Chương 15: Cốt nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được, vậy chúng ta tiến hành....." Phong Linh Quân mỉm cười tiếp lời, nói được một nửa mới phản ứng lại, xoay đầu nhìn Bạch Khuynh Thành, "Con nói cái gì?"

Tiếng nói chuyện dưới đài đột nhiên dừng lại, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn lên, Lý Anh Bá cùng Lý Mộ Từ đứng trên đài đều biến đổi sắc mặt, xoay đầu nhìn Bạch Khuynh Thành.

Trong phút chốc xung quanh im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, đến cả Nam Cung Cẩn cũng ngây ngốc.

Bạch Khuynh Thành nhìn tất cả mọi người trên đài lẫn dưới đài, nâng ca giọng nói: "Ta nói, ta không nguyện ý, ta không nguyện ý gả đến Lý gia, không nguyện ý cùng Lý Mộ Từ thành thân."

Dưới đài "soạt" một tiếng, đột nhiên bùng nổ.

"Chuyện gì vậy? Không phải nói Lý gia công tử cùng với Khuynh thành cô nương lưỡng tình tương duyệt sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, ngươi nhìn hai người đứng chung một chỗ xem, nếu không phải nói Bạch Khuynh Thành bị điên, trai tài gái sắc như vậy tương xứng biết bao a!"

"Thông gia với Lý gia tốt như vậy lại không muốn, chẳng lẽ Bạch Khuynh Thành thật sự là điên rồi?"

Thượng Quan Thần ngồi ở chỗ xa trừng lớn mắt: "Hôm nay rốt cuộc có phải định hôn không vậy?"

Nam Cung Cẩn bên cạnh càng thêm hưng chí nhìn lên trên đài: "Như vậy mới giống người điên."

Tất cả mọi người đều kinh hoàng, không ai dám nói chuyện to tiếng, Chung gia, Âu Dương gia, Thượng Quan gia đều an tĩnh ngồi tại chỗ, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Lý Anh Bá kinh ngạc một chút, vẫn bảo trì gương mắt mỉm cười, xoay đầu nhìn Phong Linh Quân, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo như hàn băng: "Phong nữ hiệp, đây là ý gì?"

Phong Linh Quân phút chốc muốn khóc không được mà cười cũng không xong, chỉ muốn kéo Bạch Khuynh Thành lại đánh một trận.

Bà cười gượng với Lý Anh Bá, vỗ một cái vào bả vai Bạch Khuynh Thành: "Con nói lời điên gì vậy, nhanh nói lời xin lỗi với Lý bá!"

Bạch Khuynh Thành duỗi sống lưng: "Con không gả cho Lý Mộ Từ, con không yêu hắn ta, ai muốn gả thì gả!"

Lý Mộ Từ đáy mắt bi thương: "Khuynh Thành, nàng nói gì vậy? Ta vẫn chỉ một lòng một dạ hướng về nàng, từ nhỏ đến lớn cả nhà đều biết nàng chính là thê tử của ta, mà nàng cũng yêu ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến nàng làm tổn thương trái tim ta như vậy?"

Bạch Khuynh Thành giễu cợt cười một tiếng, xoay người chán ghét không muốn nhìn khuôn mặt của Lý Mộ Từ, loại hư tình giả ý như này, nàng nhìn mà chỉ muốn nôn!

"Khuynh Thành," Lý Anh Bá hiền từ mở miệng, trên mặt tràn đầy thương yêu, "Có phải hai người cãi nhau không, ngươi đang giận Mộ Từ sao, hôm nay là ngày tốt của hai người các ngươi, đừng giận dỗi nữa, ngày mai ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ nó!"

Nói xong, ông ta vỗ Lý Mộ Từ một cái, Lý Mộ Từ chỉ đành đi qua kéo tay Bạch Khuynh Thành: "Khuynh Thành, nàng có phải giận ta không? Xin lỗi! Ta trước tiên nói xin lỗi với nàng, hôm nay chúng ta trước tiên định hôn đã, những cái khác thì sẽ để ngày khác nói nhé!"

Bạch Khuynh Thành hất phăng tay của Lý Mộ Từ ra: "Ta với ngươi rất thân thiết sao? Ta không muốn định thân với ngươi, nghe không hiểu sao? Nhìn thấy ngươi ta liền chán ghét!"

Lý Mộ Từ ngây ngốc sững người, Lý Anh Bá cũng nhất thời không nói lên lời, bọn họ không biết Bạch Khuynh Thành vì sao đột nhiên thay đổi, trong mắt Lý Anh Bá loé ra quang mang lạnh lẽo.

Phong Linh Quân rút roi dài ra: " Hôm nay xem ta làm thế nào đánh chết đứa ranh con này!"

Cây roi bị Chung Viễn Hà ngăn lại: "Phong nữ hiệp, có gì thì từ từ nói, Khuynh Thành không đồng ý cửa hôn sự này khẳng định là có nguyên nhân, để chúng ta trước tiên hỏi nàng có được không?"

Phong Linh Quân hừ một tiếng, thu roi về bên người.

Bạch Tiến Trung đang co rút trong góc tường kinh ngạc đến mức con ngươi muốn rớt xuống bàn, đây không biết là chuyện tốt hay là xấu, nếu không phải Thanh Phụng không thể gả, chỗ nào đến lượt ngươi ở chỗ này kén cá chọn canh, Bạch gia phải dựa dẫm vào cây đại thụ là Lý gia thì sau này mới tiền đồ vô lượng, con sói con hoang này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?

Bạch Thanh Phụng cũng đi ra, dưới đáy mắt là khinh bỉ cùng khinh thường nhưng càng nhiều hơn là khó hiểu.

Mỗi người đang có mặt tại đây cũng đều không hiểu.

Bạch Khuynh Thành đứng trên đài, chỉ vào Lý Mộ Từ, giọng nói rõ ràng rành mạch nói: "Ngươi nói ngươi một đời một kiếp chỉ yêu một mình ta?"

Lý Mộ Từ nhanh chóng gật đầu: "Tình ý rõ ràng, trời cao chứng giám."

"Ngươi yêu ta, từ nhỏ thanh mai trúc mã đều thích ta sao?"

Lý Mộ Từ gật đầu: "Nhật nguyệt làm chứng."

Bạch Khuynh Thành đột nhiên vươn tay chỉ về một hướng, nghiêm túc nói: "Vậy nàng ta là ai?"

Mọi người kinh ngạc, thấy Bạch Khuynh Thành chỉ vào một người ở giữa trong đám đệ tử của Lý gia, một nữ tử mặc y phục màu lam đang ngồi ở dưới, nàng ta hoàn toàn không nghĩ đến Bạch Khuynh Thành sẽ đột nhiên chỉ nàng ta, vì vậy hoảng loạn đứng ngốc tại chỗ.

"An Nhược Tố, đại sư tỉ của Lý gia các ngươi, ngươi đối với ta lưỡng tình tương duyệt sao? Ta thấy lưỡng tình tương duyệt chính là nàng ta đi!"

Bạch Khuynh Thành nói năng khí phách, "Lý Mộ Từ, ngươi hôm nay giải thích rõ cho ta, ngươi luôn miệng nói yêu ta, vì sao lại cùng nàng ta quan hệ không rõ, thậm chí nàng ta còn mang cốt nhục của ngươi?"

Mọi người "soạt" một tiếng bùng nổ, tất cả đều kinh ngạc đến không nói ra lời, nói Bạch gia nữ tử bị điên không gả nhưng thì ra Lý gia công tử mới là kẻ bạc tình!

"Chẳng lẽ vì Bạch Khuynh Thành phát hiện hai người đó có tư tình mới không đồng ý cửa hôn sự này?"

"Loại chuyện này có ai gặp phải mà vẫn chấp nhận được? Còn chưa thành thân đã làm chuyện rối loạn cương thường rồi!"

Âm thanh thảo luận ở dưới đài càng lúc càng mãnh liệt, Nam Cung Cẩn ở phía xa hưng chí càng sâu, nguyên bản cho rằng nàng là con cừu non bị lợi dụng nhưng không ngờ nàng lại chính là sói, một con sói ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi cơ hội cắn chết con mồi!

Trong chốc lát, dường như tất cả cảnh vật xung quanh đều trở nên hư ảo, chỉ trừ một thân ảnh bạch sắc đứng trên đài, vừa quật cường vừa hờ hững.

Phong Linh Quân là người đầu tiên phản ứng lại, phi thân đến trong đám Lý gia đệ tử, đem An Nhược Tố kéo lên đài.

Lý gia không thiếu người có công phu cao hơn Phong Linh Quân nhưng ngại bối phận và tình hình trước mắt, không ai dám ra tay ngăn cản.

Phong Linh Quân đem An Nhược Tố vứt ở trên mặt đất, lạnh lẽo nhìn Lý Anh Bá: "Lý gia chủ, đây là ý gì?"

Lý Anh Bá trên mặt kinh ngạc, sau đó quay đầu nghi hoặc nhìn Lý Mộ Từ.

Trong đầu Lý Mộ Từ vẫn còn vang lên tiếng ong ong không dứt, chuyện của hắn ta cùng An Nhược Tố không có ai biết, càng không có người nào truyền đến Bạch gia, Bạch Khuynh Thành làm sao mà biết được?

Dưới cơn hoảng loạn không kịp phản ứng, hắn ta vội vàng ngẩng đầu nhìn Lý Anh Bá. Ánh mắt Lý Anh Bá như mũi kiếm sắc nhọn nhìn hắn ta, hơi lắc đầu.

Trước lợi ích to lớn , tất cả nhi nữ tình trường đều là viển vông, Lý Mộ Từ nhắm mắt, "bụp" một tiếng quỳ trước mặt Phong Linh Quân.

Là thật!

Theo cái quỳ gối này, mọi người xung quanh đều hiểu Lý Mộ Từ thật sự cùng nữ tử này có tư tình, nhưng cũng muốn thành thân cùng Bạch Khuynh Thành, như vậy so với những kẻ phụ bạc kia thì có khác gì nhau?

Bạch Khuynh Thành là dựa vào đời trước lúc An Nhược Tố sinh con mà tính toán được, lúc này nàng ta đã mang thai được năm sáu tháng.

Lý Anh Bá trên mặt phẫn nộ: "Nghịch tử, ngươi nói rõ ràng cho ta."

"Cha," Lý Mộ Từ cúi thấp đầu quỳ trên đất, "Ngày đó, ngày đó uống say không cẩn thận loạn tính, sau đó....."

Lý Anh Bá đá Lý Mộ Từ một cước, Lý Mộ Từ lăn mấy vòng trên đất.

Bạch Khuynh Thành cười lạnh, phụ tử hai người diễn hí một người so với một người giỏi hơn, Lý Anh Bá rõ ràng biết chuyện này từ đầu đến cuối nhưng lại giả vờ không biết, tạm thời nhìn xem hai cho con hắn ta muốn làm cái gì?

"Vì vậy? Liền giấu diếm chúng ta? Ngươi có thấy có lỗi với Khuynh Thành? Có lỗi với Bạch gia?" Lý Anh Bá đau lòng nói, xoay thân đi đến bên cạnh An Nhược Tố, vỗ xuống một chưởng.

"Cư nhiên là rượu vào loạn tính, vậy liền không thể giữ được!"

"Cha!" Lý Mộ Từ kinh hoàng bò qua ôm lấy An Nhược Tố, ngẩng đầu nhìn Lý Anh Bá, "Cha, nàng đang mang hài tử của con!"

Lý Anh Bá ngây ngốc: "Này thì chưa chắc, còn không biết là hài tử của ai, tránh ra!"

An Nhược Tố kinh hoàng liên tiếp lùi về sau, Lý Mộ Từ nhanh nhẹn kéo An Nhược Tố bảo hộ sau người nhưng cũng địch không lại công lực thâm hậu của Lý Anh Bá, sau một tiếng hét thảm, An Nhược Tố hôn mê, máu tươi chảy lan tràn trên mặt đất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro