2.1. And that's how he knew...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là Thảo Linh và bạn đang nghe tôi kể về những cậu bé mang tên "giấc mơ".

---

Tôi, Hoàng Long và Tuấn Huy là du học sinh Mỹ. Lí do hai đứa kia chọn Hoa Kỳ làm nơi "cư trú" tạm thời khá khác biệt so với tôi. Thằng Huy đi vì muốn phát triển bản thân rồi mai sau về giúp đất nước xứng vai với các cường quốc năm châu như lời Bác dạy, và vì vậy, tôi hay bảo mục đích du học của thằng này như "giấc mơ đêm" (mộng dài thường không đẹp). Đứa còn lại nhỏ hơn 2 tuổi, tôi hay gọi nó là Gừng và quá trình đi đến quyết định du học của nó là cả một sự kỳ cục to đùng. Ba mẹ nó mong con mình đi nước ngoài nhưng vẫn hết lòng ủng hộ nếu nó ở lại Việt Nam. Rồi mùa hè năm chim chuột nào đấy, nó đi trại hè quốc tế gì đấy, gặp một bà chị nào đấy và bà chị đấy đã vô hình tác động mạnh mẽ lên nó. Vậy là Gừng về nhà, quyết tâm du học và từ đó đến nay, nó đã luôn mông lung với quyết định của mình. Vì điều này, tôi hay trêu hành trình đi Mỹ của nó là "giấc mơ trưa"(thời gian chợp mắt ngắn nhưng lại như ngủ được ngàn giấc, nói cách khác là nhanh đến và nhanh đi).

Tôi và thằng Huy đều đã đậu một trường đại học có tiếng ở thành phố mây mù "Seattle", còn nhóc Gừng đang hoàn thành năm cuối phổ thông (ở Shoreline). Bản thân tôi yêu nơi này ngay từ "cái nhìn đầu tiên", hoàn toàn khác với tình cảm "mưa dầm thấm lâu" của nhóc "buổi trưa". Còn thằng "buổi đêm" yêu Seattle theo cách nào á hả? Ừ thì... cách mà nó yêu đã từng là phép cộng hoàn hảo giữa tôi và Gừng cho đến ngày nó chuyển sang yêu những giấc mơ trưa.

Trước đây (và cả bây giờ), thằng Huy rất hiếm khi ngủ trưa. Vì các lớp đầu thường diễn ra lúc 10 giờ và kết thúc lúc 1 giờ chiều, sau đó là vài lớp chiều, việc chợp mắt như đợi trăng xanh xuất hiện vậy. Nói sao nhỉ? Người Mỹ không ngủ trưa(!?), vậy nên như một kiểu hoà nhập văn hoá, bọn học sinh như tụi tôi cũng hiếm khi ngủ trưa. Ấy mà khoan, đấy không phải giấc mơ trưa thằng Huy yêu! Với nó ngủ trưa hay thức thì đều như nhau. Đến đây thì bạn cũng chắc chắn được nó yêu cái gì rồi đấy: nhóc Long Gừng.

Này nhé, tụi tôi thuê chung 1 căn homestay 4 phòng ngủ, tôi ở phòng đơn còn tụi nó ở phòng đôi (tức là 2 người 1 phòng, tiền trọ rẻ hơn vì chia đôi). Lúc đầu, tụi nó cũng lắm mâu thuẫn vì không chịu được cách sống của nhau, nhất là thằng Huy ấy. Gừng là một đứa siêu bừa bộn khi được về lại cái giường yêu dấu, chỉ khi bước chân ra khỏi phòng thì nó mới gọn gàng được tí (hoặc là nhiều tí vì nó thích làm màu với mấy chị em tóc vàng, váy ngắn lắm). Vậy nên, thân là một thằng con trai ám ảnh việc ăn nộ long cước của mẹ mỗi ngày thơ bé vì tội ở dơ, thằng Huy thấy cực kỳ sang chấn tâm lí với bạn cùng phòng, tới nỗi có 1 tháng liền nó phải di cư sang cái sàn phòng tôi.

Trong 1 tháng nó mốc meo ở phòng tôi, thằng Gừng đêm nào cũng xông qua làm tổ vài tiếng vì mục đích "lập team đánh game". Có một đêm, sau khi ba đứa đã chạy xong hạn nộp bài cho bài kiểm tra cuối khoá, tôi đem cái bụng mốc meo của mình xuống bếp kiếm gì đó ăn. Tình cờ thay, bạn nam thuê căn phòng đối diện phòng tôi cũng đang đứng đấy nấu mì. Từ ngày chuyển vào căn homestay này, đây là người đầu tiên tôi gặp nhưng lại là người tôi ít xã giao nhất dù cậu ta cũng là người Việt như hai thằng kia, chưa kể còn từng du học Nhật Bản nữa cơ. Kinh khủng thật, biết tận ba thứ tiếng. À khoan.... tôi cũng biết tiếng Trung mà... Vậy là tôi cũng giỏi đó chứ! Xém thì quên! Và như mọi lần, tụi tôi gật đầu chào nhau cho có lệ xong rồi thân ai nấy lo, nhưng lúc tôi đi tới tủ lạnh lấy thêm tí hoa quả, tôi nghĩ là mình vừa thấy cậu ta nhìn tôi. Nói chung lúc đấy tôi chỉ lắc đầu mặc kệ, nhanh chóng cắt thái hai quả táo, pha ba ly mỳ nóng hổi để đem lên cho hai thằng kia nữa. Nhìn tôi chẳng khác gì mẹ độc thân hai con!

Lúc đẩy cửa bước vào, tôi bắt đầu muốn đấm vào mặt thằng nhỏ nhất đám vì bỏ phí bữa ăn giá 5 đô, nhưng chưa đầy 2 phút, tôi lại nguôi giận vì thằng nhỏ dạo này học nhiều quá nên ngày càng gầy thấy thương. Nhóc Gừng ngủ rồi, gối đầu trên đùi thằng Huy, tay ôm lấy đầu gối như con tôm chín và ngủ ngon lành.

"Hay tối nay hai đứa mày ngủ đây đi, chị qua kia."

"Thôi, ai lại ngủ phòng con gái bao giờ!?"

Tôi trao thằng Huy ánh mắt khinh bỉ. Thế 1 tháng qua nó ngủ phòng cú có gai à? Thằng láo lều!

"Mà tính làm ổ phòng chị mày tới khi nào đấy?"

"Tới khi chị lấy chồng!"

"Hay là tới khi mày hết thích thằng Gừng?"

Vậy là thằng Huy cứng họng. Coi bộ câu trên còn khó tìm đáp án hơn giải đề toán cao cấp. Huy cứ nhìn tôi như thấy sinh vật ngoài hành tinh, chắc nó đang tự hỏi làm sao tôi biết nó thích thằng kia.

"Mày cứ lồ lộ hết cả ra, không biết cũng khó."

Thằng Huy ậm ừ, không nói thêm chữ nào. Tay nó xoa xoa đầu thằng kia như một thói quen nữa cơ. Mặt củ Gừng bé xinh giãn ra, cực kỳ yên bình trước những bão giông ngoài kia.

Và đó là cách tôi xác nhận chuyện "giấc mơ đêm" đem lòng thương "giấc mơ trưa".

Sau đêm ấy, thằng Huy "học cách yêu lại từ đầu" với căn phòng ngủ mà hai thằng cùng thuê, thỉnh thoảng vẫn hay qua phòng tôi trú nhờ những hôm nhóc Gừng nổi đoá mà ném đồ lung tung như mới thất tình. Uầy, "trưa" nắng thất thường lắm cơ!

Quên bảo, nhà bên Mỹ vách mỏng lắm mọi người ạ! Mỏng như tờ giấy luôn ấy, không cần áp tai vào tường cũng nghe được tiếng xì xào phòng kế bên. Nên mấy lần hai thằng quỷ này cãi nhau vì vấn đề bé cỏn con nào đó (thường là vì 1 đứa chơi game quá ngu hoặc vì kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai bừa bộn quá mức chịu đựng), tôi ngồi trong phòng tự động nghe rõ từng chữ và xác định luôn là "thôi rồi, nóc nhà thằng Huy lại bay rồi, đêm nay nó ra đường ngủ rồi".

Tôi còn nhớ rõ đêm trước Giáng Sinh cách đây hai năm, tôi đang gói quà tặng crush trong sự ồn ào phát ra có chủ ý từ phòng bên thì tự dưng nghe một loạt tiếng động mạnh do đồ đạc rơi xuống. Chưa đầy 10 giây sau đó, thằng Huy gõ cửa phòng tôi. Biết sao không? Tụi nó đánh nhau, đánh hăng tới độ hai đứa đẩy nhau kiểu gì mà lưng Gừng va mạnh vào cạnh bàn học, vì cơn đau bất ngờ nên tay nó quờ quạng lung tung và làm đổ đống đồ trên bàn, bao gồm cả con Táo cắn dở 13 inch mới mua. Thằng Huy lúc đó hoảng hồn, đến đỡ dậy xin lỗi thì nhận ngay một cú "hôn trán" cực nhẹ nhàng đủ sức khiến đô vật mạnh nhất thế giới choáng váng. Gừng là một đứa cực kỳ rộng lượng nên ngoài "hôn trán", nó còn tặng thêm mấy cái dấu xăm hình vết răng và mấy đường màu đỏ siêu hợp lí để chơi Halloween trên mặt thằng Huy nữa. Khiếp, nhìn nó tàn lắm ấy! Tóc thì như tổ quạ, kính gãy gọng, má với tay toàn vết cào, trán thì đỏ ửng cả lên, sương sương ngay vùng vai còn có vết cắn. Thằng lớn đã tàn vậy, không biết thằng nhỏ tàn kinh cỡ nào.

"Em mượn bấm móng tay đi ạ." - Huy cười như thằng ngốc ấy, chắc ăn đấm tới ngu rồi. Thấy tôi trưng bộ mặt đầy hỏi chấm, nó lại bảo:

"Thì... em mượn cắt móng tay thằng kia tí..."

"Cái vấn đề là vừa đánh nhau xong lại đi cắt móng tay cho nhau? Thần kinh bất ổn hả?"

"Không cắt là mai mốt nó cào em tiếp đấy! Một chầu trà sữa nhá?"

Nó lại tung chiêu dụ dỗ. Một con đỗ nghèo khỉ như tôi thấy thật bất lực trước cuộc đời! Lúc đưa nó cái bấm móng tay, tôi còn tốt bụng đưa thêm cuộn băng keo. Chi á hả?

"Về dán lại gọng đi nhớ. Với cả, mai mốt thằng Gừng mà quấy thì cho nó thành xác ướp luôn đi. Chị tài trợ băng keo!"

"EM NGHE THẤY ĐẤY NHỚ!!!!" - Nhóc Gừng ngồi trong phòng bên kia hét vọng ra, giọng có vẻ uất ức lắm. À, mới làm rơi con Macbook mà, không ức cũng lạ. Mấy chục củ chứ ít ỏi gì?

"Nó đau quá nên khóc ấy, không phải tiếc con Mac đâu." - Thằng Huy nói rồi vương cánh tay dài ơi là dài của nó đẩy cái cửa vuông 1 góc 90 độ với cửa phòng tôi. Tôi ngó đầu sang và cha mạ ơi, nguyên củ gừng tươi rói nằm cứng ngắc trên sàn nhà hiện ra trước mắt. Cái vết ửng đỏ trên người nó bắt đầu chuyển sang tím ngắt, nhìn như bị con virus chui vào người rồi ăn mòn thành xác sống vậy.

"Thấy chưa? Chứ mấy chục củ với nó không có nhiêu hết á, như con bò rụng lông như cây me rụng lá, tiếc chi em ha???" - Nhóc Gừng giơ ngón giữa lên một cách bất lực, miệng phun ra hai chữ "Fck you" ngọt xớt.

"Mày tuổi gì đòi fck tao? Có mà ngược lại ấy." - Thằng Huy vặn ngược lại đứa nhỏ hơn, tôi đứng kế bên chỉ âm thầm giơ ngón cái lên. Đúng là thằng em tôi! Được của ló! Nhưng một màn sau đấy khiến tôi phải đổi ngược chiều ngón cái. Thằng Huy là đồ dại trai, là đồ dại cờ rút đúng nghĩa!

Nó ngồi bệt xuống sàn, giựt cái tay thằng Long ra rồi ngồi cắt từng cái móng tay cho. Cắt cũng chuyên nghiệp phết, tôi tự hỏi có phải bộ móng gọn gàng sạch sẽ mỗi tháng của thằng bé là nhờ Huy ngồi xử lí hộ không.

"Đau quá đi..." - Long nằm rên rĩ trên sàn như thể vết bầm đấy sẽ khiến nó lìa đời ấy.

"Tất cả là do anh..." - Cái miệng của nó cứ hoạt động liên tục như này này.

"Em không chơi với Huy nữa đâu..." - Tự dưng nó mếu. Tôi đứng nhìn mà muốn chạy lại vỗ mông vài phát, lại bày trò!

"Tao bao 1 chầu trà sữa là được chứ gì?"

"Hông, trà sữa hông thể làm lành trái tim đã vỡ nát của em, anh hiểu hông?"

"Bao mày từ đây đến hết khoá."

"Full topping nhé?"

"Ừ."

"Size lớn nhất nhé?"

"Ừ"

"Mà em không uống chỗ gần nhà đâu, dở lắm!"

"Mày thích chỗ nào thì mua chỗ ấy."

"Ấu dè, chái tim em đã được chữa lành... nhưng mà đ** mẹ, lưng em đau vãi chưởng! Mai chắc khỏi lết xuống giường luôn quá!"

"Tao hầu mày tận giường, được chưa?"

"Hỏi gì thừa thãi vậy? Em không xuống giường được là do anh, anh không hầu thì ai hầu nữa?"

Hỏi xong câu đấy thì mười ngón xinh xinh của thằng bé cũng được cắt gọn gàng rồi. Tôi vào phòng tụi nó, nhặt hết mớ đồ trên sàn rồi xếp lại. Thằng Huy lúc ấy lại tiếp tục chuyển sang cắt móng chân cho nhóc Long. Đồ osin!!!

"Tụi mày đánh nhau suốt ngày thế không ngán à?" - Tôi hỏi cho có lệ thôi, phá tan không khí im lặng là chủ yếu chứ chả mong đợi mấy câu trả lời láo lều lắm. Cầu không được, ước không thấy! Thằng Long được dịp dỏng mỏ lên đáp:

"Đây là cách hâm nóng tình đồng chí chị ạ! Những người cu đơn như chị sẽ hông thể nào tận hưởng cảm giác tình cảm được hâm nóng đâu."

Trời đất dung hoà, vạn vật sinh sôi, con mẹ nó ở đây có thằng thích ăn cù loi!!!

"Be bé cái mồm không ông kia lại cho mày thành gấu trúc bây giờ!" - Thằng Huy lên tiếng, thuận tay(?) vỗ cái chách vào mông thằng kia. Lúc đó đầu tôi tự dưng xuất hiện câu hỏi "hai đứa nó quen nhau chưa?"

"À quên ha!!! "Chị hàng xóm với anh hàng xóm" sắp thành "vợ chồng hàng xóm" rùi nè."

Xin thề, nếu không phải thằng Long đang bầm dập thấy thương, tôi nhất định xông vào sống chết với nó. Nam nữ gần nhau không thích thì cũng hơi kì, chưa kể người ta vừa hát hay vừa học giỏi, ngu sao không cặp?

"Đau lắm không?" - Mãi suy nghĩ về anh cờ rút chất lượng cao nên tôi suýt thì quên luôn hai thằng kia. Tự dưng giọng thằng Huy vang lên làm tôi giật cả mình.

Lúc này, thằng Long đã được "dựng" lên, ngồi xếp bằng trên sàn. Huy đang kiểm tra lại chỗ bị bầm thì nổi máu thiếu đòn, nó ấn vết bầm một cái rõ mạnh, làm thằng bé hét muốn banh nóc. Hậu quả là nó lại được "hôn trán".

"Lên giường nằm tí đi, tao qua phòng chị í xíu."

Thằng Huy nhẹ nhàng bế thằng trưa lên, cực kỳ cực kỳ cực kỳ nhẹ nhàng. À mà... có lúc nào nó không nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa thằng bé hơn à? Lại nói, nhìn tụi nó cứ mờ ám kiểu gì ấy! Thằng kia ôm cổ thằng nọ, thằng nọ bế công chúa thằng kia lên trên nệm NHƯ MỘT THÓI QUEN.

Trong lúc thằng Huy kiểm tra vết bầm lần thứ n, nhóc Long cứ huyên thuyên cái miệng nó như vầy:

"Em có để hộp y tế trên cái kệ thứ hai từ dưới đếm lên ấy. Chùi ui, cái mặt tiền mà bị cào thấy hả dạ ghê á! À mà, phía dưới cái ô đựng bông gòn trong hộp y tế có mấy miếng urgo hoạt hình ấy, dùng cái đó đi, đừng dùng cái thường. Gì nữa không nhở?!"

Thằng Huy sau đó đưa tay lên xoa đầu đứa nói nhiều, cười cười như một người mẹ hiền thấy con về sau nhiều năm xa nhà.

"Hết rồi, ngoan đi. Đợi xí nhá, tao qua rồi về liền."

"Ô kê con dê."

Vậy là cuộc trò chuyện của tụi nó kết thúc, Long nằm đó ôm điện thoại còn Huy theo tôi về phòng để xử lí mấy vết thương. May sao hôm nay crush tôi, cũng là bạn nam đối diện phòng, đã bay sang bờ Đông từ tuần trước để thăm họ hàng, sáng mai mới về. Chứ ổng mà thấy cái cảnh này chắc nhào vô tẩn cả hai đứa ra trò quá. Phá như giặc vậy! Nhưng mà... thà cứ vậy còn đỡ.

Ngay đêm Giáng Sinh năm ấy, sau khi crush tôi đã trở về, sau khi cả đám ngồi xung quanh cây thông Noel với mấy ly cacao nóng, nhóc Long đột nhiên thông báo:

"Em sẽ chuyển về đại học Việt Nam..."

Tâm trạng tôi trùng xuống ngay lập tức. Dẫu biết nó sẽ về, không ngờ nó lại đi sớm như vậy. Cứ tưởng phải xong hết 4 năm đại học, không ngờ vừa xong cấp 3 đã đi. Tôi lén nhìn thằng Huy, mặt nó bình tĩnh đến lạ, như thể nó sẽ về chung với thằng kia nên chẳng phải lo đến việc chia xa vậy.

"Em suy nghĩ kĩ chưa?" - Tôi hỏi.

"Rồi. Mọi người sao đấy? Đâu phải mọi người không biết ý định của em?"

"Nhưng chị không nghĩ em về sớm thế..."

"Em cũng vậy á! Nhưng mà.. nói sao nhở... em chỉ hợp với đi du lịch, nghỉ dưỡng, khám phá ở nước ngoài, chứ đi du học thì em e là không hợp... Sau này mọi người cũng về mà, kiểu gì mình chả gặp lại nhau? Uầy, thôi, sao lại khóc thế?"

Ừ, tôi khóc rồi. Gắn bó với nó 2 năm hơn ở nơi đất khách quê người, đùng một cái nói đi là đi. Nếu như bình thường thì tới tháng 5 nó mới tốt nghiệp, tức là tôi còn 5-6 tháng chăm nó. Nhưng không, nó nhảy lớp và tôi chỉ còn 2 tháng hơn để trông thấy nó mỗi ngày. Thằng nhóc ôm tôi, dỗ như dỗ em bé. Sao bây giờ tôi mới nhận ra đứa nhỏ ngày nào cao bằng tôi đã thành một cậu trai sẵn sàng đương đầu với sóng gió cuộc đời nhỉ?

"Đợi tụi chị đấy nhớ!"

"Dạ."

"2 năm nữa thôi, đợi tụi chị về đấy nhớ!"

"Dạaaa."

Và đấy là cách thằng Long phá huỷ ngày Giáng Sinh hoàn hảo của tôi và phá huỷ cả những mơ mộng lâu dài của thằng Huy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro