Chương 18: Tiểu Tuyền Tuyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả đệ tử Lý gia và Lý Anh Bá đều đã rời đi, không ngờ Lý Mộ Từ vẫn còn ở lại.

Bạch Khuynh Thành một chút cũng không muốn gặp loại người siêu cấp giả dối này, nhìn Lý Mộ Từ khoác lên vẻ mặt thâm tình giả tạo, nàng chỉ cảm thấy buồn nôn, nàng không hiểu tại sao một người có thể diễn đến mức giống như vậy, đến cả con hát trong đoàn hí kịch cũng còn kém hắn ta mấy phần.

Nàng đứng thẳng người, một tay kéo thiếu niên đến sau lưng mình, nửa người dựa vào đầu vai thiếu niên, trào phúng mỉm cười nhìn Lý Mộ Từ: "Đúng vậy, hắn chính là người trong lòng ta, nếu nay ngươi đã gặp được thì ta cũng nhân đây nói cho ngươi biết, người ta chân chính yêu là hắn, không phải ngươi!"

Lý Mộ Từ chấn kinh!

Bạch Khuynh Thành rõ ràng cảm thấy thân thể thiếu niên bên cạnh run rẩy một chút.

Quả nhiên bệnh không nhẹ mà!

Trong mắt Lý Mộ Từ xoẹt qua sát ý, hắn ta đánh giá thiếu niên mấy lần, nửa khắc sau, đôi mắt trở lại vẻ bi thương quay qua nhìn nàng: "Khuynh Thành, ta yêu nàng như vậy, nàng vì sao lại nhìn trúng một tên vô danh, không có ưu điểm gì như vậy, hắn chỗ nào có thể sao với ta?"

"Không có ưu điểm?" Bạch Khuynh Thành xoay đầu, thiếu niên làn da rất trắng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi vừa sạch sẽ vừa không có tì vết, lông mi rất dài, nhìn gần có thể thấy ở chỗ đuôi lông mày có một nốt ruồi nhỏ. Mỗi một nơi trên ngũ quan của hắn đều như được điêu khắc tỉ mỉ, là dáng vẻ mà những người hoạ sư thích vẽ nhất, tỉ mỉ nhìn thì thấy hắn so với Lý Mộ Từ còn tuấn mĩ hơn ba phần.

Nàng lạnh lùng chế giễu một tiếng: "Hắn còn đẹp hơn ngươi nhiều, ta đương nhiên thích hắn, ngươi cho rằng ngươi là ai? Chính bởi vì ngươi là Lý gia đại công tử nên ai cũng phải thích ngươi sao? Thật buồn cười!"

"Lý gia ta vang danh khắp giang hồ, nàng nếu cùng ta thành thân thì chính là thiếu phu nhân Lý gia, nói là hô phong hoán vũ cũng không quá, mà hắn, trên giang hồ đến cả danh hiệu cũng chưa từng nghe qua!" Lý Mộ Từ vẫn không chết tâm.

"Hắn không có danh hiệu? Ngươi không biết sao......hắn......" Bạch Khuynh Thành lời nói được một nửa lại đột nhiên dừng lại, xoay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, "Ngươi tên là gì?"

Nam Cung Cẩn trước đó vì lời nói của Bạch Khuynh Thành mà ngại ngùng nhưng lại bị hai câu nói của Lý Mộ Từ chọc giận, thêm chuyện tình của Lý Mộ Từ cùng An Nhược Tố chẳng hề quang minh chính đại, coi như là giang hồ đệ nhất thế gia, chuyện này đã khiến bao nhiêu nhân sĩ giang hồ sỉ vả, hắn nâng mí mắt nhìn Lý Mộ Từ : "Kẻ hèn này họ Nam Cung, tên chỉ có một chữ Cẩn, giang hồ gọi ta là Tuyền Ki công tử, không biết lời nói của ta có thể tiến nhập vào trong lỗ tai của Lý công tử đây!"

"Tuyền Ki công tử!"

Bạch Khuynh Thành và Lý Mộ Từ đồng thời lên tiếng, Bạch Khuynh Thành đời trước từng nghe qua, Tuyền Ki công tử trên giang hồ là một người vô cùng thần bí, hoặc là một tổ chức thần bí, hắn biết tất cả mọi chuyện trên thiên hạ, công phu cao không thể lường được, là người nửa chính nửa tà, rất ít người có thể nhìn thấy dung mạo thật của hắn.

Chỉ là sau đó, bản thân nàng gả vào Lý gia, bởi vì không đi lại trên giang hồ nên cũng không nghe được tin tức của Tuyền Ki công tử.

Nam Cung Cẩn nhìn Lý Mộ Từ tràn đầy khinh thường: "Lý gia chẳng qua là bắt nạt một gia tộc nhỏ, ở đây diễu võ dương oai, thật sự cho rằng mình là thiên hạ vô địch sao?"

Lý Mộ Từ sau khi kinh ngạc liền khôi phục bình thừng, hắn tuy hận Bạch Khuynh Thành nhưng cũng không nguyện ý cùng Tuyền Ki công tử đối địch, hắn ta thâm tình nhìn Bạch Khuynh Thành: "Ta yêu nàng như vây...."

"Hừ!" Bạch Khuynh Thành không đợi hắn ta nói xong liền khinh miệt, "Ngươi yêu ta? Ngươi yêu ta mà còn cùng An Nhược Tố vụng trộm yêu đương? Ngươi là một tên cầm thú!"

Ngươi rõ ràng là chỉ muốn chiếm được y điển của Bạch gia ta mà thôi!

"Khuynh Thành....." Vẻ mặt thâm tình của Lý Mộ Từ đã có chút giữ không được nhưng vẫn mạnh mẽ áp chế phẫn nộ trong lồng ngực, "Ta nói rồi, đó chỉ là rượu vào loạn tính, ta sai rồi, thật sự biết sai rồi, nàng tha thứ cho ta một lần, ta bảo đảm về sau sẽ không tái phạm nữa!"

"Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, ngươi thật đúng là mặt dày!" Bạch Khuynh Thành mắng xong, xoay đầu ôn nhu mỉm cười nhìn Nam Cung Cẩn, "Chúng ta không cần ở đây nghe những thứ ầm ĩ không đáng này, ồn chết đi được, chúng ta đi thôi, tiểu Tuyền Tuyền!"

Tiểu Tuyền Tuyền? !

Đây là những từ ngữ thô bạo gì?

Nam Cung Cẩn bỗng chốc cảm thấy da đầu tê dại, da gà toàn thân nổi lên.

Thấy Bạch Khuynh Thành bước chân phù phiếm và khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, hắn mãnh liệt nhịn xuống rung động muốn hất nàng ra, để Bạch Khuynh Thành dựa vào người mình chậm rãi đi về hướng nội viện.

Nữ tử này thân đã thụ thương, nữ tử này trong tay có hoa răng hổ, hắn không muốn không cẩn thận giết chết nàng. Nam Cung Cẩn trong lòng tự an ủi mình như vậy.

Lý Mộ Từ nhìn hai người đang dựa sát vào nhau chậm rãi rời đi, hắn ta nắm chặt tay, gân tay nổi lên, xương cốt bị nắm chặt đến mực phát ra tiếng lách cách, nguyên bản hôm nay có thể danh chính ngôn thuận định hôn, nào biết hôn không định được, An Nhược Tố mà hắn ta luôn yêu thương cũng bị trọng thương. Hắn ta vốn muốn đợi đến khi mọi người đều rời đi, có thể đơn độc nói chuyện với Bạch Khuynh Thành, nếu nàng ta vẫn không đồng ý, hắn ta liền gạo nấu thành cơm, nếu lại không được thì trực tiếp bắt Bạch Khuynh Thành về.

Nhưng không ngờ lại nhìn thấy một màn này, nếu đối phương là một người vô danh thì còn tốt, nhưng đối phương lại là Tuyền Ki công tử, hắn ta không dám tự tiện hành động, Lý Anh Bá cũng không muốn.

Lý Mộ Từ trong mắt tràn ngập hận ý giống như có thể nhỏ thành giọt, trầm mặc nửa ngày mới xoay thân, đổi lại dáng vẻ phiên phiên công tử mỉm cười như thường ngày, ưỡn ngực thẳng lưng đi về phía tiền viện.

Mới xuyên qua một viện tử, Bạch Thanh Phụng đã đổi lại một bộ y phục khác, nghênh đón Lý Mộ Từ đang đi tới.

"Mộ Từ ca ca, phương thuốc huynh cần ta lấy được rồi." Bạch Thanh Phụng gương mặt như hoa, vươn tay rút ra một tờ giấy.

"Tốt lắm!" Lý Mộ Từ trong lòng đã vơi đi phân nửa buồn chán, "Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi!"

Hắn ta giơ tay vuốt ve khuôn mặt của Bạch Thanh Phụng, gương mặt thâm tình càng nồng đậm hơn so với khi gặp Bạch Khuynh Thành. Bạch Thanh Phụng yêu kiều ưm một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng đến tận cổ.

"Yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ nàng!" Lý Mộ Từ thâm tình hôn một cái lên trán nàng, Bạch Thanh Phụng mặt càng đỏ hơn.

.........

Cơ thể cô nương đang dựa lên người hắn càng lúc càng nặng, Nam Cung Cẩn biết là do Bạch Khuynh Thành mất máu quá nhiều, mà lúc nãy còn cố gắng gượng chút sức lực giằng co với Lý Mộ Từ.

Là một nữ tử đợi gả mà vị hôn phu của mình lại cùng nữ tử bên cạnh quan hệ mờ ám, trong lòng khẳng định vô cùng khó chịu, nhưng người trên giang hồ coi trọng mặt mũi, nàng thà liều chết cũng muốn bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, nói cho cùng cũng là một người đáng thương.

Nghĩ đến đây, sự tức giận của Nam Cung Cẩn vì những lời hồ ngôn loạn ngữ của Bạch Khuynh Thành lúc nãy bỗng chốc giảm đi một nửa.

Hắn nghiêm túc cẩn thận đỡ Bạch Khuynh Thành, từng bước từng bước tiến về phía nội viện, dự định trước tiên đem Bạch Khuynh Thành chăm sóc tốt, đến lúc đó hoặc là trao đổi hoặc là mua lại, cầm được hoa răng hổ liền đi, tuyệt không nán lại!

Bạch Khuynh Thành ngước mắt lén lút nhìn thiếu niên cao hơn mình một cái đầu này, thiếu niên có chút mất tự nhiên cẩn thận dìu Bạch Khuynh Thành khiến nàng có chút buồn cười, trong lòng dự đoán Nam Cung Cẩn khẳng định đến đây để báo thù hoặc là lấy hoa răng hổ.

Ngày đó hắn dùng trăm phương ngàn kế chính là vì hái hoa, không ngờ bị nàng giữa đường cướp mất, nhưng hoa răng hổ vốn là bảo bối vô chủ, ai có năng lực thì người đó có được, nàng đã lấy được nó, quy củ của giang hồ, hắn ta không nên dây dưa không rõ.

Nàng dựa vào ngực của Nam Cung Cẩn, nghe tiếng tim đập của thiếu niên, Bạch Khuynh Thành hơi nhếch đầu lông mày, hắn trúng độc!

Bạch Khuynh Thành hơi mỉm cười, bất động thanh sắc đi về phía trước, mang theo Nam Cung Cẩn tiến vào phòng.

Nàng hư nhược ho khan hai tiếng: "Đa......đa tạ công tử."

Nam Cung Cẩn dìu nàng ngồi vào ghế, xoay người rót ly nước đưa qua cho nàng, Bạch Khuynh Thành sắc mặt trắng xanh uống một ngụm nhỏ, ngẩng đầu: "Ta và công tử vốn không quen biết, khụ khụ....công tử tìm ta, không đơn giản là chỉ đến tham gia lễ định thân phải không?"

"Vốn không quen biết?" Nam Cung Cẩn cười một tiếng, trong mắt có một tia cuồng tiếu bỡn cợt bất cần đời. "Trí nhớ của Bạch cô nương có vẻ không tốt, mấy ngày trước mới gặp mà đã quên rồi?"

Được lắm, hắn chính là muốn đến tìm mình báo thù!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro