Chương 21: Nghe ngóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Là tên vương bát đản nào nói hoa răng hổ là thuốc giải?" Tiên Nam Ông gào lên, "Hoa răng hổ đối với những loại độc khác mà nói chính là thuốc giải tuyệt hảo, nhưng đối với loại độc mà ngươi trúng phải thì hoa răng hổ chính là kịch độc, bên trong loại độc đó có một vị thuốc tương khắc với hoa răng hổ, may mà ngươi chưa ăn nên mới có thể yên ổn đứng ở đây, nếu không sớm đã chầu diêm vương rồi!"

Nam Cung Cẩn trầm mặc nửa ngày, phất phất tay, Tiên Nam Ông bị đem xuống.

"Lời ta nói đều là sự thật, các ngươi còn bắt ta làm gì?" Tiên Nam Ông vừa gào thét vừa bị Sơ Nhất kéo xuống nhưng lúc nhìn thấy một người khác đem đến một con gà nướng liền ngậm miệng, ông vô thức xoa xoa bụng, cảm thấy vô cùng đói bụng.

"Đừng ồn, tạm thời ông không được rời khỏi đây." Sơ Nhất đem gà nướng đưa cho Tiên Nam Ông, kéo Tiên Nam Ông vào trong phòng, thuận tiện đóng cửa lại, xoay người đi gặp Nam Cung Cẩn.

Thật thơm~ Tiên Nam Ông ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Nam Cung Cẩn nâng mắt nhìn Sơ Nhất, hơi gật đầu, Sơ Nhất biết ý lui ra ngoài, đi đến trước cửa huýt sáo một tiếng, trên bức tường xung quanh viện tử yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện mấy hắc y nhân, sau khi nhận được mệnh lệnh của Sơ Nhất lại nhanh chóng ẩn nấp trong đám cây.

Trong phòng chỉ còn lại Nam Cung Cẩn, trong lòng hắn vừa có chút thô bạo vừa có chút sợ hãi, nếu mọi chuyện là thật thì hắn có nên cảm ơn Bạch Khuynh Thành, là nàng cứu hắn, bằng không lúc này có lẽ hắn đã chết rồi?

Thời gian từng giờ từng khắc trôi qua, Nam Cung Cẩn giống như bức tượng bất động, hai canh giờ sau Sơ Nhất mới trở lại, trời đã dần tối, Nam Cung Cẩn mới đứng lên.

"Vương đại phu muốn chạy, may là chúng thuộc hạ tốc độ nhanh, đã bắt được người ở cửa thành!" Sơ Nhất thở hổn hển.

"Thế nào?" Nam Cung Cẩn giọng nói bình tĩnh nghe không ra hỉ nộ.

"Là bị mua chuộc, trước khi chúng ta rời kinh, thái tử đã bắt mẫu thân và vợ con hắn ta!"

Nam Cung Cẩn ngã ngồi xuống ghế, Vương đại phu là người của hắn đã mười năm, thiên phòng vạn phòng, hắn cũng không dự đoán được chuyện này.

Vương đại phu là do hoàng đế phái đến bên cạnh hắn, hắn vô cùng tín nhiệm Vương đại phu, vì vậy khi Vương đại phu nói hoa răng hổ chính là thuốc giải, hắn không có bất kì hoài nghi nào liền đi lấy về.

Nếu không có Bạch Khuynh Thành cướp hoa răng hổ, lúc này Nam Cung Cẩn đã chết rồi, thế lực của Tuyền Ki công tử trên giang hồ cũng không còn nữa.

"Theo đó còn có bốn người ẩn giấu trong đội ngũ của chúng ta, Vương đại phu có lẽ là thủ lĩnh, đều đã bị nhổ hết, có hai tên đã uống thuốc độc." Sơ Nhất nói.

"Vương đại phu lưu lại, ta sẽ tự mình thẩm vấn, còn lại giết hết, thi thể gửi về kinh thành!" Nam Cung Cẩn trầm mặc nửa ngày mới nói.

Sơ Nhất lĩnh mệnh rời đi, Nam Cung Cẩn duỗi tay cầm lấy li trà trên bàn, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay mình đầy mồ hôi.

Lão lang trung viết ra phương thuốc giải độc, sau nửa canh giờ đã lấy được, Nam Cung Cẩn nhìn một chút, là một phương thuốc hoàn toàn mới nhưng thuốc giải chẳng hề khó tìm, có mấy loại hắn đã thấy qua ở thái y viện trong cung.

"Độc của điện hạ có lẽ là bị hạ từ lúc còn ở trong cung, có một loại dược vật trân quý mà ở Ninh An thành này không có, nếu phái người quay về lấy, ngày đêm không nghỉ chạy về, nhanh nhất sẽ mất năm ngày." Sơ Nhất đem những loại dược vật khác để ở trên bàn, "Tiên Nam Ông nói, nếu điện hạ trong mấy ngày này không khoẻ, ông ta vừa hay có một cây chuyển linh thảo đã cất giữ nhiều năm, điện hạ trước tiên có thể dùng chuyển linh thảo để áp chế chất độc, tuy chuyển linh thảo này không có tác dụng giải độc nhưng có thể trì hoãn chất độc lan tràn trong cơ thể người, đợi người đi lấy thảo dược quay về."

"Được!" Nam Cung Cẩn nói, "Đối đãi với lão lang trung đó cho tốt, không được để lộ phong thanh với người bên ngoài, lúc nào cũng phải bảo đảm an toàn cho ông ta!"

"Vâng!"

.........

Chập tối ở Ninh An thành vô cùng náo nhiệt, Bạch Khuynh Thành tiến vào trà lâu, người bên trong trà lâu đang nói chuyện hăng say, xung quanh một trận ồn ào.

Bạch Khuynh Thành gọi một li trà, hai món ăn nhẹ, nhàn nhã ngồi bên cạnh cửa sổ trên lầu hai, nhìn ngắm phong cảnh của Ninh An thành.

Ninh An thành to như vậy, nàng phải đi đâu mới tìm được vị sứ giả ẩn giấu thân phận đến từ kinh thành đây.

"Tiểu nhị!" Uống được hai ngụm, nàng giơ tay, tiểu nhị nhanh chóng chạy đến.

"Khách quan, muốn thêm trà sao?"

"Tiểu nhị, ta hỏi ngươi một chuyện!" Bạch Khuynh Thành hạ thấp âm thanh, ném một thỏi bạc vụn cho tiểu nhị, "Trà quán của các ngươi mấy ngày gần đây có gặp người nào đến từ kinh thành không?"

Tiểu nhị hồi tưởng nửa ngày, vẻ mặt như bị làm khó: "Khách quan, trong trà quán, các loại người từ trời nam biển bắc đều có, mỗi ngày phải tiếp đón những người có khẩu âm Tuyên đô thì nhiều vô số."

Bạch Khuynh Thành nghĩ nghĩ: "Không phải đến làm buôn bán, không đúng, cũng có thể làm buôn bán, xung quanh có lẽ có hộ vệ bảo hộ, mấy ngày gần đây các ngươi có nhìn thấy không?"

Tiểu nhị lại bị làm khó, vươn tay gãi gãi đầu, Ninh An thành chỉ cần là người có chút mặt mũi đều có thủ vệ bảo hộ: "Người quá đông, không nhớ được."

Bạch Khuynh Thành oán thán.

"Cô nương muốn tìm người, ngài có thể đi đến nơi khác hỏi xem." Tiểu nhị chỉ về phía đối diện với cửa sổ, "Đối diện có một Ngũ Phẩm Trai, chuyên mua bán tin tức, chỉ cần có tiền, tin tức chỗ nào cũng có thể nghe ngóng được."

"Thật sao?" Bạch Khuynh Thành kinh ngạc, đời trước nàng vẫn luôn bị nuôi dưỡng trong khuê phòng, những nơi này tất nhiên nàng không biết.

Nàng đi theo chỉ dẫn của tiểu nhị, đến trước cửa Ngũ Phẩm Trai, nơi đây không náo nhiệt phồn hoa như những chỗ khác mà ngược lại rất yên tĩnh.

"Hai lạng bạc!" Một nam nhân trung niên trong cửa hàng liếc mắt nhìn Bạch Khuynh Thành.

"Sao đắt vậy?" Bạch Khuynh Thành kinh ngạc, phải biết với hai lạng bạc này, một gia đình bình thường có thể chi tiêu trong một tháng, trên người nàng lúc này cũng chỉ còn hai lạng bạc, vốn là định giữ lại dùng khi có việc gấp.

Nam nhân trung niên nhìn nàng, trong mắt lành lạnh không nói gì.

Bạch Khuynh Thành nghiến răng cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng lấy ngân lượng ra, không quản nữa, nàng ở Ninh An thành này không thân không thích, cùng lắm là chen chúc dưới hầm cầu, mà sứ thần triều đình nói không chừng tối nay sẽ chuyển đi nơi khác.

Đợi đúng một khắc, nam tử trung niên đã đi vào phòng, đưa cho Bạch Khuynh Thành năm tờ giấy, là năm tờ!

"Đây là những người nửa tháng trước tới, từ Tuyên đô đến Ninh An thành, phù hợp với người mà cô nương muốn tìm."

Bạch Khuynh Thành cầm lấy tờ giấy tỉ mỉ nhìn, những người này có người ở quán trọ, có người mua nhà riêng, có thuê nhà để ở, sau cùng ánh mắt Bạch Khuynh Thành tập trung trên một tờ giấy.

Đó là một con hẻm trong góc khuất, xung quanh đều là mấy nhà dân có chút hỗn loạn, thích hợp ẩn dấu thân phận, cũng thích hợp thủ hộ bảo vệ.

Bạch Khuynh Thành dưới sự chỉ dẫn của bản đồ, đi đến trước một viện tử nửa mới nửa cũ, cây đại thụ bên trong viện tử cành lá xum xuê vươn cả ra ngoài.

Lúc này trời đã tối đen, xung quanh rất yên tĩnh, thi thoảng có ánh đèn hắt ra từ một hai ngôi nhà, Bạch Khuynh Thành chưa bao giờ thấy mặt mật thám được hoàng đế phái đến nhưng nàng cần phải nhìn một chút, nhắc nhở hắn ta có nguy hiểm, nếu hắn ta vượt qua truy sát của Lý gia, hắn ta sẽ không trở về Tuyên đô báo cáo.

Hít sâu một hơi, Bạch Khuynh Thành nâng tay gõ cửa.

Sơ Nhất đang ở trong phòng bỗng nhiên bật người lên, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng rút vũ khí từ bên hông ra, nhìn chủ tử đối diện, trong mắt hai người đều có chút nghi hoặc.

Sao lại có người đến gõ cửa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro