. Namuel là mục tiêu chính của người chơi game. Ngoài ra, xét đến câu chuyện gốc của game sẽ bắt đầu sau khi Karmeut trở thành hoàng đế, tốt hơn hết là mày nên hòa hợp với Nameul.

...heuk. Điều đó có nghĩa là nữ chính gốc cũng sẽ xuất hiện phải không? Bối cảnh của nữ chính ban đầu là gì?! Ờ! Ờ!! Tôi không thể nhớ được! Tôi đang phát điên! Tôi phải cảm thấy điều này bao nhiêu lần đây!

Nếu tôi là con người thì tôi đã bứt tóc rồi, nhưng giờ tôi đang trong hình dạng con quạ nên tôi không thể làm điều đó được.

Có lẽ vì tôi cư xử kỳ lạ nên Namuel chậm rãi chớp mắt, nhưng ánh mắt bối rối của anh dịu đi khi tôi dụi má mình vào lòng bàn tay anh.

Hah, tôi rất vui vì mình là một con quạ. Nếu không thì Namuel sẽ khó có thể thích tôi được.

Anh ta là một nhân vật không tin tưởng người khác vào lần đầu tiên gặp mặt, vì vậy việc tiếp cận anh ta trong hình dạng con người sẽ cần rất nhiều nỗ lực để khiến anh ta nới nỏng cảnh giác.

Tôi đợi Karmeut quay lại trong khi được vị pháp sư vuốt ve. Thấy tôi như vậy, Namuel mỉm cười và nói lại.

"Ngươi không phải là một con quạ bình thường phải không? Ngươi là tộc điểu nhân? Hay là rồng?"

...tại sao anh ấy lại nói những điều giống như Karmeut? Và cả hai đều sai.

Đôi mắt xanh của anh ấy mở to khi tôi nhẹ nhàng lắc đầu đầy ý nghĩa.

"...Không phải là cả hai sao? Ngươi đủ thông minh để hiểu lời người khác. Dù sao đi nữa, nếu ngươi nói dối vì sẽ gặp rắc rối nếu tiết lộ danh tính của mình thì không sao cả. Ta có thể thề trước Thần Sáng Tạo để giúp ngươi được thoải mái."

Đôi mắt xanh lục của người đàn ông nói câu đó đang lấp lánh.

Đây có phải là tinh thần tò mò độc đáo của một người hay tìm tòi, khám phá không?

Thật hấp dẫn vì đôi mắt anh ấy lấp lánh, nhưng tôi không thể hạnh phúc trọn vẹn khi nhận được ánh nhìn như vậy.

Khi tôi lắc đầu dữ dội, vẻ mặt của Namuel thay đổi một cách tinh tế. Vị pháp sư nhíu mày khó tin, lại mở miệng lần nữa.

"Hãy nói cho ta biết tại sao. Ta không hiểu."

...anh ấy có vẻ tin rằng tôi không chỉ là một con quạ bình thường... Tôi xin lỗi, tôi nên làm gì đây? Tôi thực sự là một con quạ! Chỉ là tôi có tâm hồn con người, nhưng tôi chỉ là một con quạ bình thường mà thôi! Một con quạ bình thường có thể biến thành người vì tôi đã ăn Crobanlock..?

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro