Câu chuyện 1: Mùa thu năm ấy (Phần kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đi báo cảnh sát nhưng họ bảo phải hơn 24 tiếng mới có thể lập án."

Và thế là mọi ý định của tôi hiện tại đều bị câu nói kia làm cho tan thành mây khói. Tôi ngơ ngẩn cúp máy, như một người vừa bị đập mạnh vào đầu, trống rỗng và vô định đến đáng sợ. Tôi lững thững dắt xe, đi dưới cơn mưa ngày càng nặng hạt, thân thể tôi mềm oặt tưởng chừng như có thể ngã xuống ngay lúc này.

Là tại tôi, tại tôi không quan tâm em. Nếu em mà xảy ra mệnh hệ gì, cả đời này tôi cũng không thể nào tha thứ cho bản thân mình.

Dọc theo con đường tiến vào ký túc xá, không có lấy một ánh đèn cũng không có lấy một nhà dân. Con đường này từng là nỗi ám ảnh của rất nhiều nữ sinh, căn bản là vì nó thường xuyên xuất hiện những tên biến thái. Tôi hiện tại không có sức quan tâm mấy chuyện vẩn vơ đó, tôi cứ như một con mất hồn đội mưa dắt xe đi bộ về.

Nhưng, tôi đã nghe có tiếng khóc.

Âm thanh yếu ớt đó phát ra từ một gốc cây cổ thụ ven đường tôi vừa đi ngang.

Nếu là người bình thường khác, họ sẽ cho rằng bản thân gặp ma rồi nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng tôi, với cái linh cảm mãnh liệt của tôi lúc này, tôi đột nhiên chống xe rồi lao vào bóng cây đó.

Vệ đường tối om, có một cô gái đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ. Hai tay cô ôm chặt lấy đầu gối, bả vai không ngừng run rẩy theo từng tiếng nấc. Mái tóc xoã xuống che hết khuôn mặt, chiếc váy trắng trên người cô nhuốm màu bùn đất...

Hình dáng này... chiếc váy này... quen thuộc quá!

Mãi cho đến bây giờ, kể cả tới lúc tôi nhắm mắt xuôi tay, tôi cũng không tài nào quên nổi hình ảnh đáng thương năm đó.

Tôi loạng choạng lùi đi vài bước. Cả người tôi lảo đảo như một cái cây cổ thụ vừa bật gốc. Những gì xuất hiện trước mặt tôi lúc này quá phi lý, tôi thậm chí còn cho rằng bản thân đang đang gặp ảo giác, một sự thật quá phũ phàng khiến tôi sốc tới đơ người.

Là em sao? Thật sự là em đó sao? Tôi bất giác vung tay tự tát mạnh mình một cái, cái tát ấy khiến tôi thật sự tỉnh táo rồi.

Mọi thứ đang diễn ra đều là thật, tôi như chết lặng trước tiếng khóc quen thuộc, tôi như kẻ bị bệnh tim tái phát bắt đầu thở hổn hển. Hai mắt mở to rồi nhắm lại quay đi, tôi nghẹn ngào không thể phát ra một tiếng động. Đôi chân của tôi lúc này sao nặng quá? Nó không chịu tiến lên dù chỉ nửa bước. Tôi đau đớn đến tột cùng. Tôi có cảm giác bản thân vừa rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

Nén lại bi thương trong lòng, tôi nhích tới từng bước một. Tôi vươn tay khẽ chạm vào bả vai em. Em bất chợt hét toáng lên. Em hất tay tôi thật mạnh khiến tôi không khỏi xót xa khổ sở.

"An, là chị đây, là chị mà em?"

Em khóc lóc la lối tránh khỏi vòng tay tôi. Đôi mắt long lanh của em vì sao lại trở nên vô hồn sợ hãi đến thế. Trong bóng tối tôi không thể nhìn rõ em bị thương những chỗ nào, tôi chỉ biết em chắc chắn đã bị những tên khốn kia...

Tôi không dám nghĩ tới, cũng không dám nhìn vào mắt em. Tôi liều mạng ôm em vào lòng, cùng em khóc lớn dưới màn mưa lạnh ngắt. Tôi khóc, khóc cho sự bất công ông trời đã dành cho em, khóc vì uất hận bọn khốn đã hành hạ em ra nông nỗi này.

Em cũng khóc. Em khóc nấc lên đầy bi thương và tủi nhục. Đôi tay bé nhỏ của em ôm chặt lấy tôi, em vẫn còn quá khiếp sợ và đau đớn. Cơn ác mộng của em, ngày hôm nay chính là cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời em.

Và cả tôi nữa...

Nếu có thể được một lần gặp chúng, những tên khốn đã vấy bẩn cô gái trong trắng như em, tôi nhất định sẽ dùng con dao sắc nhọn nhất để thiến chúng.

Mãi đến sau này, kể cả khi tất cả bọn chúng đều đã ngồi tù mọt gông, tôi vẫn luôn mơ đến viễn cảnh được băm chúng ra thành trăm mảnh. Những thằng khốn tinh trùng thượng não, nếu kiếp sau tôi được đầu thai đường đường chính chính là một người đàn ông, tôi sẽ dạy cho chúng biết như thế nào mới xứng đáng là một con người.

Nhưng tất cả đều chỉ là viễn tưởng...

Em tôi, người con gái tôi yêu, em không thể vượt qua cú sốc lớn đó, em đã lựa chọn cách đi tìm một thế giới mới, một thế giới tươi sáng hơn gấp vạn lần thế giới hiện tại...

Em điều trị trong bệnh viện tròn sáu tháng. Những vết thương trên người em dần dần bình phục. Bạn trai em vẫn luôn ở cạnh em từng giây từng phút. Chúng tôi đều cùng em vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Nhưng em không thoát ra được. Em không thoát ra được nỗi sợ đau đáu trong lòng. Em không thoát ra được cánh cửa địa ngục tối tăm. Em không muốn nhìn thấy những người xung quanh em vì em mà khóc.

Em tôi, người con gái tôi yêu mạnh mẽ lắm, cho đến lúc em đứng trên chiếc cầu cao vút ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, em vẫn nở một nụ cười mãn nguyện vô cùng.

Hôm đó cũng là một ngày thu đầy gió, cơn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc em, em thuần khiết và xinh đẹp y như ngày đầu tôi mới gặp. Em mỉm cười với tôi, em nói sẽ không bao giờ quên được người bạn như tôi, em nói... em biết tình cảm của tôi.

Em tôi, tôi phải làm sao đây em? Tôi nên vui vẻ hay đau khổ đây em? Nước mắt tôi không ngừng tuôn xuống như mưa, đầu tôi ong ong chỉ toàn hình bóng người con gái trước mặt. Em biết tình cảm của tôi, em hiểu chữ yêu trong tôi, nhưng hiện tại em đang muốn biến mất mãi mãi khỏi đôi mắt của tôi.

Em ơi, em bảo tôi phải sống thế nào đây?

Tôi bước từng bước một đến gần nơi em đứng, tôi vươn tay muốn nắm lấy bàn tay trắng nõn của em, tôi thậm chí có thể quỳ xuống cầu xin em đừng rời khỏi. Thế gian này đầy rẫy đau khổ, em xuất hiện như ánh nắng sưởi ấm trái tim tôi, em thật sự muốn bỏ tôi lại một mình sao?

Em vẫn cười, bàn tay em cũng hướng về phía tôi, em bảo tôi chuyển lời giúp em tới người đàn ông kia, nói anh ta phải sống thật tốt. Tôi gật đầu lia lịa, cho dù bây giờ em muốn mạng tôi, tôi cũng đồng ý. Nhưng em đâu có muốn? Em chỉ muốn được giải thoát mà thôi!

Làn váy trắng tung bay trong gió, em nhắm mắt gieo mình xuống dòng sông lạnh lẽo chảy xiết, em ra đi thanh thản như nàng tiên bay về trời, em ra đi một cách xinh đẹp và thuần khiết.

Tôi lao đến chỉ kịp chạm vào gấu váy em. Tôi gào thét tên em trong vô vọng. Người người giữ chặt lấy tôi lại. Tôi không thể đi tiếp cùng em được nữa. Em và tôi từ nay cách biệt hai thế giới. Em và tôi kiếp này hết duyên phận.

Tôi khuỵu gối dưới nền đất lạnh lẽo. Tầm nhìn tôi đã sớm nhoè đi vì nước mắt. Trong đầu tôi vẫn không thể ngừng vang lên giọng nói của em, lời nhắn cuối cùng mà em dành cho tôi.

"Chị, kiếp sau mình gặp lại, chị đừng quên em nhé."

Kiếp sau...

Kiếp sau mình gặp lại.

Kiếp sau tôi sẽ là một người đàn ông.

Kiếp sau tôi sẽ chờ em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro