Chương 11: Liên quan gì đến các người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nương!" Bạch Khuynh Thành có chút kinh ngạc, giờ mới nghĩ đến dường như tối qua mình chỉ mải chìm đắm trong bi thương và thù hận, hoàn toàn quên mất nương và hai người Bạch Tiến Trung cũng có mặt ở sau núi.

"Con đi theo ta!" Phong Linh Quân xoay người, không quay đầu lại đi về phía trước.

Không phải nương đứng trước phòng mình cả đêm chứ? Bạch Khuynh Thành trong lòng có chút hốt hoảng, muốn nói lời xin lỗi.

Phong Linh Quân không quay đầu lại, chỉ chăm chăm đi về phía từ đường, đến khi đứng trong từ đường bà mới xoay người nhìn Bạch Khuynh Thành.

Bạch Tiến Trung và Ngô Uyển Chi đúng lúc đi theo đến, không bao lâu sau Bạch Tiến Lương và Bạch Lộ cũng tiến đến.

Phu nhân của Bạch Tiến Lương ba năm trước trên đường về nhà mẹ đẻ đã gặp phải thổ phỉ ở Hắc Phong sơn, không chịu được khuất nhục nên đã tự sát. Sau này hai cha con sống nương tựa vào nhau, Bạch Tiến Lương cũng không lấy thêm vợ nữa.

"Quỳ xuống!" Phong Linh Quân ngữ khí bình tĩnh nói.

Bạch Khuynh Thành nghe lời quỳ xuống, Phong Linh Quân đi đến trước mặt nàng, rút xuống cây roi bên hông.

Xung quanh mọi người lục tục vây đến xem. Tối qua, từ chuyện Lâm Xuyên tiến vào phòng của Bạch Thanh phụng đến Bạch Khuynh Thành đột nhiên nửa đêm đi đào mộ đều là những chuyện trăm năm khó gặp của Bạch phủ.

Bạch Tiến Trung và Ngô Uyển Chi ngồi xuống hàng ghế được xếp xung quanh phòng, Ngô Uyển Chi nhìn bóng lưng Bạch khuynh Thành lại kinh hoàng không thôi, bà ta đêm qua không hề chợp mắt, tim có chút không ổn, vừa sợ vừa kinh hoàng lại vừa vui mừng.

Tam thúc Bạch Tiến Lương trầm mặc ngồi ở phía sau. Chuyện lạ thường này là ông ta nghe được từ hạ nhân, nguyên bản không muốn tham gia, nhưng Bạch Lộ muốn đến nên ông ta đành đi theo.

Lúc này bên trong từ đường người đứng người ngồi, rất nhiều người vây xung quanh nhưng một tiếng động cũng không có, yên tĩnh đến đáng sợ.

Phong Linh Quân hít sau một hơi, vung roi lên, "chát" một tiếng phá không, trên lưng Bạch Khuynh Thành cứng rắn bị quất một roi, một cơn đau nóng rát truyền đến, dù Phong Linh Quân không điều động nội lực nhưng vẫn rất đau đớn.

"Chát"!

Mọi người đều hít một ngụm khí, sống lưng cũng phát lạnh.

"Chát"!

Liên tiếp quất xuống ba roi, Bạch Khuynh Thành nghiến răng chịu đựng không phát ra một tiếng, mẫu thân nàng từ trước đến giờ đánh người không hề lưu thủ, cho dù là nữ nhi thân sinh của mình, đây cũng chính là nguyên nhân khiến bản thân nàng đời trước cùng mẫu thân trở nên xa cách. Mẫu thân đối với nàng quá mức nghiêm khắc, thậm chí nàng từng hoài nghi không biết bản thân mình có phải là do mẫu thân thân sinh hay không.

Nhưng việc này cũng khiến nàng chăm chỉ nỗ lực luyện công, trong lớp thế hệ này, y thuật của nàng bỏ xa đám người cùng lứa, thậm chí còn vượt qua phụ thân Bạch Tiến Hiền của nàng, vì vậy Bạch Thị y điển sớm đã được truyền lại cho nàng.

"Ngẩng đầu lên!" Sau khi đánh nàng ba roi, giọng nói của Phong Linh Quân vang lên cắt ngang suy nghĩ của Bạch Khuynh Thành.

Bạch Khuynh Thành ngẩng đầu, bài vị của phụ thân Bạch Tiến Hiền đập thẳng vào mắt nàng.

"Cha!" Bạch Khuynh Thành thất thanh, nghĩ đến phụ thân mình chết thảm, trong lòng chua sót bật khóc.

"Con vẫn biết ông ấy là cha con sao?" Phong Linh Quân nói, ngữ khí bình tĩnh, "Con vẫn còn biết ông ấy đối tốt với con thế nào sao?"

"Con biết!" Bạch Khuynh Thành gật đầu

"Vậy con vì sao nửa đêm lại đi đào mộ cha mình?" Phong Linh Quân gào lên, thân thể hơi run rẩy.

"Đúng vậy, Khuynh Thành, ngươi nói rõ ra đi, rốt cuộc tối qua ngươi làm cái gì?" Bạch Tiến Trung ý vị sâu xa tiếp lời, hoàn toàn là hình tượng của người cha tốt bụng.

"Có phải ngươi nhìn thấy thứ đồ gì không sạch sẽ hay không?"

"Hoặc là có yêu vật làm loạn, Khuynh Thành bị mê hoặc?" Ngô Uyển Chi vẫn rất sợ, toàn thân phát run.

Cả nhà bọn họ tối qua đã thương nghị qua, Bạch Khuynh Thành tuy rằng không bị Lâm Xuyên vấy bẩn, nhưng một chủ ý mới đã hình thành trong đầu bọn họ.

Lúc này chỉ cần cắn chặt, nói Bạch Khuynh Thành bị tâm bệnh hoặc là bị tà ma quấn thân, Lý gia sao lại còn muốn một người vợ như vậy?

Bạch Thanh Phụng tuy bị Lâm Xuyên vào phòng nhưng vẫn còn một thân trong trắng, huống hồ Lâm Xuyên đã chết, Bạch Thanh phụng lại có dung mạo như hoa, nếu đứng cùng người thần kinh thất thường như Bạch Khuynh Thành, Lý gia không thể nào chọn Bạch Khuynh Thành được.

"Trời ạ? Nàng không phải là bị yêu vật quấn thân, đã không còn là Bạch Khuynh Thành chứ?"

"Không có một người bình thường nào lại làm ra chuyện đó cả, đó là đại nghịch bất đạo, làm trái ý trời a!"

"Bạch Khuynh Thành bị tâm bệnh......"

"Bạch Khuynh Thành thần trí đã không rõ....."

"Ta biết ở An Ninh thành có một bà đồng pháp thuật cao minh, lập tức mời đến tróc quỷ!"

Dưới sự cổ động của Ngô Uyển Chi, mọi người sôi nổi thảo luận, sau một hồi nhẫn nhịn liền nói ra những nghi hoặc trong lòng. Lời vừa nói ra liền không thu lại được, trong phút chốc trong phòng sôi nổi hẳn lên.

Tam thúc Bạch Tiến Lương từ đầu đến cuối không nói một câu, ngược lại Bạch Lộ ở bên cạnh ông ta nhịn không được, cao giọng nói: "Đại tỉ chỗ nào bị tâm bệnh, thời điểm quan trọng thì đừng có nói loạn ra ngoài, để người khác nghe được sẽ không tốt cho thanh danh của Bạch gia!"

Âm thanh nghị luận của mọi người nhỏ đi, nhưng vẫn nhỏ giọng nói chuyện, dưới đáy mắt đều là trào phúng.

"Các ngươi một đám hạ nhân không biết tốt xấu," Bạch Lộ có chút tức giận, "Có thể nói chủ nhân mình như vậy sao? Ngày mai ta sẽ đuổi tất cả các ngươi ra ngoài, toàn bộ đều cút ra ngoài, một người cũng không lưu lại!"

Bạch Tiến Lương vươn tay bịt miệng Bạch Lộ lại, ý bảo nàng đừng nói nữa.

Bạch Lộ tức giận ngồi xuống, thở hồng hộc hừ một tiếng.

Cái loại chó cậy gần nhà này, đều chỉ là hạ nhân của Bạch gia, nhưng vì đại bá đã qua đời, hiện giờ toàn bộ đều nương tựa vào nhà Bạch Tiến Trung.

Ngô Uyển Chi nhịn không được mỉm cười. Quá tốt rồi, sự việc đang tiến triển thuận lợi giống như trong tưởng tượng của bà ta.

Phong Linh Quân nâng mắt, không nói một lời quét mắt nhìn một cái, đám người đang vây quanh lập tức an tĩnh trở lại.

"Nói!" Bà cúi đầu, nhìn Bạch Khuynh Thành đang quỳ trước mặt.

"Đúng a, Khuynh Thành, ngươi nghĩ cái gì, có khó khăn gì, nói ra, nhị thúc giúp người làm chủ!" Bạch Tiến Trung nói.

"Ai~, ngươi cũng thật là, nghĩ không thông cái gì hay sao mà nửa đêm di quật mộ, việc này nếu truyền ra ngoài thì phải làm sao?" Ngô Uyển Chi kéo tay áo che mắt, giả vờ khóc nức nở.

"Ta nói Khuynh Thành a, việc này là ngươi không đúng rồi. Đại ca đã chết, nên nhập thổ vi an, ngươi muốn khiến cho huynh ấy không được an tĩnh hay sao? Hơn nữa nghe nói.....nghe nói người chết mà thấy trời, người trong nhà sẽ gặp phải vận hạn, Bạch gia về sau.....ai....." Bạch Tiến Trung càng nói càng thương tâm.

Phong Linh Quân nhíu mày, ngẩng đầu lạnh lẽo nhìn hai người một xướng một hoạ kia một cái, Ngô Uyển Chi bị doạ đến run rẩy nhưng nghĩ đến những lời mình nói không sai, lại duỗi thẳng sống lưng.

Bạch Tiến Trung bị nhìn đến sống lưng tê dại, nuốt nuốt nước miếng: "Đại ......đại tẩu, chúng ta cảm thấy Khuynh Thành chỉ là một tiểu bối lại làm ra hành động thương thiên hại lý như vậy thực sự là không nên, vì vậy mới thuận tiện giáo dục hai câu, đại tẩu không nên để bụng chứ?"

Phong Linh Quân nhìn xung quanh, lạnh lẽo mở miệng: "Con của ta, ta tự mình dạy dỗ, liên quan gì đến các người?"

Bạch Tiến Trung bị chặn họng, một câu cũng không nói ra được.

........

Nửa canh giờ sau, từ đường trở nên yên tĩnh. Ngô Uyển Chi cũng không tức giận, kéo Bạch Tiến Trung nói nhỏ: "Không sao, mặc kệ là nguyên nhân gì, việc này là Bạch Khuynh Thành làm, chúng ta nhanh chóng đem chuyện này phát tán ra ngoài là được."

Bạch Tiến Trung ừ một tiếng: "Ta sẽ phái người đưa tin tức đến Lý gia!"

Hai người đi lướt qua người Bạch Tiến Lương, Bạch Tiến Trung cũng không thèm nhìn Bạch Tiến Lương một cái, trực tiếp đi thẳng.

Bạch Lộ hừ một tiếng: "Đáng đời, bị đuổi ra ngoài rồi, cao hứng đi, cho ngươi khoe khoang......hừ! Ô....."

Bạch Tiến Lương duỗi tay bịt miệng nàng lại: "Con nói ít một câu đi."

Đợi đến khi thân ảnh hai người đi khuất, Bạch Tiến Lương mới buông tay.

Bạch Lộ nói: "Con chính là không quen nhìn bộ dáng của bọn họ, đại bá mới mất, thi cốt chưa lạnh, đại tỉ xảy ra chuyện này, không nghĩ đến người nhà mình thì thôi lại còn bỏ đá xuống giếng nói đại tỉ bị tâm bệnh, đây là việc mà người một nhà nên làm sao?"

"Đi, nhanh đi thôi!" Bạch Tiến Lương kéo nàng đi.

Bạch Khuynh Thành khóc rất lâu, thế mà một người có tính hấp tấp như Phong Linh Quân lại không thúc giục nàng, an tĩnh đứng đợi nàng khóc xong.

Bạch Khuynh Thành khóc xong, thẫn thờ nhìn tên phụ thân được viết trên bài vị.

Phụ thân chính là bị Lý gia giết chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro