Chương 19: Sao ngươi lại thông minh như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Khuynh Thành nghĩ, chẳng qua chỉ là chút độc mà thôi, đó cũng chỉ là thủ đoạn để lấy được bảo vật, lại không độc chết hắn, người này thế mà đuổi đến tận Phượng Loan Sơn, thật đúng là ghi thù!

Bạch Khuynh Thành quyết định giả ngốc đến cùng: "Ta gặp qua công tử lúc nào? Công tử không phải là nhận sai người rồi chứ?"

"Chậc chậc, Bạch đại tiểu thư cùng Lý gia công tử tình thâm như biển, mấy ngày trước vì hái thuốc cho vị hôn phu của mình đã một mình lên núi, ở trong núi hai ngày hai đêm mới trở về, tình cảm này thật là xúc động lòng người!" Nam Cung Cẩn ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Bạch Khuynh Thành nhất thời không nói nên lời, hắn thế mà đã sớm biết nàng mấy ngày trước lên núi, vì vậy đã chứng minh người trong sơn động ngày đó chính là nàng Bạch Khuynh Thành, không phải người khác!

Bạch Khuynh Thành khụ khụ hai tiếng, yếu ớt cử động: "Nay ta đã là người sắp chết, công tử muốn thế nào?"

"Ta muốn hoa răng hổ!" Nam Cung Cẩn nói rõ, nhìn Bạch Khuynh Thành, "Ta có thể tìm thần y tốt nhất thiên hạ chữa trị cho cô nương, nếu cô nương nguyện ý nhượng lại hoa răng hổ cho ta, ta có thể bảo đảm tính mệnh của cô nương."

Bạch Khuynh Thành mỉm cười: "Thần y tốt nhất thiên hạ, Bạch gia ta không phải có thể tính là một trong số đó hay sao, công tử đến đâu tìm?"

Nam Cung Cẩn có chút nghẹn lời: "Y giả bất tự y, huống hồ cô nương cầm hoa răng hổ cũng không có tác dụng gì lớn."

"Sao ngươi biết là không có tác dụng gì lớn?" Bạch Khuynh Thành nói, "Hoa răng hổ mọc ở nơi không người, vì vậy ai có năng lực người đó đoạt được, bản thân ngươi không có năng lực thì có thể trách ai?"

"Năng lực? Cô nương sợ là quên rồi, thủ đoạn mà cô nương dùng để lấy được hoa răng hổ chẳng lẽ quang minh chính đại!" Nam Cung Cẩn bị Bạch Khuynh Thành nói như vậy có chút nóng giận, nàng thế mà có mặt mũi nói câu ai có năng lực người đó được, nàng dùng thủ đoạn âm hiểm xảo trá lừa gạt mà lấy được, vậy cũng tính là năng lực?

Cái gì gọi là không quang minh chính đại? Bạch Khuynh Thành cũng tức giận, cười lạnh: "Công tử núp ở trong hang động, đợi người khác đánh nhau đến sức lực cạn kiệt mới nhân cơ hội cướp được, công tử lại có chỗ nào là quang minh chính đại?"

".........!"

Nam Cung Cẩn không ngờ một người sắp chết lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, hắn vốn là người miệng lưỡi sắc bén thế mà không tìm được từ ngữ nào để phản bác.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Nam Cung Cẩn thở dài: "Ta cần hoa răng hổ xác thực có việc cần dùng gấp, đang đợi cứu mạng, người hành y có tấm lòng lương thiện, phải thế nào cô nương mới đồng ý nhượng lại hoa răng hổ cho ta?"

Bạch Khuynh Thành hừ một tiếng, đây mới giống với thái độ nhờ vả người khác.

"Ta có thể mua, cô nương muốn bao nhiêu ngân lượng, chỉ cần mở lời, ta nhất định đưa tới cho cô nương, hoặc cô nương cần những thứ khác, bảo bối gì đó, ta đều có thể tìm cho cô nương!"

Thật sự?

Nhưng nàng chẳng hề cần tiền, Bạch Khuynh Thành cười cười , đột nhiên nghĩ đến Tuyền Ki công tử thế lực to lớn, sau này có thể sẽ dùng đến.

Bạch gia và Lý gia thực lực chênh lệch quá lớn, nếu là cứng đối cứng, Bạch gia khẳng định thịt nát xương tan, nhưng nếu có Tuyền Ki công tử trợ giúp, chí ít nhiều thêm một cái bảo đảm.

"Có phải dưới tay Tuyền Ki công tử có rất nhiều thủ hạ võ công cao cường?" Bạch Khuynh Thành đột nhiên hỏi.

Nam Cung Cẩn hơi mỉm cười: "Không nhiều."

Không nhiều, vậy chính là có rồi, Bạch Khuynh Thành hết sức nhẫn nại: "Hoa răng hổ là ta lấy được, nếu công tử cần, vậy ta cũng có thể từ bỏ thứ yêu thích, chỉ là nếu muốn trao đổi, công tử phải giúp ta một chuyện."

"Cô nương mời nói!" Nam Cung Cẩn đứng lên làm một cái lễ với Bạch Khuynh Thành.

"Ta cần ngươi cho ta một tín vật, nội trong hai năm sau, nếu Bạch gia ta gặp nạn, ngươi phải điều động thủ hạ tập trung toàn lực bảo hộ người của Bạch gia ta!"

Đồng tử Nam Cung Cẩn co rút, một đoá hoa răng hổ, bảo hộ hai năm, đây giống như một cuộc làm ăn lỗ vốn! Nhưng nữ nhân trước mắt bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt càng trắng xanh, dường như sắp chết, nàng đây là đang an bài hậu sự cho bản thân sao? Nam Cung Cẩn không biết trong lòng là tư vị gì, cuối cùng hắn nghiến răng: "Được!"

Sau đó hắn lấy ra một cây sáo ngọc tinh xảo: "Ta sẽ tuỳ thời phái người bảo vệ xung quanh Bạch gia, nếu Bạch gia thật sự gặp chuyện, chỉ cần thổi cây sáo ngọc này, người của ta sẽ xuất hiện!"

"Đa tạ công tử!" Bạch Khuynh Thành nhẹ nhàng thở ra, ám tặc khó phòng, Lý gia âm hiểm xảo trá, có thể sẽ đâm sau lưng!

Bạch Khuynh Thành duỗi ra một đầu ngón tay: "Ta vẫn còn một vấn đề nữa."

"Mời nói!" Trong ngữ khí của Nam Cung Cẩn có mấy phần kính nể, một người sắp chết, dù liều mạng cũng muốn bảo hộ gia tộc, đúng là một linh hồn vĩ đại biết bao!

"Nếu hoa răng hổ là của ta, công tử cần hoa răng hổ, ta lại là một thầy thuốc, cần biết nguyên nhân dùng thuốc!"

Nam Cung Cẩn ánh mắt âm trầm: "Giải độc!"

Bạch Khuynh Thành à một tiếng: "Giải độc trên người công tử sao?"

Nam Cung Cẩn đáy mắt loé lên không nói gì, Bạch Khuynh Thành liền hiểu.

Nàng mỉm cười, đáy mắt có chút hứng thú: "Công tử lại giúp ta làm một chuyện nữa, ta liền cứu mạng ngươi!"

Nam Cung Cẩn ánh mắt lại loé lên: "Chuyện gì?"

Bạch Khuynh Thành nhìn quanh trong phòng mình mấy lần rồi mới nhìn Nam Cung Cẩn: "Công tử ra cửa rẽ phải, đi thẳng đến cuối, chỗ đó có một căn phòng chuyên vứt tạp vật, ngươi vào trong lấy giúp ta cái bao tải lớn mang đến đây."

"Lớn bằng nào?" Nam Cung Cẩn rất nghe lời.

"Chính là cao như này, lớn như này." Bạch Khuynh Thành đối với Nam Cung Cẩn ước lượng mấy lần.

Nam Cung Cẩn ra khỏi cửa, một lúc sau đã cầm về một cái bao tải lớn, Bạch Khuynh Thành nhìn cái bao tải to gấp đôi người nàng kia: "Một cái lớn như vậy, nằm bên trong khẳng định rất thoải mái, sao ngươi lại thông minh như vậy?"

Nam Cung Cẩn bị nàng không đầu không đuôi khen ngợi như vậy, thần sắc kinh ngạc, nhưng mới ngẩng đầu lên thì một cảm giác quen thuộc lại truyền đến, cảm giác trước mắt biến thành màu đen, cả người "bịch" một tiếng ngã xuống đất.

..........

Trong phòng trầm mặc đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của Bạch Khuynh Thành!

Qua nửa khắc, Bạch Khuynh Thành mới chậm rãi đứng lên, đem túi máu nhét trong ngực nửa ngày rút ra vứt đi, đến bên cạnh Nam Cung Cẩn, vươn tay chạm vào cổ tay hắn, sau đó nàng cầm lấy một cây ngân châm nhỏ, đâm một chút vào sau tai hắn, một màu đỏ tràn ra.

Nàng nhăn mày nhìn giọt máu có lẫn chút sắc xanh, trầm mặc.

Độc mà hắn trúng, hoa răng hổ không phải dùng làm thuốc giải mà chính là kịch độc!

Hoa răng hổ có khả năng giải độc nhưng không phải tất cả mọi loại độc đều có thể giải, mà độc hắn trúng, bên trong có một loại thuốc tương khắc với hoa răng hổ, nếu thật sự dùng hoa răng hổ, vốn có thể sống được thêm mấy tháng khẳng định đi đời nhà ma, thần tiên cũng không cứu được.

"Đại tỉ, hắn là ai? Trong phòng của tỉ sao lại có nam nhân?"

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói kinh ngạc của một nữ tử, một thân ảnh đứng ở cửa, là Bạch Lộ.

Tiền sảnh xảy ra chuyện như thế, cả nhà đều bận rộn thu dọn tàn cuộc, Bạch Lộ thấy vết thương nghiêm trọng của Bạch Khuynh Thành, nàng không yên tâm liền đến xem sao nhưng không ngờ mới bước vào cửa lại nhìn thấy một nam nhân đang nằm trong phòng Bạch Khuynh Thành.

Bạch Khuynh Thành đứng lên, thân thể lung lay, có chút hư nhược chỉ vào Nam Cung Cẩn: "Người này là một tên lang thang, lúc trước trà trộn trong đám người tiến vào Bạch phủ, muốn nhân lúc ta bị thương cưỡng ép, bị ta độc ngất rồi!"

Bạch Lộ bị doạ hô to một tiếng, xoay người muốn đi gọi người lại bị Bạch Khuynh Thành giơ tay ngăn cản.

"Nương đang ở tiền viện,.....khụ khụ......có rất nhiều chuyện phải giải quyết, đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần nói cho bọn họ....khụ......muội đem hắn cho vào trong bao tải, tìm mấy hạ nhân ném hắn ra ngoài, dù sao hắn đã trúng độc, sống không lâu nữa!"

Bạch Khuynh Thành vừa nói vừa cảm khái trong lòng, chẳng lẽ hắn biết bao tải này cầm đến là để đựng hắn thế nên đã biết ý cầm một cái lớn đến để bản thân có thể thoải mái một chút?

Bạch Lộ nửa tin nửa ngờ bước lên phía trước nhìn một chút: "Tên lang thang này nhìn rất đẹp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro